Chương 117: Giúp đỡ bạn học
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Sáng hôm sau
Tuyết Thanh thấy mình ngủ rất ngon, anh vẫn còn ngủ bên cạnh, tay anh để ngay eo cô.
Cô nhích lại một chút, hôn lên mắt anh. Sau đó rụt người lại muốn chạy trốn. Nhưng đã bị anh tóm được. Thậm chí anh còn đè lên cô.
"Bé ngoan". Minh Hoàng Lễ vén chăn lên.
"Anh....". Tuyết Thanh vòng tay ôm lấy cổ anh, không do dự mà hôn lên môi anh.
Sáng sớm tinh mơ căn phòng tràn đầy tiếng rên rĩ nức nở mê người mà cả hai đem lại cho nhau.
....
Khi kết khúc, anh tắm rửa cho cả hai ở dưới vòi sen, kỳ cọ giúp cô mà không làm thêm lần nào, mặc dù vẫn còn muốn nhưng một lần là đã đủ.
Anh không thể làm cô nhiều lần được.
Tuy đã làm một lần với anh, nhưng vẫn rất e thẹn để anh tắm. Đối với việc này, Minh Hoàng Lễ hoàn toàn xem nó như là một điều vinh hạnh chỉ anh có thể làm và thấy nó mà thôi.
Đến khi bảy giờ kém mười lăm thì hai người mới bước xuống và đi ăn sáng.
Sau đó anh đưa cô đi học. Mấy hôm trước anh không đưa đi học được mà cô đã suy nghĩ lung tung. Cho nên anh vẫn đưa đi sẽ tốt hơn.
Ngồi trên xe mà hai người nói đủ thứ chuyện, không tính đến chuyện hoan ái buổi sáng vừa rồi, Minh Hoàng Lễ rất hài lòng cuộc sống hiện tại như vậy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô vào lớp học mà khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh sợ cô nhớ lại cho nên chỉ mong cô mang thai khi họ đã làm với nhau mà thôi. Nhưng mà...xem ra sẽ không có được vì mỗi khi làm anh luôn đeo bao.
- -------
Hôm nay cô đi học.
Mọi người điều biết Minh Hoàng Lễ không sao, nên điều yên tâm.
Đến trưa thì muốn đi ăn với nhau, nhưng Minh Hoàng Lễ đã hẹn hôm nay đưa cô đi ăn rồi.
Tuy tiếc nuối nhưng có làm được gì đâu, vì trong mắt Lam Ái biết ông anh họ này chỉ hận không được rời khỏi cô chị dâu này thôi.
Cho nên khi được đi ăn trưa cùng, làm sao anh họ có thể bỏ qua.
Khi bước ra từ lớp học, xuống cầu thang thì cô gặp một bạn nam đang ngồi khóc khi nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tuy không muốn nghe lén, nhưng bạn nam này đã từng nhường cho cô lên lấy thức ăn trước. Phải uất ức thế nào mà mới khóc như vậy.
"Cậu...ổn không vậy". Cô bước lên hỏi, đưa cho cậu bạn ấy một tờ khăn giấy.
Hả? Cậu bạn ngẩng đầu nhìn cô!
"Tớ không cố ý nghe cậu nói chuyện đâu, tớ chỉ vô tình đi ngang thôi". Tuyết Thanh giải thích, không phải cô cố ý nghe lén chuyện của người khác đâu.
"Không sao? Không...không có gì đâu". Cậu ấy không nhận khăn giấy đứng dậy rồi rời đi vẫn không quên cảm ơn cô bạn xinh xắn này.
Tuyết Thanh nhìn theo cậu ấy rời đi, tuy biết có chuyện nhưng cô không giúp được gì cả.
Vội nghĩ Minh Hoàng Lễ sẽ giúp được nên đã đến xe đã đợi mình.
"Phu nhân". Thanh Phong mở cửa xe cho cô, sao đó mới đóng cửa lại và lái xe rời đi.
"Anh...em có chuyện muốn nhờ anh giúp được không ạ". Tuyết Thanh vẫn muốn giúp cậu bạn đó, vì khi đó cậu ấy khóc rất đau lòng.
"Em nói đi". Minh Hoàng Lễ cởi ba lô của cô xuống, rồi ôm cô vào lòng.
Tuyết Thanh nói lại việc đã nhìn thấy bạn nam khóc, tuy không nghe rõ nhưng nghe được Olympic gì đó nhỉ? Mà cô cũng không biết nó là cái gì? Nhớ gì thì nói cho anh biết thôi.
Anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại muốn giúp người khác. Được rồi! Bé con đã muốn giúp thì làm bạn trai, làm chồng thì phải giúp thôi.
Anh nói với Thanh Phong là điều tra đi, xem sự việc thế nào. Cô vui vẻ hôn anh một cái.
- ------
Họ đến khách sạn để ăn trưa, sau đó cho cô ngủ trưa.
"Tắm đi em, đừng khép cửa lại". Minh Hoàng Lễ đưa cho cô một bộ váy ngủ mới, đồng phục đã được đưa đến bộ mới.
Anh sợ cô ngủ quên nên mới căn dặn như vậy, đã biết bao nhiêu lần cô quên rồi. Luôn khiến cho anh tim đập liên hồi!
Chứ hoàn toàn không có ý gì cả? Khi nói ra câu này anh không nghĩ đen tối tý nào.
"Dạ". Lấy quần áo xong thì đi vào phòng tắm, cửa chỉ được khép hờ lại thôi. Cô sợ nhất là anh mắng luôn đó!
Lúc này có tiếng gõ của.
"Lão đại". Thanh Phong đưa cho anh một tập tài liệu. "Cậu ta tên Trương Minh, gia cảnh có chút khó khăn, nhưng học rất giỏi, mỗi cuộc thi nào cậu ta luôn tham gia và giành giải thưởng rất cao".
Minh Hoàng Lễ xem thông tin, trên ảnh là một thanh niên ánh mắt sáng lấp lánh, người bước vào Tư Đế Thiên học đa số là con nhà giàu, dựa vào mối quan hệ mà thôi.
Nhưng cũng có các học sinh khác hằng năm luôn được nhận học bổng toàn phần do nhà trường đề ra. Trần Quân cũng nằm trong số đó.
Trương Minh này tham gia các cuộc thi như Olympic toán học quốc gia, thi về máy tính, vật lý, hoá học... chỉ cần có tiền thưởng thì cậu luôn cố gắng tham gai nó.
Nhưng lần này cậu đã nhìn thấy một cô gái học cùng trường đang bị trêu chọc bởi các cậu ấm con nhà giàu cho nên bị trả thù.
Là một nhân tài, nếu anh đã biết thì nhất định phải bảo vệ người này.
Trong tập tài liệu đã được điều tra, cậu ta có kỹ năng máy tính thuộc hàng siêu đẳng.
Minh Hoàng Lễ muốn thu nhận người này về công ty mình, là doanh nhân ai cũng muốn có tham vọng cả, ngay cả anh cũng thế.
Olympic Toán học Quốc tế (International Mathematical Olympiad, thường được viết tắt là IMO) là một kì thi Toán học cấp quốc tế hàng năm dành cho học sinh trung học phổ thông.
Cuộc thi quan trọng như vậy, anh sẽ giúp cậu ta một lần. Bé cưng đã lên tiếng anh nên giúp.
"Cậu đến nói với hiệu trưởng đi, tôi muốn Trương Minh tham gia".
"Rõ". Thanh Phong liền rời đi.
Tuyết Thanh cũng vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh ngọc với các chuột mikey.
Thân dưới anh nóng rực khi thấy cảnh này, cô không có mặc đồ lót, cho nên hai quả đồi kia lại lộ ra.
"Anh có tắm không ạ". Cô không để ý đến ánh mắt khác thường của anh.
"Không cần đâu". Anh khoá cửa lại. "Ngủ đi em".
"Dạ". Tuyết Thanh leo lên giường, anh nằm bên cạnh, cô lăn tới vào lòng anh, nằm sấp xuống rồi ngủ.
Anh mon mem theo lớp áo, hơi vuốt ve eo cô.
"Nhột em". Cô đánh anh một cái. Sau đó nhắm mắt lại ngủ. Trời ạ, anh định muốn nữa sao? Sáng họ đã làm rồi, vội nhắm mắt lại ngủ đi.
Minh Hoàng Lễ cũng không phiền cô.
Ngủ một giấc cho đến trưa, gần một giờ hơn thì cô tự mình tỉnh lại mà không cần anh gọi dậy.
Anh có lẽ đã dậy lâu rồi, nằm thêm năm mười phút cô mới đi vào trong toilet để thay quần áo.
Minh Hoàng Lễ đã để sẵn quần áo mới cho cô thay. Bộ đồ cũ trước đó được anh giặt sạch rồi treo lên.
Khách sạn này vốn được anh mua lại, nên phòng này cũng xem là phòng riêng của họ. Mọi thứ được trang trí gần như ở nhà.
Khi anh bước vào thì cô đang chuẩn vị mang giày, anh tự giác mang vào cho cô.
Anh cũng đã nói việc mà cô nhờ anh giúp. Hiệu suất của anh hay thật.
"Đây là giấy dự thi". Anh đưa cho cô một tờ giấy. "Đưa cho cậu ta nhé".
"Dạ". Tuyết Thanh bỏ cẩn thận vào trong ba lô mình. Sau đó cả hai mới rời khỏi phòng này mà đi đến trường.
Đến trường thì cô cố ý đi ngang qua lớp Trương Minh để gặp cậu ta. Các bạn học điều biết cô là người đẹp lại còn nổi tiếng.
Một cô gái thấy cô nhìn vào lớp nhịn không được thì hỏi. "Cậu tìm ai thế."
"À.. tớ tìm Trương Minh, cậu ấy có ở đây không".
"Trương Minh hả? Cậu ấy vừa mới được phó hiệu trưởng gặp rồi".
"À cảm ơn".
Cô quay người rời đi, khi đi xuống cầu thang thì gặp phó hiệu trưởng đang mắng cậu ấy.
"Tôi nói cậu không hiểu hả? Tại sao lại cứ đến tìm tôi hả".
"Cậu nên tự biết lo cho mình đi, chuyện này sẽ không được điều tra nữa ".
"Nhưng...em...". Trương Minh không cam tâm cậu học hành nhiều năm nhưng lại bị vuột mất tất cả.
Phó hiệu trưởng cắt ngang những lời cậu nói, ông ta đã nhận một số tiền từ gia đình của các cậu ấm kia, quyết tâm ngăn cản chuyện cậu thi đấu lần này.
Ngay cả giấy thi cũng đã được ông ta cho người xoá bỏ tên cậu.
Lần này bọn họ quyết tâm xoá bỏ các cuộc thi của cậu, cho cậu biết đã xen vào việc không nên xen!
Thầy phó hiệu trưởng này cô không thích chút nào, trước khi chưa hiểu chuyện gì mà đã vội trách mắng cô, sau đó đòi đuổi học cô nữa! Bây giờ cậu bạn này giỏi như thế lại bị vùi dập!!
Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua đâu.
Minh Hoàng Lễ đã điều tra cậu, là một nhân tài, cô cũng muốn giúp đỡ những người như vậy. Nên rất thích sự tài giỏi của cậu ấy.
Cô học cũng không giỏi lắm, ừm không đúng! Không ai như mình cô cả đi học một ngày thì nghĩ một tháng. Nói ra thì ngại thật.
Tự nhiên cô gãi đầu. Cái này không so sánh với Trương Minh được đâu!
Người ta tài giỏi thật sự mà còn cô thì học hành lẹt đẹt, bài tập về nhà toàn không hiểu thì kêu Minh Hoàng Lễ chỉ cho mình không?
Là một thanh niên trai tráng, nhưng không thể chịu được uất ức đến bật khóc vậy thì tình cảnh này phải đau đớn đến nhường nào.
Cô thấy rất rõ phó hiệu trưởng chỉ chỉ vào đầu, rồi mắng chửi cậu ấy rất nhiều. Tuyết Thanh đứng nhìn mà tức muốn chết!
"Ai cho thầy mắng cậu ấy". Cô hùng hổ bước đến.
Phó hiệu trưởng thấy cô đến, biết đây không phải là người mà ông có thể động đến nên trừng mắt cảnh cáo Trương Minh rồi bỏ đi.
"Đừng lo". Tuyết Thanh đặt tay lên vai cậu. "Ừm! Thì...tớ có biết một chút chuyện của cậu". Cô lấy ra giấy dự thi mang tên cậu.
Trương Minh nhìn mà ngạc nhiên, không thể tin được nhìn vào cô bạn mới gặp này.
"Bạn trai tớ giúp đỡ. Cậu thi tốt nhé". Xong rồi bỏ đi.
Trương Minh siết chặt tờ giấy trong tay, sự cố gắng của cậu bao lâu nay phải nhờ một cô gái không quen biết giúp đỡ.
Khoé mắt cậu ửng đỏ. "Cảm ơn cậu....cảm ơn rất nhiều".
Cô phát tay tỏ ý không có gì nhưng không quay đầu lại.
- --------
Tuyết Thanh thấy mình ngủ rất ngon, anh vẫn còn ngủ bên cạnh, tay anh để ngay eo cô.
Cô nhích lại một chút, hôn lên mắt anh. Sau đó rụt người lại muốn chạy trốn. Nhưng đã bị anh tóm được. Thậm chí anh còn đè lên cô.
"Bé ngoan". Minh Hoàng Lễ vén chăn lên.
"Anh....". Tuyết Thanh vòng tay ôm lấy cổ anh, không do dự mà hôn lên môi anh.
Sáng sớm tinh mơ căn phòng tràn đầy tiếng rên rĩ nức nở mê người mà cả hai đem lại cho nhau.
....
Khi kết khúc, anh tắm rửa cho cả hai ở dưới vòi sen, kỳ cọ giúp cô mà không làm thêm lần nào, mặc dù vẫn còn muốn nhưng một lần là đã đủ.
Anh không thể làm cô nhiều lần được.
Tuy đã làm một lần với anh, nhưng vẫn rất e thẹn để anh tắm. Đối với việc này, Minh Hoàng Lễ hoàn toàn xem nó như là một điều vinh hạnh chỉ anh có thể làm và thấy nó mà thôi.
Đến khi bảy giờ kém mười lăm thì hai người mới bước xuống và đi ăn sáng.
Sau đó anh đưa cô đi học. Mấy hôm trước anh không đưa đi học được mà cô đã suy nghĩ lung tung. Cho nên anh vẫn đưa đi sẽ tốt hơn.
Ngồi trên xe mà hai người nói đủ thứ chuyện, không tính đến chuyện hoan ái buổi sáng vừa rồi, Minh Hoàng Lễ rất hài lòng cuộc sống hiện tại như vậy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô vào lớp học mà khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh sợ cô nhớ lại cho nên chỉ mong cô mang thai khi họ đã làm với nhau mà thôi. Nhưng mà...xem ra sẽ không có được vì mỗi khi làm anh luôn đeo bao.
- -------
Hôm nay cô đi học.
Mọi người điều biết Minh Hoàng Lễ không sao, nên điều yên tâm.
Đến trưa thì muốn đi ăn với nhau, nhưng Minh Hoàng Lễ đã hẹn hôm nay đưa cô đi ăn rồi.
Tuy tiếc nuối nhưng có làm được gì đâu, vì trong mắt Lam Ái biết ông anh họ này chỉ hận không được rời khỏi cô chị dâu này thôi.
Cho nên khi được đi ăn trưa cùng, làm sao anh họ có thể bỏ qua.
Khi bước ra từ lớp học, xuống cầu thang thì cô gặp một bạn nam đang ngồi khóc khi nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tuy không muốn nghe lén, nhưng bạn nam này đã từng nhường cho cô lên lấy thức ăn trước. Phải uất ức thế nào mà mới khóc như vậy.
"Cậu...ổn không vậy". Cô bước lên hỏi, đưa cho cậu bạn ấy một tờ khăn giấy.
Hả? Cậu bạn ngẩng đầu nhìn cô!
"Tớ không cố ý nghe cậu nói chuyện đâu, tớ chỉ vô tình đi ngang thôi". Tuyết Thanh giải thích, không phải cô cố ý nghe lén chuyện của người khác đâu.
"Không sao? Không...không có gì đâu". Cậu ấy không nhận khăn giấy đứng dậy rồi rời đi vẫn không quên cảm ơn cô bạn xinh xắn này.
Tuyết Thanh nhìn theo cậu ấy rời đi, tuy biết có chuyện nhưng cô không giúp được gì cả.
Vội nghĩ Minh Hoàng Lễ sẽ giúp được nên đã đến xe đã đợi mình.
"Phu nhân". Thanh Phong mở cửa xe cho cô, sao đó mới đóng cửa lại và lái xe rời đi.
"Anh...em có chuyện muốn nhờ anh giúp được không ạ". Tuyết Thanh vẫn muốn giúp cậu bạn đó, vì khi đó cậu ấy khóc rất đau lòng.
"Em nói đi". Minh Hoàng Lễ cởi ba lô của cô xuống, rồi ôm cô vào lòng.
Tuyết Thanh nói lại việc đã nhìn thấy bạn nam khóc, tuy không nghe rõ nhưng nghe được Olympic gì đó nhỉ? Mà cô cũng không biết nó là cái gì? Nhớ gì thì nói cho anh biết thôi.
Anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại muốn giúp người khác. Được rồi! Bé con đã muốn giúp thì làm bạn trai, làm chồng thì phải giúp thôi.
Anh nói với Thanh Phong là điều tra đi, xem sự việc thế nào. Cô vui vẻ hôn anh một cái.
- ------
Họ đến khách sạn để ăn trưa, sau đó cho cô ngủ trưa.
"Tắm đi em, đừng khép cửa lại". Minh Hoàng Lễ đưa cho cô một bộ váy ngủ mới, đồng phục đã được đưa đến bộ mới.
Anh sợ cô ngủ quên nên mới căn dặn như vậy, đã biết bao nhiêu lần cô quên rồi. Luôn khiến cho anh tim đập liên hồi!
Chứ hoàn toàn không có ý gì cả? Khi nói ra câu này anh không nghĩ đen tối tý nào.
"Dạ". Lấy quần áo xong thì đi vào phòng tắm, cửa chỉ được khép hờ lại thôi. Cô sợ nhất là anh mắng luôn đó!
Lúc này có tiếng gõ của.
"Lão đại". Thanh Phong đưa cho anh một tập tài liệu. "Cậu ta tên Trương Minh, gia cảnh có chút khó khăn, nhưng học rất giỏi, mỗi cuộc thi nào cậu ta luôn tham gia và giành giải thưởng rất cao".
Minh Hoàng Lễ xem thông tin, trên ảnh là một thanh niên ánh mắt sáng lấp lánh, người bước vào Tư Đế Thiên học đa số là con nhà giàu, dựa vào mối quan hệ mà thôi.
Nhưng cũng có các học sinh khác hằng năm luôn được nhận học bổng toàn phần do nhà trường đề ra. Trần Quân cũng nằm trong số đó.
Trương Minh này tham gia các cuộc thi như Olympic toán học quốc gia, thi về máy tính, vật lý, hoá học... chỉ cần có tiền thưởng thì cậu luôn cố gắng tham gai nó.
Nhưng lần này cậu đã nhìn thấy một cô gái học cùng trường đang bị trêu chọc bởi các cậu ấm con nhà giàu cho nên bị trả thù.
Là một nhân tài, nếu anh đã biết thì nhất định phải bảo vệ người này.
Trong tập tài liệu đã được điều tra, cậu ta có kỹ năng máy tính thuộc hàng siêu đẳng.
Minh Hoàng Lễ muốn thu nhận người này về công ty mình, là doanh nhân ai cũng muốn có tham vọng cả, ngay cả anh cũng thế.
Olympic Toán học Quốc tế (International Mathematical Olympiad, thường được viết tắt là IMO) là một kì thi Toán học cấp quốc tế hàng năm dành cho học sinh trung học phổ thông.
Cuộc thi quan trọng như vậy, anh sẽ giúp cậu ta một lần. Bé cưng đã lên tiếng anh nên giúp.
"Cậu đến nói với hiệu trưởng đi, tôi muốn Trương Minh tham gia".
"Rõ". Thanh Phong liền rời đi.
Tuyết Thanh cũng vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh ngọc với các chuột mikey.
Thân dưới anh nóng rực khi thấy cảnh này, cô không có mặc đồ lót, cho nên hai quả đồi kia lại lộ ra.
"Anh có tắm không ạ". Cô không để ý đến ánh mắt khác thường của anh.
"Không cần đâu". Anh khoá cửa lại. "Ngủ đi em".
"Dạ". Tuyết Thanh leo lên giường, anh nằm bên cạnh, cô lăn tới vào lòng anh, nằm sấp xuống rồi ngủ.
Anh mon mem theo lớp áo, hơi vuốt ve eo cô.
"Nhột em". Cô đánh anh một cái. Sau đó nhắm mắt lại ngủ. Trời ạ, anh định muốn nữa sao? Sáng họ đã làm rồi, vội nhắm mắt lại ngủ đi.
Minh Hoàng Lễ cũng không phiền cô.
Ngủ một giấc cho đến trưa, gần một giờ hơn thì cô tự mình tỉnh lại mà không cần anh gọi dậy.
Anh có lẽ đã dậy lâu rồi, nằm thêm năm mười phút cô mới đi vào trong toilet để thay quần áo.
Minh Hoàng Lễ đã để sẵn quần áo mới cho cô thay. Bộ đồ cũ trước đó được anh giặt sạch rồi treo lên.
Khách sạn này vốn được anh mua lại, nên phòng này cũng xem là phòng riêng của họ. Mọi thứ được trang trí gần như ở nhà.
Khi anh bước vào thì cô đang chuẩn vị mang giày, anh tự giác mang vào cho cô.
Anh cũng đã nói việc mà cô nhờ anh giúp. Hiệu suất của anh hay thật.
"Đây là giấy dự thi". Anh đưa cho cô một tờ giấy. "Đưa cho cậu ta nhé".
"Dạ". Tuyết Thanh bỏ cẩn thận vào trong ba lô mình. Sau đó cả hai mới rời khỏi phòng này mà đi đến trường.
Đến trường thì cô cố ý đi ngang qua lớp Trương Minh để gặp cậu ta. Các bạn học điều biết cô là người đẹp lại còn nổi tiếng.
Một cô gái thấy cô nhìn vào lớp nhịn không được thì hỏi. "Cậu tìm ai thế."
"À.. tớ tìm Trương Minh, cậu ấy có ở đây không".
"Trương Minh hả? Cậu ấy vừa mới được phó hiệu trưởng gặp rồi".
"À cảm ơn".
Cô quay người rời đi, khi đi xuống cầu thang thì gặp phó hiệu trưởng đang mắng cậu ấy.
"Tôi nói cậu không hiểu hả? Tại sao lại cứ đến tìm tôi hả".
"Cậu nên tự biết lo cho mình đi, chuyện này sẽ không được điều tra nữa ".
"Nhưng...em...". Trương Minh không cam tâm cậu học hành nhiều năm nhưng lại bị vuột mất tất cả.
Phó hiệu trưởng cắt ngang những lời cậu nói, ông ta đã nhận một số tiền từ gia đình của các cậu ấm kia, quyết tâm ngăn cản chuyện cậu thi đấu lần này.
Ngay cả giấy thi cũng đã được ông ta cho người xoá bỏ tên cậu.
Lần này bọn họ quyết tâm xoá bỏ các cuộc thi của cậu, cho cậu biết đã xen vào việc không nên xen!
Thầy phó hiệu trưởng này cô không thích chút nào, trước khi chưa hiểu chuyện gì mà đã vội trách mắng cô, sau đó đòi đuổi học cô nữa! Bây giờ cậu bạn này giỏi như thế lại bị vùi dập!!
Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua đâu.
Minh Hoàng Lễ đã điều tra cậu, là một nhân tài, cô cũng muốn giúp đỡ những người như vậy. Nên rất thích sự tài giỏi của cậu ấy.
Cô học cũng không giỏi lắm, ừm không đúng! Không ai như mình cô cả đi học một ngày thì nghĩ một tháng. Nói ra thì ngại thật.
Tự nhiên cô gãi đầu. Cái này không so sánh với Trương Minh được đâu!
Người ta tài giỏi thật sự mà còn cô thì học hành lẹt đẹt, bài tập về nhà toàn không hiểu thì kêu Minh Hoàng Lễ chỉ cho mình không?
Là một thanh niên trai tráng, nhưng không thể chịu được uất ức đến bật khóc vậy thì tình cảnh này phải đau đớn đến nhường nào.
Cô thấy rất rõ phó hiệu trưởng chỉ chỉ vào đầu, rồi mắng chửi cậu ấy rất nhiều. Tuyết Thanh đứng nhìn mà tức muốn chết!
"Ai cho thầy mắng cậu ấy". Cô hùng hổ bước đến.
Phó hiệu trưởng thấy cô đến, biết đây không phải là người mà ông có thể động đến nên trừng mắt cảnh cáo Trương Minh rồi bỏ đi.
"Đừng lo". Tuyết Thanh đặt tay lên vai cậu. "Ừm! Thì...tớ có biết một chút chuyện của cậu". Cô lấy ra giấy dự thi mang tên cậu.
Trương Minh nhìn mà ngạc nhiên, không thể tin được nhìn vào cô bạn mới gặp này.
"Bạn trai tớ giúp đỡ. Cậu thi tốt nhé". Xong rồi bỏ đi.
Trương Minh siết chặt tờ giấy trong tay, sự cố gắng của cậu bao lâu nay phải nhờ một cô gái không quen biết giúp đỡ.
Khoé mắt cậu ửng đỏ. "Cảm ơn cậu....cảm ơn rất nhiều".
Cô phát tay tỏ ý không có gì nhưng không quay đầu lại.
- --------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.