Chương 178: Năm tháng nguyện chỉ yêu mình em
Hani Hải Nguyễn
13/07/2023
Tuyết Thanh được ba Hoàng đưa vào lễ đường. Khoé mắt ông ẩm ướt.
Từng bước chân ông đi rất chậm rãi, như muốn dừng lại giây phút tuyệt bời này của người làm cha. Ông đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cũng may…vẫn còn làm lại được.
Cảm ơn trời cao đã cho con nhận lại được con gái.
Cảm ơn Minh Hoàng Lễ đã tận tâm tận tình hết lòng bảo vệ bé con của họ.
“Ba giao con bé lại cho con. Nên nhớ họ Hoàng vẫn là nhà của con bé”. Nếu chỉ cần anh đối xử tệ một chút, ông sẽ đón cô về nhà.
“Con biết”. Ông đặt tay cô vào tay anh. Sau đó thì rời khỏi sân khấu, để lại cho đôi trẻ.
Lâm Tân Viễn làm chủ hôn. Trước hôn lễ một ngày Minh Hoàng Lễ có tìm đến anh, anh muốn trong buổi lễ này nói với vợ mình vài lời.
“Các vị, hôm nay là ngày vui của chú rể, anh ấy có vài lời muốn nói với vợ mình, xin các vị giành chút thời gian ra để lắng nghe”.
“Mai mốt anh cũng sẽ nói”. Cố Minh ngồi ở hàng ghế nói vào tai của Thanh Thanh. “Cho mọi người biết anh yêu vợ”.
“Đứng đắn lại. Sờ đi đâu đó”. Thanh Thanh liếc anh một cái. “Lấy cái tay hư hỏng đó đi”.
“Sờ một chút mà”. Anh nhéo vai cô. “Hôm nay vợ anh xinh quá, mình ở lại nơi này nhé. Muốn…”.
“Tối đã…”. Thanh Thanh đỏ mặt.
Ha ha. Cố Minh hài lòng.
“Bé con. Cả đời anh hối hận chỉ có một chuyện, là khi còn bé đã không đủ năng lực để tìm được em sớm hơn. Nếu thời gian cho anh trở lại thời điểm mười lăm năm về trước, anh tuyệt đối không buông tay em.
Chỉ khi có em, cuộc đời anh mới có ánh sáng, bé con, cả đời này anh tuyệt đối không buông tay em.
Cảm ơn em đã cho anh một gia đình, được có thể làm cha, làm chồng.
Cảm ơn em đã cùng anh trải qua khó khăn.
Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh biết thì ra tình yêu đẹp đến như vậy.
Cảm ơn em đã đồng ý làm vợ của anh, làm mẹ của con chúng ta.
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời này của anh.
Minh phu nhân - chào mừng em bước vào cuộc sống của anh”.
Bốp bốp.
“Bây giờ bé mới biết thì ra anh cũng biết nói ngọt như vậy cơ à”.
“Vợ anh thích từ nay mỗi ngày anh sẽ đều nói cho em nghe. Vợ! Anh yêu em”.
“Được”. Nghe mỗi ngày. “Mỗi ngày một câu khác nhau bé mới chịu”.
“Tuân lệnh bà xã đại nhân”.
“Trao nhẫn”. Sến quá rồi. Nên Lâm Tân Viễn liền cắt ngang, nếu không thật sự anh sẽ không chịu được đâu.
Trao nhẫn xong, Lâm Tân Viễn chưa kịp nói hôn nhau thì Tuyết Thanh ôm lấy mặt anh, dùng hoa che lại hôn lên môi anh một nụ hôn sâu.
Giữa đám đông cô không ngại làm như vậy. Chỉ cảm thấy thật kích thích và đáng nhớ.
Vì anh cô có thể chủ động.
Hôn xong, tiệc chính thức bất đầu.
“Cẩn thận”. Thấy có một cô gái sắp ngã, nên Thanh Phong đã đỡ lại. Không ngờ…lại là Mộ Thiên Thiên.
“Cảm ơn”.
Anh không trả lời, vẫn ôm lấy cô.
“Buông”.
“À…”. Anh đỡ cô ấy đứng dậy, Thiên Thiên toan bước đi thì giày bị gãy gót nên ném vấp ngã. May mà anh phản ứng nhanh đỡ lấy.
Ôm ngay eo cô, tay Thiên Thiên đặt ngay lên ngực anh.
“Phiền anh buông tay”.
“Em…không sao chứ”.
“Tôi thì có gì? Chó cắn một nhát mà thôi. Anh đừng bận tâm”.
“Thiên Thiên…tôi”.
Thiên Thiên phát tay bảo anh dừng. “Hôm nay, tôi đến tiệc này không để anh nghe nói chuyện”.
Cộp.
Đồ giày dỏm! Thiên Thiên bẽ gãy gót giày còn lại, rồi xách đi.
Thanh Phong đứng đó nhìn theo, cuối cùng nhìn thấy cô thoát tay với một người đàn ông. Người này…anh đã từng nhìn thấy ở sân bay khi giải Vũ Dao đi về.
Cười!! Cô dám cười với đàn ông!
Đã vậy!!! Tay hắn còn dám động vào eo cô!
Chết tiệt! Ai cho em như vậy hả!!
Thanh Phong bùng lên lửa giận, không nói không rằng uống rượu nhưng vẫn chú ý đến Thiên Thiên ở bàn khác.
“Người mà cậu nói hả”. Người đàn ông đó hỏi.
“Ừm”.
“Cũng được, mà sao lại không chịu đi lại đây? Anh ta thật sự không có ý gì với cậu à”.
“Hỏi làm cái gì? Bà đây cần anh ta à. Uống đi, hiếm khi cậu về nước, đúng rồi, Kim Loan sinh con rồi à? Ổn chứ”.
“Ổn cả, dự định hôm nay không đi, nhưng dù sao cũng vì họ Hoàng cả, nên đến một lúc. Hôm đầy tháng cậu đến chơi đi”.
“Được. Hai người các cậu phải hạnh phúc đó”. Thiên Thiên cạn rượu, uống một hơi.
Thanh Phong ngồi bàn bên đây mà thấy họ thì thầm to nhỏ thì nắm lấy chặt ly rượu, nghiến răng muốn gãy.
Khi thấy cô đứng dậy, thì anh liền đi theo.
Thiên Thiên uống say, nên muốn đi toilet. Vừa mới đi xong thì gặp Thanh Phong đi vào.
“….”. Đồ điên! Không ngờ anh cũng biến thái như vậy, toilet nữ mà cũng đi vào được à.
“Hắn là ai?”. Anh nắm lấy tay cô! “Ai hả”.
“Hả?”. Ai
“Em cũng hay thật! Em đã ngủ với tôi”.
“Thì sao? Chỉ là ngủ với anh thôi mà, bà đây thích ngủ với ai thì ngủ”. Thiên Thiên say rồi thì như một người khác, ương ngạnh cũng không kém ai.
“…em…”. Thanh Phong nhìn cô. Sau đó từ từ cởi bỏ áo sơ mi của mình.
“…”. Đồ điên. Cô ấy muốn rời đi thì bị anh ôm lấy, đặt lên bồn rửa mặt.
“Anh…”.
“Em dám ngủ với người khác, tôi sẽ giết chết hắn”. Sao đó thì anh ngậm lấy môi cô, hung hăng hôn lên.
“Ưm…ưm…”. Thiên Thiên vùng vẫy muốn thoát khỏi người anh, thì càng bị giữ chặt hơn, anh mò đến bắp đùi của cô. Dần dần di chuyển lên trên.
“Ưm….”.
“Cô dâu xinh quá, nhìn đáng yêu thật đó”.
“Tớ cũng thấy như vậy, không ngờ Minh đại thiếu gia cũng si tình như vậy”. Hai ba cô gái đi vào, bàn tán việc kết hôn hôm nay. Toàn là những lời khen.
“Đừng…có…”.
Thanh Phong không nói lời nào, ôm cô vào trong một phòng khác. Anh đặt cô ngồi xuống bồn cầu, Thiên Thiên sợ hãi bị phát hiện, nên im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Không ngờ Thanh Phong được nước lắng tới, vươn tay mò đến nơi bí mật kia, ấn nhẹ một cái.
Thiên Thiên giật mình, vội vàng che miệng mình lại, Thanh Phong nhanh tay, đỡ lấy mông cô, kéo quần lót xuống.
“Đừng sợ..”.
“Đừng…tôi..”. Hai má cô đỏ bừng vì ngại ngùng.
Tiếng bước chân ngày càng xa, Thanh Phong kéo khoá quần mình xuống, anh nắm lấy hai chân cô, đưa về phía mình.
“Không…anh…buông….”. Giọng nói cô đứt quãng, vì động tác liên hồi của anh đem lại.
Quần áo trên người họ vẫn còn đầy đủ nhưng ở nơi nào đó sớm đã òm ộp nước.
“Thiên Thiên…”. Anh đâm mạnh vào. “Em là của tôi”.
Thanh Phong thoải mái ra vào, anh vươn tay cởi bỏ khoá kéo phía sau lưng cô, ngậm mút nơi đẫy đà kia sau lớp áo.
Dịch thể hai người từ từ tràn ra, nơi u cốc kia của cô ép chặt lấy Thanh Phong một cách gắt gao.
“Ưm…a….”.
“Thích không? Tôi biết em rất sướng”.
Thanh Phong nâng mặt cô lên, sao đó hôn lên môi cô, hạ thân lại tiếp tục làm cho Thiên Thiên thoải mái.
Anh làm có chút nhanh, khiến cho Thiên Thiên theo không kịp, chỉ có thể vô lực bám vào vai anh để không ngã xuống.
.....
Đến khi sắp bắn, anh mới làm liên hồi, đâm nhanh tới tấp khiến cho Thiên Thiên há miệng không kịp kêu rên được tiếng nào.
Khi nghe bước chân, cô sợ hãi nước mắt trào ra bên mắt, lắc đầu xin anh tha cho mình.
“Cô có nghe gì không?”.
“Hả? Có nghe gì đâu”.
“Vậy à. Mà cô có thấy không, hôm nay người tên Thanh Phong kia, thật đẹp trai lại hấp dẫn”.
“Đúng vậy”.
“Tôi chỉ có mình em mà thôi”. Thanh Phong bắn xong, lấy khăn giấy lau hạ thân giúp cô, chỉnh lại váy. “Tôi đưa em ra ngoài”.
“Không….tôi tự đi, để tôi ra ngoài xem có ai không”.
“Được”.
Thiên Thiên đứng dậy, hé mở cửa bước loạng choạng ra ngoài thấy không có ai thì mới vẫy tay bảo anh đi ra.
Thanh Phong chỉnh lại trang phục xong, rồi ôm eo cô rời khỏi toilet nữ.
Từng bước chân ông đi rất chậm rãi, như muốn dừng lại giây phút tuyệt bời này của người làm cha. Ông đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cũng may…vẫn còn làm lại được.
Cảm ơn trời cao đã cho con nhận lại được con gái.
Cảm ơn Minh Hoàng Lễ đã tận tâm tận tình hết lòng bảo vệ bé con của họ.
“Ba giao con bé lại cho con. Nên nhớ họ Hoàng vẫn là nhà của con bé”. Nếu chỉ cần anh đối xử tệ một chút, ông sẽ đón cô về nhà.
“Con biết”. Ông đặt tay cô vào tay anh. Sau đó thì rời khỏi sân khấu, để lại cho đôi trẻ.
Lâm Tân Viễn làm chủ hôn. Trước hôn lễ một ngày Minh Hoàng Lễ có tìm đến anh, anh muốn trong buổi lễ này nói với vợ mình vài lời.
“Các vị, hôm nay là ngày vui của chú rể, anh ấy có vài lời muốn nói với vợ mình, xin các vị giành chút thời gian ra để lắng nghe”.
“Mai mốt anh cũng sẽ nói”. Cố Minh ngồi ở hàng ghế nói vào tai của Thanh Thanh. “Cho mọi người biết anh yêu vợ”.
“Đứng đắn lại. Sờ đi đâu đó”. Thanh Thanh liếc anh một cái. “Lấy cái tay hư hỏng đó đi”.
“Sờ một chút mà”. Anh nhéo vai cô. “Hôm nay vợ anh xinh quá, mình ở lại nơi này nhé. Muốn…”.
“Tối đã…”. Thanh Thanh đỏ mặt.
Ha ha. Cố Minh hài lòng.
“Bé con. Cả đời anh hối hận chỉ có một chuyện, là khi còn bé đã không đủ năng lực để tìm được em sớm hơn. Nếu thời gian cho anh trở lại thời điểm mười lăm năm về trước, anh tuyệt đối không buông tay em.
Chỉ khi có em, cuộc đời anh mới có ánh sáng, bé con, cả đời này anh tuyệt đối không buông tay em.
Cảm ơn em đã cho anh một gia đình, được có thể làm cha, làm chồng.
Cảm ơn em đã cùng anh trải qua khó khăn.
Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh biết thì ra tình yêu đẹp đến như vậy.
Cảm ơn em đã đồng ý làm vợ của anh, làm mẹ của con chúng ta.
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời này của anh.
Minh phu nhân - chào mừng em bước vào cuộc sống của anh”.
Bốp bốp.
“Bây giờ bé mới biết thì ra anh cũng biết nói ngọt như vậy cơ à”.
“Vợ anh thích từ nay mỗi ngày anh sẽ đều nói cho em nghe. Vợ! Anh yêu em”.
“Được”. Nghe mỗi ngày. “Mỗi ngày một câu khác nhau bé mới chịu”.
“Tuân lệnh bà xã đại nhân”.
“Trao nhẫn”. Sến quá rồi. Nên Lâm Tân Viễn liền cắt ngang, nếu không thật sự anh sẽ không chịu được đâu.
Trao nhẫn xong, Lâm Tân Viễn chưa kịp nói hôn nhau thì Tuyết Thanh ôm lấy mặt anh, dùng hoa che lại hôn lên môi anh một nụ hôn sâu.
Giữa đám đông cô không ngại làm như vậy. Chỉ cảm thấy thật kích thích và đáng nhớ.
Vì anh cô có thể chủ động.
Hôn xong, tiệc chính thức bất đầu.
“Cẩn thận”. Thấy có một cô gái sắp ngã, nên Thanh Phong đã đỡ lại. Không ngờ…lại là Mộ Thiên Thiên.
“Cảm ơn”.
Anh không trả lời, vẫn ôm lấy cô.
“Buông”.
“À…”. Anh đỡ cô ấy đứng dậy, Thiên Thiên toan bước đi thì giày bị gãy gót nên ném vấp ngã. May mà anh phản ứng nhanh đỡ lấy.
Ôm ngay eo cô, tay Thiên Thiên đặt ngay lên ngực anh.
“Phiền anh buông tay”.
“Em…không sao chứ”.
“Tôi thì có gì? Chó cắn một nhát mà thôi. Anh đừng bận tâm”.
“Thiên Thiên…tôi”.
Thiên Thiên phát tay bảo anh dừng. “Hôm nay, tôi đến tiệc này không để anh nghe nói chuyện”.
Cộp.
Đồ giày dỏm! Thiên Thiên bẽ gãy gót giày còn lại, rồi xách đi.
Thanh Phong đứng đó nhìn theo, cuối cùng nhìn thấy cô thoát tay với một người đàn ông. Người này…anh đã từng nhìn thấy ở sân bay khi giải Vũ Dao đi về.
Cười!! Cô dám cười với đàn ông!
Đã vậy!!! Tay hắn còn dám động vào eo cô!
Chết tiệt! Ai cho em như vậy hả!!
Thanh Phong bùng lên lửa giận, không nói không rằng uống rượu nhưng vẫn chú ý đến Thiên Thiên ở bàn khác.
“Người mà cậu nói hả”. Người đàn ông đó hỏi.
“Ừm”.
“Cũng được, mà sao lại không chịu đi lại đây? Anh ta thật sự không có ý gì với cậu à”.
“Hỏi làm cái gì? Bà đây cần anh ta à. Uống đi, hiếm khi cậu về nước, đúng rồi, Kim Loan sinh con rồi à? Ổn chứ”.
“Ổn cả, dự định hôm nay không đi, nhưng dù sao cũng vì họ Hoàng cả, nên đến một lúc. Hôm đầy tháng cậu đến chơi đi”.
“Được. Hai người các cậu phải hạnh phúc đó”. Thiên Thiên cạn rượu, uống một hơi.
Thanh Phong ngồi bàn bên đây mà thấy họ thì thầm to nhỏ thì nắm lấy chặt ly rượu, nghiến răng muốn gãy.
Khi thấy cô đứng dậy, thì anh liền đi theo.
Thiên Thiên uống say, nên muốn đi toilet. Vừa mới đi xong thì gặp Thanh Phong đi vào.
“….”. Đồ điên! Không ngờ anh cũng biến thái như vậy, toilet nữ mà cũng đi vào được à.
“Hắn là ai?”. Anh nắm lấy tay cô! “Ai hả”.
“Hả?”. Ai
“Em cũng hay thật! Em đã ngủ với tôi”.
“Thì sao? Chỉ là ngủ với anh thôi mà, bà đây thích ngủ với ai thì ngủ”. Thiên Thiên say rồi thì như một người khác, ương ngạnh cũng không kém ai.
“…em…”. Thanh Phong nhìn cô. Sau đó từ từ cởi bỏ áo sơ mi của mình.
“…”. Đồ điên. Cô ấy muốn rời đi thì bị anh ôm lấy, đặt lên bồn rửa mặt.
“Anh…”.
“Em dám ngủ với người khác, tôi sẽ giết chết hắn”. Sao đó thì anh ngậm lấy môi cô, hung hăng hôn lên.
“Ưm…ưm…”. Thiên Thiên vùng vẫy muốn thoát khỏi người anh, thì càng bị giữ chặt hơn, anh mò đến bắp đùi của cô. Dần dần di chuyển lên trên.
“Ưm….”.
“Cô dâu xinh quá, nhìn đáng yêu thật đó”.
“Tớ cũng thấy như vậy, không ngờ Minh đại thiếu gia cũng si tình như vậy”. Hai ba cô gái đi vào, bàn tán việc kết hôn hôm nay. Toàn là những lời khen.
“Đừng…có…”.
Thanh Phong không nói lời nào, ôm cô vào trong một phòng khác. Anh đặt cô ngồi xuống bồn cầu, Thiên Thiên sợ hãi bị phát hiện, nên im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Không ngờ Thanh Phong được nước lắng tới, vươn tay mò đến nơi bí mật kia, ấn nhẹ một cái.
Thiên Thiên giật mình, vội vàng che miệng mình lại, Thanh Phong nhanh tay, đỡ lấy mông cô, kéo quần lót xuống.
“Đừng sợ..”.
“Đừng…tôi..”. Hai má cô đỏ bừng vì ngại ngùng.
Tiếng bước chân ngày càng xa, Thanh Phong kéo khoá quần mình xuống, anh nắm lấy hai chân cô, đưa về phía mình.
“Không…anh…buông….”. Giọng nói cô đứt quãng, vì động tác liên hồi của anh đem lại.
Quần áo trên người họ vẫn còn đầy đủ nhưng ở nơi nào đó sớm đã òm ộp nước.
“Thiên Thiên…”. Anh đâm mạnh vào. “Em là của tôi”.
Thanh Phong thoải mái ra vào, anh vươn tay cởi bỏ khoá kéo phía sau lưng cô, ngậm mút nơi đẫy đà kia sau lớp áo.
Dịch thể hai người từ từ tràn ra, nơi u cốc kia của cô ép chặt lấy Thanh Phong một cách gắt gao.
“Ưm…a….”.
“Thích không? Tôi biết em rất sướng”.
Thanh Phong nâng mặt cô lên, sao đó hôn lên môi cô, hạ thân lại tiếp tục làm cho Thiên Thiên thoải mái.
Anh làm có chút nhanh, khiến cho Thiên Thiên theo không kịp, chỉ có thể vô lực bám vào vai anh để không ngã xuống.
.....
Đến khi sắp bắn, anh mới làm liên hồi, đâm nhanh tới tấp khiến cho Thiên Thiên há miệng không kịp kêu rên được tiếng nào.
Khi nghe bước chân, cô sợ hãi nước mắt trào ra bên mắt, lắc đầu xin anh tha cho mình.
“Cô có nghe gì không?”.
“Hả? Có nghe gì đâu”.
“Vậy à. Mà cô có thấy không, hôm nay người tên Thanh Phong kia, thật đẹp trai lại hấp dẫn”.
“Đúng vậy”.
“Tôi chỉ có mình em mà thôi”. Thanh Phong bắn xong, lấy khăn giấy lau hạ thân giúp cô, chỉnh lại váy. “Tôi đưa em ra ngoài”.
“Không….tôi tự đi, để tôi ra ngoài xem có ai không”.
“Được”.
Thiên Thiên đứng dậy, hé mở cửa bước loạng choạng ra ngoài thấy không có ai thì mới vẫy tay bảo anh đi ra.
Thanh Phong chỉnh lại trang phục xong, rồi ôm eo cô rời khỏi toilet nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.