Chương 241: Phiên ngoại: Kết khúc êm đẹp - Hoàn
Hani Hải Nguyễn
10/09/2023
Một tuần sau đó.
Dưới sự bảo vệ của gia đình và sự chăm sóc của các bác sĩ Tuyết Thanh cũng đã khoẻ lại và đã có thể nói chuyện lại.
“Bé con, em mau ngủ đi nào”. Minh Hoàng Lễ dỗ dành cô ngủ.
“Bé không ngủ đâu”. Cô nằm gối đầu lên đùi của Minh Hoàng Lễ mà học chữ. “Chữ này bé không biết”. Ngón tay nhỏ bé chỉ vào mấy chữ trong sách.
“Đó là chữ Mộc”. Anh tận tình giải thích. “Anh đọc cho bé con nghe nhé”.
“Anh kể chuyện cổ tích đi ạ. Mấy hôm nay mẹ kể cho bé nghe nhiều lắm đó ạ”. Tuyết Thanh rất thích nghe truyện cổ tích.
“Được”. Thế rồi anh kể truyện cô bé quàng khăn đỏ cho bé con nghe.
Tuyết Thanh nằm nghe một hồi không biết ngủ tự khi nào, tiếng hít thở đều đặn của cô mang lại, làm cho cuộc đời này của anh càng có thêm màu sắc.
“Con bé ngủ rồi à”. Mẹ Hoàng đẩy cửa đi vào thật nhẹ nhàng, tránh làm cho cô thức giấc.
Minh Hoàng Lễ gật đầu rồi thay đổi vị trí để bé con ngủ ngon hơn và đắp lại chăn.
“Con để dì chăm được rồi, chú muốn nói với con vài chuyện”.
“Vâng”.
Đợi Minh Hoàng Lễ rời đi, bà leo lên giường nằm cạnh con gái.
Hai mẹ con cứ như vậy mà ngủ say.
....
Mặt khác.
Từ sau khi điều tra được việc con gái trúng độc và hung thủ lại là Vũ Dao thì ba mẹ Hoàng đã đưa cô ta về lại Vũ Văn.
Mặt dù tức giận, vì Vũ Văn phu nhân lại dám sai bảo một đứa bé nay mới bảy tuổi làm việc ác độc, mới có nhiêu đó tuổi thì thử hỏi mai này sẽ còn ác hơn bao nhiêu nữa.
Mới có bảy tuổi mà thôi mà đã gây ra bao sóng gió, đều là trẻ con nhưng Vũ Dao lại được dạy dỗ theo một cách khác.
Nhà Vũ Văn loạn từ trong cho đến bên ngoài.
Ông cũng cho người đưa Vũ Văn Xuyên rời đi vết cả người đầy vết thương lớn nhỏ mới cũ đều có cả.
Khi được cứu ra, Vũ Văn Xuyên chỉ còn lại chút hơi tàn, ngay cả đôi chân cũng đã bị gãy. Cả người toát ra hơi thở yếu ớt.
Cũng đủ biết nhà Vũ Văn ác đến mức nào.
Sau đó thì tiến hành việc lục soát nhà, và họ tìm ra được một bộ xương khô với những sợi dây xích được trói lại tay chân.
Qua giám định thì bộ xương đó là của Trình Tâm. Người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại xấu số, đến khi chết đi cũng phải bị giam cầm nhiều năm liền.
Nếu như ông không phát hiện ra thì có lẽ Trình Tâm vẫn còn nằm đây mãi mãi.
Ngay khi nhận được bộ xương thì ông liền tiến hành chôn cất.
Ngày hôm đó Vũ Châm và Vũ Văn Xuyên đổi họ của mình, cả hai lấy họ Trình. Là Trình Châm và Trình Xuyên, cả hai tuyên bố từ nay mình và nhà Vũ Văn đoạn tuyệt quan hệ.
Họ cũng đưa ra tin tức Vũ Văn phu nhân sai người nhiều lần sát hại con gái của bà và âm thầm để cho Vũ Dao là người thay thế vị trí tiểu thư của họ Hoàng.
Ngày chôn cất bà, là một ngày nắng đẹp nhưng hai anh em bà lại ôm nhau mà khóc rất nhiều. Số phận quá khắc nghiệt khiến họ chịu bao tủi nhục cay đắng.
Nhà Vũ Văn cũng bị điều tra về việc giết người, đánh đập người khác, và còn bắt cóc hạ độc một đứa trẻ.
Con trai cả nhà Vũ Văn còn c.ưỡng h.iếp nhiều cô gái khác nhau, có người còn bị giết hại, hoặc bị mắng nhiếc nhục mạ vì quyến rũ con trai bà ta.
Cả nhà Vũ Văn chỉ trong vòng hai tuần mà đã tan đàn xẻ nghé. Mọi chuyện được công khai với báo chí khiến cho họ bị mắng chửi không thôi.
Nhà Vũ Văn làm nhiều chuyện xấu không phải là ngày một ngày hai, nhưng khi tin tức nổ ra thì nó như một luồng gió mới, khinh bỉ, nhục mạ mắng nhiếc họ.
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua một cách êm đẹp. Nhưng chuyện xấu của nhà Vũ Văn vẫn còn để lại nhìn dấu ấn khó quên được.
Nhưng có một tin mới khiến cho chuyện nhà Vũ Văn nhanh chóng được quên đi, đó là Bé Tuyết Thanh ngày ngày dưới sự bảo bọc của ba mẹ và hai anh trai cô càng vô phép vô thiên. Nhưng lại được Minh Hoàng Lễ hết mực cưng chiều.
Cô hung dữ với mọi người lại đầy chanh chua. Nhưng cô chưa từng gây sự với người nghèo khó. Ngay cả con mèo con chó ở ngoài đường mọi người điều dễ dàng nhìn thấy vị tiểu thư hung dữ kia lại hiền dịu chăm sóc chó mèo hoang.
Và Minh Hoàng Lễ đã lập một hội từ thiện mang tên Tuyết Thanh Cơ với việc cứu giúp người nghèo, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Người chủ trì tên Hoàng Tuyết Thanh.
Ba Hoàng cũng thành lập một trường học và nơi sinh sống của những trẻ em bị bỏ rơi và người già lang thang, mang tên Tuyết Thanh Nhi.
Họ muốn làm chút gì đó cho cô, để bù đắp lại những cơ cực của ba năm qua. Ba Hoàng thiếu điều móc tim gan đưa cho gái mình mà thôi.
Vào năm mười tuổi, có cô gái đi lại nói chuyện với Minh Hoàng Lễ mặc dù anh đã tránh như cô ta vẫn liên tục làm phiền.
Tuyết Thanh điên tiết lên ném một chiếc bánh kem vào người của cô ta. Làm cho cô tiểu thư đó khóc bù lu bù loa lên, Tuyết Thanh còn giơ lên nắm đấm nhỏ về phía cô ta đầy thách thức.
Từ đó tiểu thư nhà họ Hoàng có biệt danh là bà la sát khiến cho mọi người điều biết đến. Và tránh xa ra khi gặp Tuyết Thanh ở ngoài đường hay là những buổi tụ họp khác.
Đối với Minh Hoàng Lễ thì điều đó thì lại khác, trong mắt người khác cô vô phép vô thiên không ai làm gì được nhưng với anh thì cô lại là một bảo bối nhỏ.
Cô vì anh mà ghen tuông, khi đó anh càng yêu cô nhiều hơn thế nữa.
Mọi người điều biết Minh đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chỉ yêu một cô gái và mãi không thay đổi.
Và họ ở cạnh nhau cho đến năm cô mười tám tuổi thì Minh Hoàng Lễ cầu hôn cô dưới sự chứng kiến của gia đình họ Hoàng và Trình Xuyên, cậu út của họ.
Tuy anh em Nhất Thiên Nhất Hoà không muốn nhưng nhìn lại những năm qua em gái dưới sự bảo vệ của Minh Hoàng Lễ họ điều nhìn thấy những điều đó.
Một năm sau đó Tuyết Thanh mang thai đứa con đầu lòng của mình.
Hai người sống với nhau đầy hạnh phúc.
Đến khi lìa đời, mộ của họ cũng được chôn cạnh nhau. Nguyện mãi không xa rời.
Không ai yêu Tuyết Thanh như Minh Hoàng Lễ anh vì cô mà có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng lại tuyệt đối không muốn vợ mình lại dính đầy máu vì anh.
Cô như một bông hoa nhỏ tinh khiết, nếu có dính máu thì người đó chỉ có thể là anh mà thôi.
...HOÀN TOÀN VĂN...
Dưới sự bảo vệ của gia đình và sự chăm sóc của các bác sĩ Tuyết Thanh cũng đã khoẻ lại và đã có thể nói chuyện lại.
“Bé con, em mau ngủ đi nào”. Minh Hoàng Lễ dỗ dành cô ngủ.
“Bé không ngủ đâu”. Cô nằm gối đầu lên đùi của Minh Hoàng Lễ mà học chữ. “Chữ này bé không biết”. Ngón tay nhỏ bé chỉ vào mấy chữ trong sách.
“Đó là chữ Mộc”. Anh tận tình giải thích. “Anh đọc cho bé con nghe nhé”.
“Anh kể chuyện cổ tích đi ạ. Mấy hôm nay mẹ kể cho bé nghe nhiều lắm đó ạ”. Tuyết Thanh rất thích nghe truyện cổ tích.
“Được”. Thế rồi anh kể truyện cô bé quàng khăn đỏ cho bé con nghe.
Tuyết Thanh nằm nghe một hồi không biết ngủ tự khi nào, tiếng hít thở đều đặn của cô mang lại, làm cho cuộc đời này của anh càng có thêm màu sắc.
“Con bé ngủ rồi à”. Mẹ Hoàng đẩy cửa đi vào thật nhẹ nhàng, tránh làm cho cô thức giấc.
Minh Hoàng Lễ gật đầu rồi thay đổi vị trí để bé con ngủ ngon hơn và đắp lại chăn.
“Con để dì chăm được rồi, chú muốn nói với con vài chuyện”.
“Vâng”.
Đợi Minh Hoàng Lễ rời đi, bà leo lên giường nằm cạnh con gái.
Hai mẹ con cứ như vậy mà ngủ say.
....
Mặt khác.
Từ sau khi điều tra được việc con gái trúng độc và hung thủ lại là Vũ Dao thì ba mẹ Hoàng đã đưa cô ta về lại Vũ Văn.
Mặt dù tức giận, vì Vũ Văn phu nhân lại dám sai bảo một đứa bé nay mới bảy tuổi làm việc ác độc, mới có nhiêu đó tuổi thì thử hỏi mai này sẽ còn ác hơn bao nhiêu nữa.
Mới có bảy tuổi mà thôi mà đã gây ra bao sóng gió, đều là trẻ con nhưng Vũ Dao lại được dạy dỗ theo một cách khác.
Nhà Vũ Văn loạn từ trong cho đến bên ngoài.
Ông cũng cho người đưa Vũ Văn Xuyên rời đi vết cả người đầy vết thương lớn nhỏ mới cũ đều có cả.
Khi được cứu ra, Vũ Văn Xuyên chỉ còn lại chút hơi tàn, ngay cả đôi chân cũng đã bị gãy. Cả người toát ra hơi thở yếu ớt.
Cũng đủ biết nhà Vũ Văn ác đến mức nào.
Sau đó thì tiến hành việc lục soát nhà, và họ tìm ra được một bộ xương khô với những sợi dây xích được trói lại tay chân.
Qua giám định thì bộ xương đó là của Trình Tâm. Người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại xấu số, đến khi chết đi cũng phải bị giam cầm nhiều năm liền.
Nếu như ông không phát hiện ra thì có lẽ Trình Tâm vẫn còn nằm đây mãi mãi.
Ngay khi nhận được bộ xương thì ông liền tiến hành chôn cất.
Ngày hôm đó Vũ Châm và Vũ Văn Xuyên đổi họ của mình, cả hai lấy họ Trình. Là Trình Châm và Trình Xuyên, cả hai tuyên bố từ nay mình và nhà Vũ Văn đoạn tuyệt quan hệ.
Họ cũng đưa ra tin tức Vũ Văn phu nhân sai người nhiều lần sát hại con gái của bà và âm thầm để cho Vũ Dao là người thay thế vị trí tiểu thư của họ Hoàng.
Ngày chôn cất bà, là một ngày nắng đẹp nhưng hai anh em bà lại ôm nhau mà khóc rất nhiều. Số phận quá khắc nghiệt khiến họ chịu bao tủi nhục cay đắng.
Nhà Vũ Văn cũng bị điều tra về việc giết người, đánh đập người khác, và còn bắt cóc hạ độc một đứa trẻ.
Con trai cả nhà Vũ Văn còn c.ưỡng h.iếp nhiều cô gái khác nhau, có người còn bị giết hại, hoặc bị mắng nhiếc nhục mạ vì quyến rũ con trai bà ta.
Cả nhà Vũ Văn chỉ trong vòng hai tuần mà đã tan đàn xẻ nghé. Mọi chuyện được công khai với báo chí khiến cho họ bị mắng chửi không thôi.
Nhà Vũ Văn làm nhiều chuyện xấu không phải là ngày một ngày hai, nhưng khi tin tức nổ ra thì nó như một luồng gió mới, khinh bỉ, nhục mạ mắng nhiếc họ.
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua một cách êm đẹp. Nhưng chuyện xấu của nhà Vũ Văn vẫn còn để lại nhìn dấu ấn khó quên được.
Nhưng có một tin mới khiến cho chuyện nhà Vũ Văn nhanh chóng được quên đi, đó là Bé Tuyết Thanh ngày ngày dưới sự bảo bọc của ba mẹ và hai anh trai cô càng vô phép vô thiên. Nhưng lại được Minh Hoàng Lễ hết mực cưng chiều.
Cô hung dữ với mọi người lại đầy chanh chua. Nhưng cô chưa từng gây sự với người nghèo khó. Ngay cả con mèo con chó ở ngoài đường mọi người điều dễ dàng nhìn thấy vị tiểu thư hung dữ kia lại hiền dịu chăm sóc chó mèo hoang.
Và Minh Hoàng Lễ đã lập một hội từ thiện mang tên Tuyết Thanh Cơ với việc cứu giúp người nghèo, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Người chủ trì tên Hoàng Tuyết Thanh.
Ba Hoàng cũng thành lập một trường học và nơi sinh sống của những trẻ em bị bỏ rơi và người già lang thang, mang tên Tuyết Thanh Nhi.
Họ muốn làm chút gì đó cho cô, để bù đắp lại những cơ cực của ba năm qua. Ba Hoàng thiếu điều móc tim gan đưa cho gái mình mà thôi.
Vào năm mười tuổi, có cô gái đi lại nói chuyện với Minh Hoàng Lễ mặc dù anh đã tránh như cô ta vẫn liên tục làm phiền.
Tuyết Thanh điên tiết lên ném một chiếc bánh kem vào người của cô ta. Làm cho cô tiểu thư đó khóc bù lu bù loa lên, Tuyết Thanh còn giơ lên nắm đấm nhỏ về phía cô ta đầy thách thức.
Từ đó tiểu thư nhà họ Hoàng có biệt danh là bà la sát khiến cho mọi người điều biết đến. Và tránh xa ra khi gặp Tuyết Thanh ở ngoài đường hay là những buổi tụ họp khác.
Đối với Minh Hoàng Lễ thì điều đó thì lại khác, trong mắt người khác cô vô phép vô thiên không ai làm gì được nhưng với anh thì cô lại là một bảo bối nhỏ.
Cô vì anh mà ghen tuông, khi đó anh càng yêu cô nhiều hơn thế nữa.
Mọi người điều biết Minh đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chỉ yêu một cô gái và mãi không thay đổi.
Và họ ở cạnh nhau cho đến năm cô mười tám tuổi thì Minh Hoàng Lễ cầu hôn cô dưới sự chứng kiến của gia đình họ Hoàng và Trình Xuyên, cậu út của họ.
Tuy anh em Nhất Thiên Nhất Hoà không muốn nhưng nhìn lại những năm qua em gái dưới sự bảo vệ của Minh Hoàng Lễ họ điều nhìn thấy những điều đó.
Một năm sau đó Tuyết Thanh mang thai đứa con đầu lòng của mình.
Hai người sống với nhau đầy hạnh phúc.
Đến khi lìa đời, mộ của họ cũng được chôn cạnh nhau. Nguyện mãi không xa rời.
Không ai yêu Tuyết Thanh như Minh Hoàng Lễ anh vì cô mà có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng lại tuyệt đối không muốn vợ mình lại dính đầy máu vì anh.
Cô như một bông hoa nhỏ tinh khiết, nếu có dính máu thì người đó chỉ có thể là anh mà thôi.
...HOÀN TOÀN VĂN...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.