Chương 41: Trả thù cho cô (1)
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Đến khoảng năm giờ chiều.
Minh Hoàng Lễ chuẩn bị đưa cô đi ăn, khi sắp đi thì nhận được điện thoại. Là ba anh gọi đến.
Anh không muốn nghe nhưng ông ta cứ gọi mãi, cô gái nhỏ thì hỏi sao anh không nghe.
"Bé cưng! Đợi anh chút nhé".
Cô gật đầu, lúc này anh đi ra ngoài xa một chút nghe điện thoại, thì thấy Lâm Tân Viễn và Kiều Nam Cảnh đi đến.
"Cô bé! Em định đi đâu à".
"Vâng ạ! Hoàng Lễ đưa em đi ăn ạ". Cô thật thà trả lời. "Anh ấy đang nghe điện thoại ạ".
"Ồ, thế bọn anh đi ăn với em..." nhé. Lâm Tân Viễn chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng chói tai.
"Cút! Đừng để tên đó đến đây phiền tôi! Ông hiểu chứ". Minh Hoàng Lễ nói với trong điện thoại.
Không biết bên kia nói gì mà anh rất giận. Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày đi lại gần. Giúp Minh Hoàng Lễ xoa giãn chân mày. Cô mỉm cười nhìn anh.
"Đừng phiền tôi ". Rồi anh tắt máy. "Xin lỗi bé cưng nhé". Làm bé con sợ rồi.
"Anh đừng nhíu mày lại, trông già lắm đã vậy em sẽ không thích đâu ạ". Minh Hoàng Lễ không vui thì cô cũng thế, anh luôn mong cô vui vẻ thì mình cũng mong Hoàng Lễ mãi như thế.
"Được".
"Này!". Kiều Nam Cảnh gọi họ. "Bọn tớ đi ăn nữa".
"Em thích không".
Cô gật đầu thế là chuyến đi hai người lại trở thành bốn người. Tuyết Thanh rất thích sự náo nhiệt nên nơi đông người rất muốn đến và vô cùng hứng thú.
Minh Hoàng Lễ lấy một khẩu trang để cô đeo lên mặt mình, anh không muốn người khác thấy cô gái nhỏ của mình và cô cũng không thích có người nhìn mình như thế đâu.
Minh Hoàng Lễ đã nói tất cả về thân phận cậu ấm ăn chơi của nhà họ Minh cho cô nghe tất cả. Khi đó cũng thấy rất ấm ức cho anh, nhưng Minh Hoàng Lễ lại nói không sao cả và như thế thì mới bảo vệ được cô.
Lúc đó bàn tay nhỏ nhắn bé xinh đặt lên mặt anh, xoa nhẹ vài cái, người đàn ông này rất tốt với cô. Tuyết Thanh rất yêu anh.
"Ưu tiên phụ nữ nhé". Kiều Nam Cảnh nói. "Em muốn ăn gì vậy cô bé ".
"Em ấy ăn hải sản, em đừng ăn cay nhé". Minh Hoàng Lễ lên tiếng.
Cô gật đầu.
Anh gọi một bát súp hải sản, một phần cá mú chiên giòn và một phần tôm hoàng kim. Tuyết Thanh rất thích ăn hải sản đặc biệt là tôm nên Minh Hoàng Lễ luôn để ý đến và gọi lấy nó.
Các món ăn lần lượt được đưa đến nhanh chóng. Bọn họ gọi một phòng bao cho yên tĩnh và tránh bị làm phiền.
"Em sắp đi học hả bé". Lâm Tân Viễn bỏ vào chén cô một con tôm đã được anh ta lột sạch vỏ.
"Dạ! Mai em sẽ đi ạ. Hôm nay đồng phục và dụng cụ học tập đã được anh Hoàng Lễ đưa cho em rồi ạ". Cô cho con tôm vào miệng mình. Ngon quá đi thôi.
"Ừm!". Cậu ta cũng không hỏi gì nữa. Cô bé đi học cũng tốt.
Ngồi ăn một lúc thì cô muốn đi toilet, Minh Hoàng Lễ gọi nhân viên phục vụ nữ đến đi với bé con. Anh sợ gặp người xấu.
Hết cách đành đồng ý, người đàn ông này cũng thật là cô đâu phải con gái anh ta đâu!!
Khi cô tỏ vẻ không thích nhân viên nữ đi vớiình thì Minh Hoàng Lễ cười nhướng mày nhìn, tỏ ý nếu không thì anh đi với em.
Đồ lưu manh mà!! Cô hậm hực rời đi.
"Cô gái nhà cậu đáng yêu quá". Kiều Nam Cảnh cảm thán nói làm anh ta cũng muốn có một cô gái để mà cưng chiều quá đi.
Minh Hoàng Lễ cười không trả lời anh ta. Đương nhiên là cô bé nhà anh phải đáng yêu rồi thậm chí còn phải yêu nữa cơ mà!
Mấy ngày này chỉ là người độc thân làm sao biết cảm giác của người đang yêu như anh chứ!
"Đồ tự mãn". Lâm Tân Viễn mắng Minh Hoàng Lễ một câu.
"Biến đi".
Haha! Bọn họ chơi chung với nhau đã từ rất lâu rồi nhưng không ai biết thân phận thật của anh. Chỉ có bốn người họ biết mà thôi.
Khi đi vào trong toilet cô bảo cô nhân viên đợi mình một chút. Cô ta mỉm cười đầy dịu dàng nhìn cô bảo được. Cô nhanh chóng giải quyết rồi đi ra ngoài.
Khi đi về phòng thì có một vài người đang say sỉn bước đi về phía Tuyết Thanh. Cô vội lách người bước đi thì bị một tên cản lại.
"Cô em xinh quá". Một tên muốn sờ mặt nhưng bị cô né đi.
"Chu choa". Một tên khác lại cảm thán! Cá tính quá, hợp ý anh ta!
Tuyết Thanh muốn bước đi nhưng lại không đi được, nhân viên ra mặt thì bị mắng chửi đuổi đi.
Cô hoảng sợ lùi lại vài bước bọn hắn càng cười dữ tợn hơn!
"Tránh ra". Cô không biết đám người này mà, giọng hơi sợ hãi nên rất mềm mại. "Tôi không biết các người, tránh ra". Mình phải về với Minh Hoàng Lễ mới được! Toàn là người xấu!
"Trước lạ sau quen mà cô bé". Một tên khác nhìn cô từ trên xuống dưới, ngây thơ trong sáng đáng yêu quá, nằm dưới thân hắn mà rên rỉ chắc câu cả hồn hắn luôn quá!
"Anh Doanh!! Cô gái này được đó anh, chúng ta chơi đi anh". Một tên nói.
"Được! Đưa cô ta vào phòng tao đi". Người đó nhìn cô rồi mở một nụ cười đê tiện! Ngây thơ kiểu này hắn rất thích!
"Buông ra ". Cô bỏ chạy thì bị một tên túm tóc cô lại. Đau quá. Nước mắt cô rơi xuống! Minh Hoàng Lễ anh ở đâu!
Tên khác còn tát cho cô một bạt tai nữa, không chịu nghe lời.
Bốp!
Tuyết Thanh bị đánh đau, nên ôm lấy mặt mình, đầu còn hơi choáng.
Ha ha bốn người đó muốn kéo vào phòng thì bị một bàn tay cản lại. Ôm cô gái nhỏ đưa về sau lưng.
"Cút". Cô gái đó nói.
"Biến!". Tên anh Doanh đó phun nước miếng rồi phất tay cho đám anh em mình kéo cô về phía hắn.
"Cô gái này không muốn đi theo các người ". Cô gái đó đầy hung dữ nói. "Tôi sẽ báo công an". Cô ta vờ lấy điện thoại ra. Cô gái nhỏ phía sau hoảng sợ vô cùng. "Cậu có sau không".
Cô lắc đầu. Nhưng mà bị tác động mạnh đầu đau quá đi, Tuyết Thanh vỗ vỗ đầu mình.
Thấy cô gái đó muốn báo công an nên bọn họ liền chỉ tay rồi rời đi. Trước khi đi tên anh Doanh đó nhìn với ánh mắt không cam lòng rời đi.
Khó khăn lắm mới có một con mồi mới này mà tiếc quá! Dịp khác vậy.
Hắn phải cho người điều tra hai cô gái này mới được đặc biệt là cô gái nhỏ quá đẹp kia. Hợp ý hắn!
"Bé cưng ". Minh Hoàng Lễ gọi cô. Anh vội chạy lại.
"Minh Hoàng Lễ ơi". Cô oà khóc vào vòng tay của anh ta. Người xấu bắt nạt cô. Hu hu.
"Ngoan!! Anh đây em". Cô gái nhỏ của anh! Anh đang ở trong phòng được cô nhân viên kia đi báo lại anh giận vô cùng! Bọn khốn!
"Sợ lắm ạ". Tuyết Thanh ngẩng đầu nhìn Minh Hoàng Lễ. "Đau quá ạ". Cô đặt tay lên đầu mình.
"Đừng sợ! Không sao! Anh ở đây". Minh Hoàng Lễ nhìn cô gái nhỏ của anh, thấy không sao anh cũng thở phào. "Cô gái này".
"Dạ! Cô ấy giúp em ạ". Người xấu bỏ đi rồi.
"Ừm". Anh gật đầu với cô ta. "Cảm ơn cô".
"Nên làm nên làm". Cô gái đó xua tay có gì đâu, xưa nay ghét mấy tên khốn nhà giàu chuyên bắt nạt người yếu hơn mà. "Tôi đi đây".
"Cảm ơn cậu nhé! Cậu tên gì vậy". Cô ngóc đầu ra khỏi ngực của Minh Hoàng Lễ hỏi.
"Kim Hải Đường! Còn cậu ". Kim Hải Đường nói.
"Ừm! Tớ tên Hà Tuyết Thanh ". Cô gái này thích quá đi thôi, ngầu quá!
"Ừm! Tôi có việc cần phải đi gấp gặp lại sau nhé". Kim Hải Đường nhanh chóng rời đi.
Anh bế cô lên đưa về phòng ăn. Lâm Tân Viễn ở lại điều tra việc lúc nãy anh ra cũng rất tò mò xem tên nào ở nơi của anh ta quậy phá!
Khi xem đoạn video ghi hình thì Lâm Tân Viễn lại rất ngạc nhiên thì ra là em trai của Minh Hoàng Lễ là Minh Thiên Doanh sao! Anh ta vội đi nói lại với Minh Hoàng Lễ, chuyện vui mà!! Phải hóng chớ.
"Xin lỗi em nhé bé cưng". Cô gái của anh bị bắt nạt anh sẽ không tha cho bọn đám người đó! Khốn kiếp. Anh đặt lên ghế xoa mặt cho cô. Đỏ hết rồi!
"Khi nãy bọn người đó kéo tóc em, đầu em hơi đau ạ cả mặt nữa ". Uất ức ghê vậy đó, khi không lại bị đánh còn bị muốn bắt lại nữa, hên có cô gái kia chứ không sợ quá đi thôi.
Minh Hoàng Lễ rất tốt với cô, dường như chỉ mới mắng một vài câu nếu cô không ngoan mà thôi, còn này anh ta nhìn cô một lượt đưa ánh mắt ghê tởm nhìn nữa. Sợ quá!
Tuyết Thanh nghĩ đến đó thì ra sức ôm chặt lấy Minh Hoàng Lễ hơn. Ở đâu cũng có người xấu cả! Chỉ có anh là tốt với mình mà thôi.
"Ngoan! Anh ở đây!". Anh hôn lên tóc cô. Đưa mắt ra hiệu cho Kiều Nam Cảnh đi xử lý việc đó.
Cậu ta gật đầu rồi bước đi nhưng Lâm Tân Viễn mở cửa bước vào.
"Là em trai cậu ".
"Ừm!". Minh Hoàng Lễ càng thêm giận. Mẹ kiếp! Dám động đến cô gái của anh.
"Em trai anh sao ạ". Cô nhìn Minh Hoàng Lễ.
"Ừm! Nhưng anh sẽ không bỏ qua cho ai dám động đến em. Đừng sợ".
"Vâng ạ". Minh Hoàng Lễ vẫn yêu cô nhất mà hôn lên mặt anh một cái rồi cười vui vẻ.
Anh ra lệnh cho Thanh Phong đi xử lý việc đó, động đến cô gái nhỏ còn hoảng sợ nữa!
Đồ khốn! Anh ngồi một lúc rồi đưa cô về nhà. Hôm nay đưa cđi ăn một bữa thôi mà cũng xảy ra chuyện nữa! Minh Hoàng Lễ phải cho người xây vào ba cái nhà hàng để cho cô gái của anh có chổ ăn mới được.
Ừm! Thế là cô gái nhỏ nào đó đang ngủ trên giường say mê thì lại có thêm ba bốn nhà hàng do mình quản lý! Ngủ một giấc thì đã thành phú bà rồi!
Minh Hoàng Lễ chuẩn bị đưa cô đi ăn, khi sắp đi thì nhận được điện thoại. Là ba anh gọi đến.
Anh không muốn nghe nhưng ông ta cứ gọi mãi, cô gái nhỏ thì hỏi sao anh không nghe.
"Bé cưng! Đợi anh chút nhé".
Cô gật đầu, lúc này anh đi ra ngoài xa một chút nghe điện thoại, thì thấy Lâm Tân Viễn và Kiều Nam Cảnh đi đến.
"Cô bé! Em định đi đâu à".
"Vâng ạ! Hoàng Lễ đưa em đi ăn ạ". Cô thật thà trả lời. "Anh ấy đang nghe điện thoại ạ".
"Ồ, thế bọn anh đi ăn với em..." nhé. Lâm Tân Viễn chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng chói tai.
"Cút! Đừng để tên đó đến đây phiền tôi! Ông hiểu chứ". Minh Hoàng Lễ nói với trong điện thoại.
Không biết bên kia nói gì mà anh rất giận. Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày đi lại gần. Giúp Minh Hoàng Lễ xoa giãn chân mày. Cô mỉm cười nhìn anh.
"Đừng phiền tôi ". Rồi anh tắt máy. "Xin lỗi bé cưng nhé". Làm bé con sợ rồi.
"Anh đừng nhíu mày lại, trông già lắm đã vậy em sẽ không thích đâu ạ". Minh Hoàng Lễ không vui thì cô cũng thế, anh luôn mong cô vui vẻ thì mình cũng mong Hoàng Lễ mãi như thế.
"Được".
"Này!". Kiều Nam Cảnh gọi họ. "Bọn tớ đi ăn nữa".
"Em thích không".
Cô gật đầu thế là chuyến đi hai người lại trở thành bốn người. Tuyết Thanh rất thích sự náo nhiệt nên nơi đông người rất muốn đến và vô cùng hứng thú.
Minh Hoàng Lễ lấy một khẩu trang để cô đeo lên mặt mình, anh không muốn người khác thấy cô gái nhỏ của mình và cô cũng không thích có người nhìn mình như thế đâu.
Minh Hoàng Lễ đã nói tất cả về thân phận cậu ấm ăn chơi của nhà họ Minh cho cô nghe tất cả. Khi đó cũng thấy rất ấm ức cho anh, nhưng Minh Hoàng Lễ lại nói không sao cả và như thế thì mới bảo vệ được cô.
Lúc đó bàn tay nhỏ nhắn bé xinh đặt lên mặt anh, xoa nhẹ vài cái, người đàn ông này rất tốt với cô. Tuyết Thanh rất yêu anh.
"Ưu tiên phụ nữ nhé". Kiều Nam Cảnh nói. "Em muốn ăn gì vậy cô bé ".
"Em ấy ăn hải sản, em đừng ăn cay nhé". Minh Hoàng Lễ lên tiếng.
Cô gật đầu.
Anh gọi một bát súp hải sản, một phần cá mú chiên giòn và một phần tôm hoàng kim. Tuyết Thanh rất thích ăn hải sản đặc biệt là tôm nên Minh Hoàng Lễ luôn để ý đến và gọi lấy nó.
Các món ăn lần lượt được đưa đến nhanh chóng. Bọn họ gọi một phòng bao cho yên tĩnh và tránh bị làm phiền.
"Em sắp đi học hả bé". Lâm Tân Viễn bỏ vào chén cô một con tôm đã được anh ta lột sạch vỏ.
"Dạ! Mai em sẽ đi ạ. Hôm nay đồng phục và dụng cụ học tập đã được anh Hoàng Lễ đưa cho em rồi ạ". Cô cho con tôm vào miệng mình. Ngon quá đi thôi.
"Ừm!". Cậu ta cũng không hỏi gì nữa. Cô bé đi học cũng tốt.
Ngồi ăn một lúc thì cô muốn đi toilet, Minh Hoàng Lễ gọi nhân viên phục vụ nữ đến đi với bé con. Anh sợ gặp người xấu.
Hết cách đành đồng ý, người đàn ông này cũng thật là cô đâu phải con gái anh ta đâu!!
Khi cô tỏ vẻ không thích nhân viên nữ đi vớiình thì Minh Hoàng Lễ cười nhướng mày nhìn, tỏ ý nếu không thì anh đi với em.
Đồ lưu manh mà!! Cô hậm hực rời đi.
"Cô gái nhà cậu đáng yêu quá". Kiều Nam Cảnh cảm thán nói làm anh ta cũng muốn có một cô gái để mà cưng chiều quá đi.
Minh Hoàng Lễ cười không trả lời anh ta. Đương nhiên là cô bé nhà anh phải đáng yêu rồi thậm chí còn phải yêu nữa cơ mà!
Mấy ngày này chỉ là người độc thân làm sao biết cảm giác của người đang yêu như anh chứ!
"Đồ tự mãn". Lâm Tân Viễn mắng Minh Hoàng Lễ một câu.
"Biến đi".
Haha! Bọn họ chơi chung với nhau đã từ rất lâu rồi nhưng không ai biết thân phận thật của anh. Chỉ có bốn người họ biết mà thôi.
Khi đi vào trong toilet cô bảo cô nhân viên đợi mình một chút. Cô ta mỉm cười đầy dịu dàng nhìn cô bảo được. Cô nhanh chóng giải quyết rồi đi ra ngoài.
Khi đi về phòng thì có một vài người đang say sỉn bước đi về phía Tuyết Thanh. Cô vội lách người bước đi thì bị một tên cản lại.
"Cô em xinh quá". Một tên muốn sờ mặt nhưng bị cô né đi.
"Chu choa". Một tên khác lại cảm thán! Cá tính quá, hợp ý anh ta!
Tuyết Thanh muốn bước đi nhưng lại không đi được, nhân viên ra mặt thì bị mắng chửi đuổi đi.
Cô hoảng sợ lùi lại vài bước bọn hắn càng cười dữ tợn hơn!
"Tránh ra". Cô không biết đám người này mà, giọng hơi sợ hãi nên rất mềm mại. "Tôi không biết các người, tránh ra". Mình phải về với Minh Hoàng Lễ mới được! Toàn là người xấu!
"Trước lạ sau quen mà cô bé". Một tên khác nhìn cô từ trên xuống dưới, ngây thơ trong sáng đáng yêu quá, nằm dưới thân hắn mà rên rỉ chắc câu cả hồn hắn luôn quá!
"Anh Doanh!! Cô gái này được đó anh, chúng ta chơi đi anh". Một tên nói.
"Được! Đưa cô ta vào phòng tao đi". Người đó nhìn cô rồi mở một nụ cười đê tiện! Ngây thơ kiểu này hắn rất thích!
"Buông ra ". Cô bỏ chạy thì bị một tên túm tóc cô lại. Đau quá. Nước mắt cô rơi xuống! Minh Hoàng Lễ anh ở đâu!
Tên khác còn tát cho cô một bạt tai nữa, không chịu nghe lời.
Bốp!
Tuyết Thanh bị đánh đau, nên ôm lấy mặt mình, đầu còn hơi choáng.
Ha ha bốn người đó muốn kéo vào phòng thì bị một bàn tay cản lại. Ôm cô gái nhỏ đưa về sau lưng.
"Cút". Cô gái đó nói.
"Biến!". Tên anh Doanh đó phun nước miếng rồi phất tay cho đám anh em mình kéo cô về phía hắn.
"Cô gái này không muốn đi theo các người ". Cô gái đó đầy hung dữ nói. "Tôi sẽ báo công an". Cô ta vờ lấy điện thoại ra. Cô gái nhỏ phía sau hoảng sợ vô cùng. "Cậu có sau không".
Cô lắc đầu. Nhưng mà bị tác động mạnh đầu đau quá đi, Tuyết Thanh vỗ vỗ đầu mình.
Thấy cô gái đó muốn báo công an nên bọn họ liền chỉ tay rồi rời đi. Trước khi đi tên anh Doanh đó nhìn với ánh mắt không cam lòng rời đi.
Khó khăn lắm mới có một con mồi mới này mà tiếc quá! Dịp khác vậy.
Hắn phải cho người điều tra hai cô gái này mới được đặc biệt là cô gái nhỏ quá đẹp kia. Hợp ý hắn!
"Bé cưng ". Minh Hoàng Lễ gọi cô. Anh vội chạy lại.
"Minh Hoàng Lễ ơi". Cô oà khóc vào vòng tay của anh ta. Người xấu bắt nạt cô. Hu hu.
"Ngoan!! Anh đây em". Cô gái nhỏ của anh! Anh đang ở trong phòng được cô nhân viên kia đi báo lại anh giận vô cùng! Bọn khốn!
"Sợ lắm ạ". Tuyết Thanh ngẩng đầu nhìn Minh Hoàng Lễ. "Đau quá ạ". Cô đặt tay lên đầu mình.
"Đừng sợ! Không sao! Anh ở đây". Minh Hoàng Lễ nhìn cô gái nhỏ của anh, thấy không sao anh cũng thở phào. "Cô gái này".
"Dạ! Cô ấy giúp em ạ". Người xấu bỏ đi rồi.
"Ừm". Anh gật đầu với cô ta. "Cảm ơn cô".
"Nên làm nên làm". Cô gái đó xua tay có gì đâu, xưa nay ghét mấy tên khốn nhà giàu chuyên bắt nạt người yếu hơn mà. "Tôi đi đây".
"Cảm ơn cậu nhé! Cậu tên gì vậy". Cô ngóc đầu ra khỏi ngực của Minh Hoàng Lễ hỏi.
"Kim Hải Đường! Còn cậu ". Kim Hải Đường nói.
"Ừm! Tớ tên Hà Tuyết Thanh ". Cô gái này thích quá đi thôi, ngầu quá!
"Ừm! Tôi có việc cần phải đi gấp gặp lại sau nhé". Kim Hải Đường nhanh chóng rời đi.
Anh bế cô lên đưa về phòng ăn. Lâm Tân Viễn ở lại điều tra việc lúc nãy anh ra cũng rất tò mò xem tên nào ở nơi của anh ta quậy phá!
Khi xem đoạn video ghi hình thì Lâm Tân Viễn lại rất ngạc nhiên thì ra là em trai của Minh Hoàng Lễ là Minh Thiên Doanh sao! Anh ta vội đi nói lại với Minh Hoàng Lễ, chuyện vui mà!! Phải hóng chớ.
"Xin lỗi em nhé bé cưng". Cô gái của anh bị bắt nạt anh sẽ không tha cho bọn đám người đó! Khốn kiếp. Anh đặt lên ghế xoa mặt cho cô. Đỏ hết rồi!
"Khi nãy bọn người đó kéo tóc em, đầu em hơi đau ạ cả mặt nữa ". Uất ức ghê vậy đó, khi không lại bị đánh còn bị muốn bắt lại nữa, hên có cô gái kia chứ không sợ quá đi thôi.
Minh Hoàng Lễ rất tốt với cô, dường như chỉ mới mắng một vài câu nếu cô không ngoan mà thôi, còn này anh ta nhìn cô một lượt đưa ánh mắt ghê tởm nhìn nữa. Sợ quá!
Tuyết Thanh nghĩ đến đó thì ra sức ôm chặt lấy Minh Hoàng Lễ hơn. Ở đâu cũng có người xấu cả! Chỉ có anh là tốt với mình mà thôi.
"Ngoan! Anh ở đây!". Anh hôn lên tóc cô. Đưa mắt ra hiệu cho Kiều Nam Cảnh đi xử lý việc đó.
Cậu ta gật đầu rồi bước đi nhưng Lâm Tân Viễn mở cửa bước vào.
"Là em trai cậu ".
"Ừm!". Minh Hoàng Lễ càng thêm giận. Mẹ kiếp! Dám động đến cô gái của anh.
"Em trai anh sao ạ". Cô nhìn Minh Hoàng Lễ.
"Ừm! Nhưng anh sẽ không bỏ qua cho ai dám động đến em. Đừng sợ".
"Vâng ạ". Minh Hoàng Lễ vẫn yêu cô nhất mà hôn lên mặt anh một cái rồi cười vui vẻ.
Anh ra lệnh cho Thanh Phong đi xử lý việc đó, động đến cô gái nhỏ còn hoảng sợ nữa!
Đồ khốn! Anh ngồi một lúc rồi đưa cô về nhà. Hôm nay đưa cđi ăn một bữa thôi mà cũng xảy ra chuyện nữa! Minh Hoàng Lễ phải cho người xây vào ba cái nhà hàng để cho cô gái của anh có chổ ăn mới được.
Ừm! Thế là cô gái nhỏ nào đó đang ngủ trên giường say mê thì lại có thêm ba bốn nhà hàng do mình quản lý! Ngủ một giấc thì đã thành phú bà rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.