Chương 30
Đạm Anh
26/05/2014
Editor: Qin Zồ
Chỉ nghe tiếng kiếm vào kiếm ra, máu Liễu Dự đã văng lên mặt ta, máu chảy vào miệng, một mùi tanh tưởi bốc lên. Ánh mắt đám hắc y nhân vẫn lạnh lẽo như cũ, trường kiếm lại lóe lên, ta dùng sức đẩy Liễu Dự ra.
Ngay lúc ta cứ tưởng trường kiếm sẽ đâm vào cơ thể mình thì chợt nghe vèo một tiếng, hắc y nhân trước mặt nhanh chóng ngã xuống đất, lại nghe vèo mấy tiếng nữa, năm sáu gã còn lại cũng liên tiếp ngã xuống.
Ta cả kinh, ngước mắt nhìn lên, là Ôn Diễn, Như Ý và cả A Man.
Cây đuốc trên tay A Man xua tan màn đêm trong rừng, ta nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Ôn Diễn mà ta chưa bao giờ thấy. Nháy mắt trông thấy Ôn Diễn, bỗng nhiên ta cảm giác dây cung buộc chặt trong lòng được thả lỏng, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.
Sau khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ôn Diễn, hắn nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mái tóc đen của hắn, bạch ngọc quan lóe lên vẻ trong suốt óng ánh.
Ánh mắt ta dừng lại trên mặt Ôn Diễn, sau đó nhìn quanh căn phòng, chiếc giường quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, đây là phòng của Như Ý. Ta vừa định chống người ngồi dậy thì ở nơi cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, ta không khỏi cúi đầu rên rỉ.
Ta đưa mắt nhìn xuống, trên tay quấn vải màu trắng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thảo dược.
“Công chúa không cần lo lắng, chỉ là chấn thương ngoài ta, nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng là khỏe rồi.” Ta giương mắt, Ôn Diễn lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng nửa tháng này công chúa cần chú ý, không được đụng đến miệng vết thương. Vết thương trên đùi, ta cũng để Như Ý bôi kim sang rồi.”
Ta hỏi: “Vết thương của… Liễu Dự thế nào rồi?”
Đêm qua Liễu Dự thay ta cản một kiếm, với cơ thể của Liễu Dự, cũng không biết còn sống hay không. Nghĩ đến đây, ta khó tránh có chút lo lắng, hỏi gấp gáp: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Ôn Diễn nói: “Như Ý còn đang trị thương cho Liễu Dự, tình hình thế nào chỉ có thể đợi Như Ý khám chữa bệnh xong mới biết được.”
Ta tránh vết thương trên tay, ngồi dậy từ trên giường, ta nhìn Ôn Diễn nói: “Tiên sinh, Liễu Dự sẽ sống, đúng không?”
Ôn Diễn buông tiếng thở dài: “Cái này chỉ có thể dựa vào vận may của Liễu công tử.”
Ta sững sờ nói: “Không phải tiên sinh biết thiên mệnh sao?”
“Công chúa còn nhớ ta từng nói qua một câu chứ, chính là mọi chuyện ở thế gian này không phải ta đều có thể đoán trước được, Liễu công tử chính là như vậy.”
Ta nghe Ôn Diễn nói thế, trong lòng không khỏi run lên. Nếu Liễu Dự chết thật, cả đời này ta sẽ luôn cắn rứt lương tâm. Ta mở miệng nói: “Ta muốn đến thăm Liễu Dự.”
Dứt lời, ta vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, không ngờ chân mới đụng đến thì cả người mềm nhũn ra, bổ nhào xuống đất, ta rên lên một tiếng, lúc này một luồng ấm áp quấn lấy eo ta, chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, cả người ta đã ngồi lại trên giường.
Ôn Diễn nói: “Đêm qua công chúa dùng sức quá độ, hơn nữa còn chưa ăn uống gì nên cả người không còn sức, đợi sau khi ăn cơm rồi hẵng đi. Công chúa chờ một lát, ta đưa bữa sáng vào.”
Chỉ chốc lát sau, một tay Ôn Diễn cầm chiếc chén một tay di chuyển xe lăn đi vào, hắn đem chén đặt trên bàn gỗ, ta đứa mắt nhìn, là một chén cháo thịt nóng hổi.
Ta cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy, nhưng tay vừa chạm vào thành bát đã cảm thấy đau đớn, ta lập tức rút tay về. Lúc này Ôn Diễn nói: “Tay công chúa cũng bị thương nặng, nửa tháng này tốt nhất không nên đụng đến việc nặng hoặc đồ lạnh.” Dừng lại, hắn bưng chén chéo thị trên bàn rồi nói tiếp: “Nếu công chúa không chê, để ta đút cho ngươi.”
Ta nhìn cháo thịt, rồi lại nhìn Ôn Diễn, gật đầu.
Động tác của Ôn Diễn cực kỳ nhẹ, ta ăn vô cùng thông thuận, không bao lâu sau đã ăn hết sạch chén cháo. Nếu không phải Liễu Dự bị thương, trong lòng ta không nỡ, thì lúc này ta đã rất vui rồi. Chẳng qua hình ảnh Liễu Dự đỡ một kiếm kia cứ quấn lấy tâm trạng ta, chuyện nhi nữ tư tình ta đều gác qua một bên.
Có lẽ vẻ lo lắng của ta quá mức rõ ràng, Ôn Diễn lại nói: “Liễu công tử ở trong phòng bên cạnh, A Man với Như Ý cũng ở bên trong, công chúa có thể qua đó.”
Ta cẩn thận tránh né miệng vết thương, bởi vì có vết thương trên đùi nên ta đi hơi lảo đảo, may mà phòng ốc Ôn Diễn không lớn, hai gian này cách nhau không xa, ta đi mấy chục bước đã đến.
A Man ngồi bên giường chăm sóc Liễu Dự, Như Ý đang ở trên bàn viết phương thuốc, ta đi đến gần giường, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Dự.
Mặt Liễu Dự không còn chút sắc máu nào, môi run lên, hiện lên màu xanh nhợt nhạt, hốc mắt sâu, cả người chỉ trong vòng một đêm đã trở nên vô cùng tiều tụy, giống như chiếc lá khô sắp rời khỏi cành cây vậy.
Ta nhìn một lúc lâu, bỗng thấy hai má Liễu Dự đột nhiên đỏ lên, A Man nhanh chóng lấy vải ướt trong thau nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau trên trán Liễu Dự, hắn nói: “Như Ý cô nương, Liễu công tử lại bắt đầu nóng rồi.”
Chỉ nghe thấy Như Ý nói: “Ở đây có cái bình màu xanh, cho huynh ấy ăn mấy viên.”
A Man đáp “được”, lập tức đặt tấm vải xuống, lấy ra một chiếc bình màu xanh, mở nút ra, vê lấy một viên thuốc màu đen nhét vào trong miệng Liễu Dự, mới đầu Liễu Dự không chịu phối hợp, nhưng A Man quá kịch liệt, cuối cùng hắn cũng nuốt xuống.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sắc đỏ trên hai má hắn lập tức tiêu tan. Nhưng một lát sau, môi hắn lại bắt đầu run lên, rồi đến cả cơ thể run rẩy, A Man vội vàng đem hết chăn mền đắp lên người Liễu Dự.
Ta nhìn mà kinh hãi, chỉ cảm thấy tình hình trước mắt thật tế.
Lúc này Như Ý đi đến cạnh ta, nói: “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa lại còn dẫn ra bệnh cũ, bây giờ tuy máu ngừng chảy, nhưng huynh ấy cứ vừa lạnh vừa nóng như thế.”
Ta hỏi: “Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Như Ý nói: “Ta vừa mới châm cho huynh ấy, nếu tối nay Liễu ca ca có thể hết sốt, như vậy sẽ không sao, nhưng nếu không được thì…”
Như Ý im lặng không nói, nửa câu sau của nàng là gì, mọi người đều biết rõ. Trong lòng nhất thời nặng trĩu, ta nhìn Liễu Dự cũng không biết lúc này có thể làm gì vì hắn, chỉ có thể mong cho tối nay hắn hết nóng.
Ta đứng yên thật lâu bên người Liễu Dự, hắn vẫn cứ liên tục nóng lạnh, cho dù đã uống thuốc thì vẫn vậy.
Lúc tới thời gian thắp đèn, Liễu Dự vẫn không hết sốt, ta vô cùng lo lắng, vừa nghĩ đến Liễu Dự sẽ vì ta mà chết, lại càng lo lắng hơn.
Ta ngồi trên nhuyễn y ở gian ngoài, hai ngón tay nhón lấy bánh điểm tâm, mở miệng cắn vài miếng, cũng không biết mình đang ăn gì. Ta hỏi Ôn Diễn: “Tiên sinh thật sự không biết được số mệnh của Liễu Dự?”
Ôn Diễn buông tiếng thở dài, nói: “Đúng thế.”
“Vì sao?”
Ôn Diễn không trả lời.
Ta nhớ đến nguyên nhân mà ngày hôm qua ta đến chỗ Ôn Diễn, bèn mở miệng nói: “Có thể là vì…” Còn chưa nói xong, Ôn Diễn đã ngắt lời ta: “Những nghi ngờ của công chúa, mấy ngày nữa ta sẽ nói toàn bộ cho công chúa hay.”
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn.
Ôn Diễn dịu dàng nói: “Bây giờ công chúa ăn gì đó đã, phải bảo vệ thân thể, bằng không nếu Liễu công tử tốt lên mà công chúa lại ngã bệnh thì không bù nổi mất.”
Không thể không nói, những lời Ôn Diễn nói với ta mà mà nói vẫn là cực kỳ dữu dụng, hắn nói như vậy, ta liền đem toàn bộ điểm tâm ăn vào bụng. Sau đó lại cùng với Ôn Diễn ngồi ở gian ngoài chời Liễu Dự hết sốt.
Chỉ tiếc đến lúc rạng sáng, Liễu Dự vẫn không hề bớt nóng đi, hơn nữa còn bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa.
Ta trong lòng phát hoảng, Ôn Diễn khuyên ta đi nghỉ ngơi, chờ khi có tình trạng khác thường nào sẽ đánh thức ta. Nhưng lúc này sao ta có thể ngủ được chứ. Ta lắc đầu từ chối ý tốt của Ôn Diễn.
Sau đó không lâu, Như Ý bỗng lớn tiếng gọi ta: “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca đang gọi tỷ đấy.”
Trong lòng ta vui mừng, lảo đảo bước vào phòng, hai má Liễu Dự vẫn nóng đến kinh người, môi mấp máy mấy chữ, dường như là nói mê, ta đến gần nghe, nghe rất rõ.
Hắn đang luôn miệng kêu hai chữ: nương tử.
Lúc này ta bất chấp tất cả, vội vàng đáp lại: “Liễu Dự, ta ở đây. Ngươi mở mắt ra nhìn đi, ta đang ở đây, ngay bên cạnh đây mà.”
Không biết có phải lời ta có tác dụng hay không, Liễu Dự mở mắt ra thật, nhưng ta thấy hắn mở mắt rất khó khăn, ánh mắt hắn chứa gì đó tan tác, giống như đèn dầu sắp cạn vậy.
Lòng ta căng thẳng vô cùng, liền nói một tiếng: “Liễu Dự, ta ở đây.”
Liễu Dự đưa tay từ trong chăn bông ta, ta biết hắn muốn làm gì, liền cầm chặt lấy tay hắn.
Thanh âm của hắn nhẹ vô cùng, ta chỉ có dựa gần vào mới có thể nghe rõ, hắn nói: “Nương tử, có phải ta sắp chết rồi không?”
Ta liều mạng lắc đầu, “Nói bậy, ngươi sẽ không chết đâu.”
Hắn gắng gượng nở nụ cười, “Nương tử, ta cứu nàng là ta cam tâm tình nguyện, cả đời này chuyện tốt nhất ta làm được chính là thay nàng cản một kiếm.” Hắn bỗng nhiên thở dồn dập nhưng vẫn nói: “Nương tử, thật ra ta luôn ghen tị với Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh luôn dễ dàng có thể ở trong mắt nương tử, còn ta bất luận có làm gì nương tử cũng không chú ý đến ta. Nương tử, ta thật sự rất thích nàng, sau khi ta chết nàng có vì ta mà đau lòng?”
Ta vội vàng nói: “Liễu Dự, ngươi sẽ không chết, không được nói lung tung!”
Khóe môi hắn lại kéo lên một nụ cười: “Không đau lòng cũng tốt, lúc nương tử cười trông rất xinh đẹp.”
Trong lòng ta cực kỳ khó chịu.
Liễu Dự khép mắt lại, nhịp thở của ta trở nên tắc nghẽn, vội vàng lắc lắc tay hắn, “Liễu Dự, không được nhắm mắt! Mở mắt ra cho ta! Bổn công chúa không cho phép ngươi nhắm mắt!”
Liễu Dự nặng nề thở hổn hển, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hắn bỗng sáng rọi lên, “Nương tử, nàng đồng ý với ta một việc, được không?”
Ta vội vàng gật đầu, “Được, ngươi nói đi.”
Liễu Dự nắm chặt lấy tay ta, “Ta muốn sau khi chết lấy thân phận phò mã của nương tử táng trong lăng… Ta muốn làm phò mã của nương tử, cho dù chỉ trong một khắc cũng đủ rồi..
Chỉ nghe tiếng kiếm vào kiếm ra, máu Liễu Dự đã văng lên mặt ta, máu chảy vào miệng, một mùi tanh tưởi bốc lên. Ánh mắt đám hắc y nhân vẫn lạnh lẽo như cũ, trường kiếm lại lóe lên, ta dùng sức đẩy Liễu Dự ra.
Ngay lúc ta cứ tưởng trường kiếm sẽ đâm vào cơ thể mình thì chợt nghe vèo một tiếng, hắc y nhân trước mặt nhanh chóng ngã xuống đất, lại nghe vèo mấy tiếng nữa, năm sáu gã còn lại cũng liên tiếp ngã xuống.
Ta cả kinh, ngước mắt nhìn lên, là Ôn Diễn, Như Ý và cả A Man.
Cây đuốc trên tay A Man xua tan màn đêm trong rừng, ta nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Ôn Diễn mà ta chưa bao giờ thấy. Nháy mắt trông thấy Ôn Diễn, bỗng nhiên ta cảm giác dây cung buộc chặt trong lòng được thả lỏng, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.
Sau khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ôn Diễn, hắn nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mái tóc đen của hắn, bạch ngọc quan lóe lên vẻ trong suốt óng ánh.
Ánh mắt ta dừng lại trên mặt Ôn Diễn, sau đó nhìn quanh căn phòng, chiếc giường quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, đây là phòng của Như Ý. Ta vừa định chống người ngồi dậy thì ở nơi cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, ta không khỏi cúi đầu rên rỉ.
Ta đưa mắt nhìn xuống, trên tay quấn vải màu trắng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thảo dược.
“Công chúa không cần lo lắng, chỉ là chấn thương ngoài ta, nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng là khỏe rồi.” Ta giương mắt, Ôn Diễn lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng nửa tháng này công chúa cần chú ý, không được đụng đến miệng vết thương. Vết thương trên đùi, ta cũng để Như Ý bôi kim sang rồi.”
Ta hỏi: “Vết thương của… Liễu Dự thế nào rồi?”
Đêm qua Liễu Dự thay ta cản một kiếm, với cơ thể của Liễu Dự, cũng không biết còn sống hay không. Nghĩ đến đây, ta khó tránh có chút lo lắng, hỏi gấp gáp: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Ôn Diễn nói: “Như Ý còn đang trị thương cho Liễu Dự, tình hình thế nào chỉ có thể đợi Như Ý khám chữa bệnh xong mới biết được.”
Ta tránh vết thương trên tay, ngồi dậy từ trên giường, ta nhìn Ôn Diễn nói: “Tiên sinh, Liễu Dự sẽ sống, đúng không?”
Ôn Diễn buông tiếng thở dài: “Cái này chỉ có thể dựa vào vận may của Liễu công tử.”
Ta sững sờ nói: “Không phải tiên sinh biết thiên mệnh sao?”
“Công chúa còn nhớ ta từng nói qua một câu chứ, chính là mọi chuyện ở thế gian này không phải ta đều có thể đoán trước được, Liễu công tử chính là như vậy.”
Ta nghe Ôn Diễn nói thế, trong lòng không khỏi run lên. Nếu Liễu Dự chết thật, cả đời này ta sẽ luôn cắn rứt lương tâm. Ta mở miệng nói: “Ta muốn đến thăm Liễu Dự.”
Dứt lời, ta vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, không ngờ chân mới đụng đến thì cả người mềm nhũn ra, bổ nhào xuống đất, ta rên lên một tiếng, lúc này một luồng ấm áp quấn lấy eo ta, chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, cả người ta đã ngồi lại trên giường.
Ôn Diễn nói: “Đêm qua công chúa dùng sức quá độ, hơn nữa còn chưa ăn uống gì nên cả người không còn sức, đợi sau khi ăn cơm rồi hẵng đi. Công chúa chờ một lát, ta đưa bữa sáng vào.”
Chỉ chốc lát sau, một tay Ôn Diễn cầm chiếc chén một tay di chuyển xe lăn đi vào, hắn đem chén đặt trên bàn gỗ, ta đứa mắt nhìn, là một chén cháo thịt nóng hổi.
Ta cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy, nhưng tay vừa chạm vào thành bát đã cảm thấy đau đớn, ta lập tức rút tay về. Lúc này Ôn Diễn nói: “Tay công chúa cũng bị thương nặng, nửa tháng này tốt nhất không nên đụng đến việc nặng hoặc đồ lạnh.” Dừng lại, hắn bưng chén chéo thị trên bàn rồi nói tiếp: “Nếu công chúa không chê, để ta đút cho ngươi.”
Ta nhìn cháo thịt, rồi lại nhìn Ôn Diễn, gật đầu.
Động tác của Ôn Diễn cực kỳ nhẹ, ta ăn vô cùng thông thuận, không bao lâu sau đã ăn hết sạch chén cháo. Nếu không phải Liễu Dự bị thương, trong lòng ta không nỡ, thì lúc này ta đã rất vui rồi. Chẳng qua hình ảnh Liễu Dự đỡ một kiếm kia cứ quấn lấy tâm trạng ta, chuyện nhi nữ tư tình ta đều gác qua một bên.
Có lẽ vẻ lo lắng của ta quá mức rõ ràng, Ôn Diễn lại nói: “Liễu công tử ở trong phòng bên cạnh, A Man với Như Ý cũng ở bên trong, công chúa có thể qua đó.”
Ta cẩn thận tránh né miệng vết thương, bởi vì có vết thương trên đùi nên ta đi hơi lảo đảo, may mà phòng ốc Ôn Diễn không lớn, hai gian này cách nhau không xa, ta đi mấy chục bước đã đến.
A Man ngồi bên giường chăm sóc Liễu Dự, Như Ý đang ở trên bàn viết phương thuốc, ta đi đến gần giường, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Dự.
Mặt Liễu Dự không còn chút sắc máu nào, môi run lên, hiện lên màu xanh nhợt nhạt, hốc mắt sâu, cả người chỉ trong vòng một đêm đã trở nên vô cùng tiều tụy, giống như chiếc lá khô sắp rời khỏi cành cây vậy.
Ta nhìn một lúc lâu, bỗng thấy hai má Liễu Dự đột nhiên đỏ lên, A Man nhanh chóng lấy vải ướt trong thau nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau trên trán Liễu Dự, hắn nói: “Như Ý cô nương, Liễu công tử lại bắt đầu nóng rồi.”
Chỉ nghe thấy Như Ý nói: “Ở đây có cái bình màu xanh, cho huynh ấy ăn mấy viên.”
A Man đáp “được”, lập tức đặt tấm vải xuống, lấy ra một chiếc bình màu xanh, mở nút ra, vê lấy một viên thuốc màu đen nhét vào trong miệng Liễu Dự, mới đầu Liễu Dự không chịu phối hợp, nhưng A Man quá kịch liệt, cuối cùng hắn cũng nuốt xuống.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sắc đỏ trên hai má hắn lập tức tiêu tan. Nhưng một lát sau, môi hắn lại bắt đầu run lên, rồi đến cả cơ thể run rẩy, A Man vội vàng đem hết chăn mền đắp lên người Liễu Dự.
Ta nhìn mà kinh hãi, chỉ cảm thấy tình hình trước mắt thật tế.
Lúc này Như Ý đi đến cạnh ta, nói: “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa lại còn dẫn ra bệnh cũ, bây giờ tuy máu ngừng chảy, nhưng huynh ấy cứ vừa lạnh vừa nóng như thế.”
Ta hỏi: “Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Như Ý nói: “Ta vừa mới châm cho huynh ấy, nếu tối nay Liễu ca ca có thể hết sốt, như vậy sẽ không sao, nhưng nếu không được thì…”
Như Ý im lặng không nói, nửa câu sau của nàng là gì, mọi người đều biết rõ. Trong lòng nhất thời nặng trĩu, ta nhìn Liễu Dự cũng không biết lúc này có thể làm gì vì hắn, chỉ có thể mong cho tối nay hắn hết nóng.
Ta đứng yên thật lâu bên người Liễu Dự, hắn vẫn cứ liên tục nóng lạnh, cho dù đã uống thuốc thì vẫn vậy.
Lúc tới thời gian thắp đèn, Liễu Dự vẫn không hết sốt, ta vô cùng lo lắng, vừa nghĩ đến Liễu Dự sẽ vì ta mà chết, lại càng lo lắng hơn.
Ta ngồi trên nhuyễn y ở gian ngoài, hai ngón tay nhón lấy bánh điểm tâm, mở miệng cắn vài miếng, cũng không biết mình đang ăn gì. Ta hỏi Ôn Diễn: “Tiên sinh thật sự không biết được số mệnh của Liễu Dự?”
Ôn Diễn buông tiếng thở dài, nói: “Đúng thế.”
“Vì sao?”
Ôn Diễn không trả lời.
Ta nhớ đến nguyên nhân mà ngày hôm qua ta đến chỗ Ôn Diễn, bèn mở miệng nói: “Có thể là vì…” Còn chưa nói xong, Ôn Diễn đã ngắt lời ta: “Những nghi ngờ của công chúa, mấy ngày nữa ta sẽ nói toàn bộ cho công chúa hay.”
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn.
Ôn Diễn dịu dàng nói: “Bây giờ công chúa ăn gì đó đã, phải bảo vệ thân thể, bằng không nếu Liễu công tử tốt lên mà công chúa lại ngã bệnh thì không bù nổi mất.”
Không thể không nói, những lời Ôn Diễn nói với ta mà mà nói vẫn là cực kỳ dữu dụng, hắn nói như vậy, ta liền đem toàn bộ điểm tâm ăn vào bụng. Sau đó lại cùng với Ôn Diễn ngồi ở gian ngoài chời Liễu Dự hết sốt.
Chỉ tiếc đến lúc rạng sáng, Liễu Dự vẫn không hề bớt nóng đi, hơn nữa còn bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa.
Ta trong lòng phát hoảng, Ôn Diễn khuyên ta đi nghỉ ngơi, chờ khi có tình trạng khác thường nào sẽ đánh thức ta. Nhưng lúc này sao ta có thể ngủ được chứ. Ta lắc đầu từ chối ý tốt của Ôn Diễn.
Sau đó không lâu, Như Ý bỗng lớn tiếng gọi ta: “Công chúa mỹ nhân, Liễu ca ca đang gọi tỷ đấy.”
Trong lòng ta vui mừng, lảo đảo bước vào phòng, hai má Liễu Dự vẫn nóng đến kinh người, môi mấp máy mấy chữ, dường như là nói mê, ta đến gần nghe, nghe rất rõ.
Hắn đang luôn miệng kêu hai chữ: nương tử.
Lúc này ta bất chấp tất cả, vội vàng đáp lại: “Liễu Dự, ta ở đây. Ngươi mở mắt ra nhìn đi, ta đang ở đây, ngay bên cạnh đây mà.”
Không biết có phải lời ta có tác dụng hay không, Liễu Dự mở mắt ra thật, nhưng ta thấy hắn mở mắt rất khó khăn, ánh mắt hắn chứa gì đó tan tác, giống như đèn dầu sắp cạn vậy.
Lòng ta căng thẳng vô cùng, liền nói một tiếng: “Liễu Dự, ta ở đây.”
Liễu Dự đưa tay từ trong chăn bông ta, ta biết hắn muốn làm gì, liền cầm chặt lấy tay hắn.
Thanh âm của hắn nhẹ vô cùng, ta chỉ có dựa gần vào mới có thể nghe rõ, hắn nói: “Nương tử, có phải ta sắp chết rồi không?”
Ta liều mạng lắc đầu, “Nói bậy, ngươi sẽ không chết đâu.”
Hắn gắng gượng nở nụ cười, “Nương tử, ta cứu nàng là ta cam tâm tình nguyện, cả đời này chuyện tốt nhất ta làm được chính là thay nàng cản một kiếm.” Hắn bỗng nhiên thở dồn dập nhưng vẫn nói: “Nương tử, thật ra ta luôn ghen tị với Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh luôn dễ dàng có thể ở trong mắt nương tử, còn ta bất luận có làm gì nương tử cũng không chú ý đến ta. Nương tử, ta thật sự rất thích nàng, sau khi ta chết nàng có vì ta mà đau lòng?”
Ta vội vàng nói: “Liễu Dự, ngươi sẽ không chết, không được nói lung tung!”
Khóe môi hắn lại kéo lên một nụ cười: “Không đau lòng cũng tốt, lúc nương tử cười trông rất xinh đẹp.”
Trong lòng ta cực kỳ khó chịu.
Liễu Dự khép mắt lại, nhịp thở của ta trở nên tắc nghẽn, vội vàng lắc lắc tay hắn, “Liễu Dự, không được nhắm mắt! Mở mắt ra cho ta! Bổn công chúa không cho phép ngươi nhắm mắt!”
Liễu Dự nặng nề thở hổn hển, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hắn bỗng sáng rọi lên, “Nương tử, nàng đồng ý với ta một việc, được không?”
Ta vội vàng gật đầu, “Được, ngươi nói đi.”
Liễu Dự nắm chặt lấy tay ta, “Ta muốn sau khi chết lấy thân phận phò mã của nương tử táng trong lăng… Ta muốn làm phò mã của nương tử, cho dù chỉ trong một khắc cũng đủ rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.