Chương 44
Đạm Anh
09/06/2014
Editor: Qin Zồ
Tĩnh Tây nằm ở thượng lưu con sông, khá xa kinh thành. Lần này Liễu Dự đến Tĩnh Tây, không hơn hai ba tháng cũng sẽ không về, đường xá lại xa xôi xóc nảy như thế, với cơ thể của Liễu Dự, khi về có lẽ chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ta thấy khó hiểu, chờ cho sau khi Liễu Dự hồi phủ, ta đi thẳng vào vấn đề: “Cẩn Minh, chàng không thể đi Tĩnh Tây được, không bàn tới chuyện thân thể chàng thế nào, nhưng đây là chuyện rất cực khổ, nếu không điều khiển tốt, cho dù chàng có là phò mã của ta, bệ hạ cũng không thể bao che thêm được nữa.”
Liễu Dự thả lỏng người, nhẹ nhàng nói: “Nếu làm tốt thì có thể thăng quan tiến chức.”
“Bây giờ chàng đã là Hình bộ tả thị lang, là quan hàng nhị phẩm, chàng còn chưa mãn nguyện sao?” Bỗng dưng ta nhớ đến mấy năm trước Yến Thanh cũng như thế, liều mạng đi lên, vì để chứng minh hắn không phải vì ta mà làm việc thuận lợi trong triều. Ta nhíu mày, “Ai ở trong triều nói huyên thuyên với chàng đấy?”
“Không có ai.” Liễu Dự lắc đầu, “Ta chỉ muốn đến nơi cao nhất.”
So với Yến Thanh, Liễu Dự thành thật không ít. Trước kia bất kể như thế nào Yến Thanh cũng không chịu thừa nhận bởi vì sợ lời ra tiếng vào của người khác mới cố gắng đi lên. Ta nói: “Chàng muốn đến nơi cao nhất là chuyện tốt, cũng là chuyện bình thường, ta cũng biết thế, phàm là chốn quan trường, có ai mà không muốn đi lên. Nhưng mà…” Ta dừng lại, “Cẩn Minh, chàng không thể đi, muốn thăng quan tiến chức còn nhiều cách khác lắm, chàng không cần điều tra vụ tham ô ở Tĩnh Tây.”
Cuối cùng, ta nhấn mạnh ngữ khí. Liễu Dự chưa bao giờ từ chối yêu cầu của ta, thế nhưng lần này hắn lại từ chối, cứ cố chấp muốn đi Tĩnh Tây. Sau đó ta vừa đấm vừa xoa khuyên hắn, nhưng vẫn không có kết quả. Chuyện có tình có nghĩa, ta đều làm đủ, tiếp tục tranh cãi nữa chỉ phá vỡ hòa khí giữa ta với Liễu Dự, thế là ta bèn bỏ qua. Hai ngày sau Liễu Dự khởi hành, ta để Triệu thái y với nhiều thị nữ thị vệ đi theo. Hôm khởi hành, ta đưa Liễu Dự tới tận ngoài thành.
Ngoài cửa thành có hai chiếc xe ngựa dừng ở đó, một chiếc là của Yến Thanh, chiếc kia là của Liễu Dự.
Ta có chút cảm khái, đời người thật kỳ diệu, nếu không phải trải qua, ta quả quyết sẽ không tin có một ngày ta tiễn phò mã của ta ra ngoài thành thì cách đó không xa là tiền phò mã, người mới người cũ tề tựu một chỗ, thật là náo nhiệt.
Ta dặn Liễu Dự, “Giữ gìn thân thể, làm việc phải biết lượng sức mình.”
Liễu Dự cầm lấy tay ta, “Nương tử, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Tuy trong lòng ta có mâu thuẫn, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ khẽ chau mày rồi sau đó mới mỉm cười nói: “Được, trên đường đi cẩn thận.”
Khi Liễu Dự lên xe ngựa rồi ta vẫn còn dặn dò mãi, những chuyện mà một thê tử nên làm ta đều làm đủ, sau đó ta đứng nguyên tại chỗ mỉm cười, nhìn Liễu Dự rời đi.
Sau khi Liễu Dự không còn đưa đầu ra cửa sổ nhìn theo, ta mới tắt nụ cười đi.
Lúc này Yến Thanh vén rèm lên, ánh mắt rơi trên người ta, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng ta vẫn có thể nhận được thâm ý bên trong. Ta lấy làm khó hiểu, nhưng không rảnh mà đi suy nghĩ, một Liễu Dự đã làm ta đau đầu rồi, ta không muốn thêm một Yến Thanh nữa.
Ta chán nản nói với Vân Vũ: “Chúng ta hồi phủ thôi.”
Ánh mắt Vân Vũ sáng ngời, ý cười khá rõ, “Công chúa, nếu không phải phượng giá dừng ở ngoài thành, có lẽ bây giờ người trong kinh thành đều đổ xô ra ngoài đường.”
“Hả?! Sao lại nói thế?”
Vân Vũ che miệng cười khanh khách nói: “Là mọi người muốn đến xem náo nhiệt đó, công chúa tiễn phò mã gia ở ngoài thành, mà tiền phò mã lại cùng đường với phò mã gia, trong kinh không biết có bao nhiêu người đang suy đoán hôm nay chuyện này sẽ đi đến đâu. Thậm chí còn có người còn nói trên đường đến Tĩnh Tây, phò mã gia với tiền phò mã nhất định sẽ không nhàm chán, vì bọn họ có chung đề tài.”
Với người ngoài mà nói là náo nhiệt, còn với ta là chua xót, tân phò mã cũng thế mà cựu phò mã cũng vậy, không biết trong lòng ta cần gì. Chẳng qua người ngoài nói thế nào cũng là chuyện của họ, ta không quan tâm.
Ta nhướn mày nói: “Nhìn ánh mắt vừa rồi của em, xem ra em xem náo nhiệt cũng vui lắm rồi.”
Vân Vũ sờ mũi, cười nhẹ vài tiếng.
Lúc này xe ngựa của Liễu Dự với Yến Thanh đã biến mất khỏi tầm mắt ta, ta nhìn hoa cỏ xung quanh được ánh sáng chiếu lên cứ như tấm đệm, ta lập tức cho lui xe, chuẩn bị đi bộ về phủ. Vân Vũ cùng với các thị nữ khác đi theo sau ta, ta ngại nhiều người chướng mắt nên để các nàng về trước, cuối cùng chỉ còn lại mình ta, với các ám vệ không biết núp ở đâu.
Ta thông thả bước chân vào cửa thành, nhìn mọi người lui tới xung quanh, ngửi mùi hoa không biết từ chỗ nào bay đến, thi thoảng ngắm nhìn tiểu mỹ nhân ở đâu đó nơi ngã tư, tâm tình bỗng dưng trở nên tốt hơn, dường như gánh nặng bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, đến ánh nắng chiếu rọi xuống cũng toát lên vẻ vui tươi.
Ta ngắm hoa ngắm cảnh ngắm mỹ nhân, thỉnh thoảng chọn vài thứ đồ ở tiểu quán trước mặt, thời gian cứ thế đi qua. Đến giữa trưa, ta tìm một tiệm ăn để vào ăn trưa, không ngờ chỉ mời nhìn lướt qua đã trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Ngọc quan trên tóc áo bào trắng ngồi trên xe lăn, ngoại trừ có hơi gầy ra, thì không thể nghi ngờ gì nữa đó là bóng lưng của Ôn Diễn.
Trong chớp mắt ta liền ngừng thở, tay chân không kìm được bước về phía Ôn Diễn, khe khẽ đi theo sau hắn. Một mình Ôn Diễn thong thả đẩy xe lăn đi trên đường lớn, thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại, mua một hai món đồ, rồi sau đó lại đưa cho đám trẻ xung quanh hắn. Ta không biết lúc này Ôn Diễn đến kinh thành làm gì, nhưng giờ khắc này tâm tình ta rất mừng rỡ.
Ta cứ tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp hắn nữa, nhưng hắn đã quay về, hơn nữa lại còn trước mắt ta, ta chỉ cần bước lên vài bước nữa là có thể chạm tay vào hắn.
Đột nhiên Ôn Diễn rẽ vào trong một hẻm nhỏ. Ta sợ mất bóng người nên cũng vội vàng chạy theo. Trong con hẻm càng lúc càng tối càng lúc càng sâu, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào, ngõ hẻm sâu vô cùng, cũng may Ôn Diễn mặc áo bào trắng, ở trong con hẻm tương đối nhìn rõ.
Ta đang tự hỏi lòng mình rốt cuộc Ôn Diễn muốn đi đến đâu thì hắn dừng lại.
Trong lòng ta cả kinh, theo bản năng áp người vào tường. Nhưng ngay sau đó ta cảm thấy mình thật ngốc, với công lực của Ôn Diễn, sao hắn không biết có người đi theo hắn cơ chứ. Hắn rẽ vào con hẻm này, có lẽ là muốn dụ ta vào đây.
“Tiên sinh, là ta.”
Ôn Diễn chẳng nói chẳng rằng, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng có chút sốt ruột, ta lấy trong túi gấm ra một viên dạ minh châu, ánh sáng xanh mờ mờ để cho ta nhìn rõ biểu cảm của Ôn Diễn, hắn nhìn ta chăm chú, dường như muốn đem ta khắc vào đáy lòng.
Trong lòng ta khẽ động, không khỏi bước lên trước vài bước, cách hắn càng lúc càng gần, ta mở miệng nói: “Tiên sinh…”
Ôn Diễn cũng đưa tay ra, mỉm cười nhìn ta.
Ta sững sờ.
Hắn lại cười như thế nhìn ta, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, giống như trên thế gian này không có vật gì có thể bì kịp sự thùy mị trong mắt hắn. Ta mỉm cười, cũng đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay Ôn Diễn.
Ngay lúc Ôn Diễn chuẩn bị cầm lấy tay ta thì ta tỉnh bơ bắn ngân châm từ trong tay áo ra, nhanh chóng cắm trên người hắn.
Ta đưa tay trở về, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ôn Phàm, làm sao ngươi thoát ra khỏi đây?”
Khuôn mặt Ôn Diễn của Ôn Phàm thoạt nhìn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn nhếhc môi lên, để lộ ra nụ cười ngả ngớn, “Ngươi phát hiện từ khi nào? Rõ ràng ta đóng giả gióng như thế kia mà, là bởi vì ta không nói gì sao?”
“Không phải.” Dừng một chút, ta nói: “Tiên sinh không biết dùng ánh mắt như thế nhìn ta.”
Mới đầu ta còn tưởng hắn thật sự là Ôn Diễn, nếu không phải hắn nhìn ta như thế, ta nghĩ ta sẽ bị hắn lừa triệt để rồi.
“Là ánh mắt như thế nào?”
Ta lại phóng một cây ngân châm từ trong ống tay áo ra, “Ngươi không có tư cách hỏi vấn đề này, nói cho ta biết, ngươi thoát ra bằng cách nàp. Thành thật trả lời cho ta, bằng không đừng trách ngân châm ta không có mắt.”
Ôn Phàm nhíu mày nói: “Một năm không gặp, công phu của công chúa điện hạ tăng không ít nhỉ, một cây ngân châm này suýt chút giết ta rồi.”
Ta lạnh lùng nói: “Ngươi trốn ra như thế nào?”
Ôn Phàm cười híp mắt nói: “Nếu ta nói là phò mã của ngươi thả ta ra, ngươi tin không?”
“Không tin.”
“Được, ta nói cho ngươi hay, chính là phò mã của ngươi thả ta ra.”
Ta nói: “Ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián.”
Ôn Phàm nói: “Vừa rồi ngươi nói ánh mắt như thế nào nhỉ?” Lời vừa dứt, hắn lập tức hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, “Là thế này?” Rồi bỗng dưng hắn thấp giọng nói: “Thú vị thú vị.”
Nghĩ đến hắn là Ôn Phàm chứ không phải Ôn Diễn, cả người ta không khỏi dựng da gà, tức giận nói: “Xé mặt nạ huynh trưởng của ngươi ra.”
Ôn Phàm vô tội nháy mắt mấy cái, “Công chúa điện hạ điểm huyệt đạo của ta, ta không thể nhúc nhích được, muốn xé thì ngươi tự đến đây mà xé. Dĩ nhiên nếu công chúa điện hạ muốn hôn một cái hay kiểm tra này nọ cũng được thôi, đằng nào ta cũng biết trong lòng công chúa điện hạ cực kỳ khát mong.”
“Im mồm.” Ta bước lại gần, đưa tay sờ cằm Ôn Phàm nhưng không biết xé như thế nào. Ngược lại Ôn Phàm lại nhàn nhã nhìn ta, nhìn đến nỗi lòng ta nổi nóng.
Ta nắm lấy ngân châm, chuẩn bị tặng hắn thêm một cú nữa.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Phàm đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, hung hăng dùng sức, ta đau đến nỗi nhăn mặt mũi lại, “Ngươi…”
Ôn Phàm vẫn cứ cái điệu cười ngả ngớn, “Công chúa điện hạ một năm nay võ công tăng không ít, nhưng ngươi cũng đừng xem thường ta.” Bỗng dưng hắn lạnh giọng, “Ta biết ám vệ của ngươi ở gần đây, nhưng mà vừa rồi chúng ta mới nhìn nhau ‘tình cảm đậm sâu’ thì bọn hắn đã đi xa rồi. Ám vệ của công chúa thật thức thời, không uổng công ta dẫn ngươi vào nơi này.”
Ta không thể vùng tay thoát khỏi Ôn Phàm, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi muốn gì?”
Ôn Phàm dùng khuôn mặt của Ôn Diễn mỉm cười, một nụ cười tao nhã, “Dẫn ngươi đi gặp người ngươi muốn gặp.”
Tĩnh Tây nằm ở thượng lưu con sông, khá xa kinh thành. Lần này Liễu Dự đến Tĩnh Tây, không hơn hai ba tháng cũng sẽ không về, đường xá lại xa xôi xóc nảy như thế, với cơ thể của Liễu Dự, khi về có lẽ chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ta thấy khó hiểu, chờ cho sau khi Liễu Dự hồi phủ, ta đi thẳng vào vấn đề: “Cẩn Minh, chàng không thể đi Tĩnh Tây được, không bàn tới chuyện thân thể chàng thế nào, nhưng đây là chuyện rất cực khổ, nếu không điều khiển tốt, cho dù chàng có là phò mã của ta, bệ hạ cũng không thể bao che thêm được nữa.”
Liễu Dự thả lỏng người, nhẹ nhàng nói: “Nếu làm tốt thì có thể thăng quan tiến chức.”
“Bây giờ chàng đã là Hình bộ tả thị lang, là quan hàng nhị phẩm, chàng còn chưa mãn nguyện sao?” Bỗng dưng ta nhớ đến mấy năm trước Yến Thanh cũng như thế, liều mạng đi lên, vì để chứng minh hắn không phải vì ta mà làm việc thuận lợi trong triều. Ta nhíu mày, “Ai ở trong triều nói huyên thuyên với chàng đấy?”
“Không có ai.” Liễu Dự lắc đầu, “Ta chỉ muốn đến nơi cao nhất.”
So với Yến Thanh, Liễu Dự thành thật không ít. Trước kia bất kể như thế nào Yến Thanh cũng không chịu thừa nhận bởi vì sợ lời ra tiếng vào của người khác mới cố gắng đi lên. Ta nói: “Chàng muốn đến nơi cao nhất là chuyện tốt, cũng là chuyện bình thường, ta cũng biết thế, phàm là chốn quan trường, có ai mà không muốn đi lên. Nhưng mà…” Ta dừng lại, “Cẩn Minh, chàng không thể đi, muốn thăng quan tiến chức còn nhiều cách khác lắm, chàng không cần điều tra vụ tham ô ở Tĩnh Tây.”
Cuối cùng, ta nhấn mạnh ngữ khí. Liễu Dự chưa bao giờ từ chối yêu cầu của ta, thế nhưng lần này hắn lại từ chối, cứ cố chấp muốn đi Tĩnh Tây. Sau đó ta vừa đấm vừa xoa khuyên hắn, nhưng vẫn không có kết quả. Chuyện có tình có nghĩa, ta đều làm đủ, tiếp tục tranh cãi nữa chỉ phá vỡ hòa khí giữa ta với Liễu Dự, thế là ta bèn bỏ qua. Hai ngày sau Liễu Dự khởi hành, ta để Triệu thái y với nhiều thị nữ thị vệ đi theo. Hôm khởi hành, ta đưa Liễu Dự tới tận ngoài thành.
Ngoài cửa thành có hai chiếc xe ngựa dừng ở đó, một chiếc là của Yến Thanh, chiếc kia là của Liễu Dự.
Ta có chút cảm khái, đời người thật kỳ diệu, nếu không phải trải qua, ta quả quyết sẽ không tin có một ngày ta tiễn phò mã của ta ra ngoài thành thì cách đó không xa là tiền phò mã, người mới người cũ tề tựu một chỗ, thật là náo nhiệt.
Ta dặn Liễu Dự, “Giữ gìn thân thể, làm việc phải biết lượng sức mình.”
Liễu Dự cầm lấy tay ta, “Nương tử, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Tuy trong lòng ta có mâu thuẫn, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ khẽ chau mày rồi sau đó mới mỉm cười nói: “Được, trên đường đi cẩn thận.”
Khi Liễu Dự lên xe ngựa rồi ta vẫn còn dặn dò mãi, những chuyện mà một thê tử nên làm ta đều làm đủ, sau đó ta đứng nguyên tại chỗ mỉm cười, nhìn Liễu Dự rời đi.
Sau khi Liễu Dự không còn đưa đầu ra cửa sổ nhìn theo, ta mới tắt nụ cười đi.
Lúc này Yến Thanh vén rèm lên, ánh mắt rơi trên người ta, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng ta vẫn có thể nhận được thâm ý bên trong. Ta lấy làm khó hiểu, nhưng không rảnh mà đi suy nghĩ, một Liễu Dự đã làm ta đau đầu rồi, ta không muốn thêm một Yến Thanh nữa.
Ta chán nản nói với Vân Vũ: “Chúng ta hồi phủ thôi.”
Ánh mắt Vân Vũ sáng ngời, ý cười khá rõ, “Công chúa, nếu không phải phượng giá dừng ở ngoài thành, có lẽ bây giờ người trong kinh thành đều đổ xô ra ngoài đường.”
“Hả?! Sao lại nói thế?”
Vân Vũ che miệng cười khanh khách nói: “Là mọi người muốn đến xem náo nhiệt đó, công chúa tiễn phò mã gia ở ngoài thành, mà tiền phò mã lại cùng đường với phò mã gia, trong kinh không biết có bao nhiêu người đang suy đoán hôm nay chuyện này sẽ đi đến đâu. Thậm chí còn có người còn nói trên đường đến Tĩnh Tây, phò mã gia với tiền phò mã nhất định sẽ không nhàm chán, vì bọn họ có chung đề tài.”
Với người ngoài mà nói là náo nhiệt, còn với ta là chua xót, tân phò mã cũng thế mà cựu phò mã cũng vậy, không biết trong lòng ta cần gì. Chẳng qua người ngoài nói thế nào cũng là chuyện của họ, ta không quan tâm.
Ta nhướn mày nói: “Nhìn ánh mắt vừa rồi của em, xem ra em xem náo nhiệt cũng vui lắm rồi.”
Vân Vũ sờ mũi, cười nhẹ vài tiếng.
Lúc này xe ngựa của Liễu Dự với Yến Thanh đã biến mất khỏi tầm mắt ta, ta nhìn hoa cỏ xung quanh được ánh sáng chiếu lên cứ như tấm đệm, ta lập tức cho lui xe, chuẩn bị đi bộ về phủ. Vân Vũ cùng với các thị nữ khác đi theo sau ta, ta ngại nhiều người chướng mắt nên để các nàng về trước, cuối cùng chỉ còn lại mình ta, với các ám vệ không biết núp ở đâu.
Ta thông thả bước chân vào cửa thành, nhìn mọi người lui tới xung quanh, ngửi mùi hoa không biết từ chỗ nào bay đến, thi thoảng ngắm nhìn tiểu mỹ nhân ở đâu đó nơi ngã tư, tâm tình bỗng dưng trở nên tốt hơn, dường như gánh nặng bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, đến ánh nắng chiếu rọi xuống cũng toát lên vẻ vui tươi.
Ta ngắm hoa ngắm cảnh ngắm mỹ nhân, thỉnh thoảng chọn vài thứ đồ ở tiểu quán trước mặt, thời gian cứ thế đi qua. Đến giữa trưa, ta tìm một tiệm ăn để vào ăn trưa, không ngờ chỉ mời nhìn lướt qua đã trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Ngọc quan trên tóc áo bào trắng ngồi trên xe lăn, ngoại trừ có hơi gầy ra, thì không thể nghi ngờ gì nữa đó là bóng lưng của Ôn Diễn.
Trong chớp mắt ta liền ngừng thở, tay chân không kìm được bước về phía Ôn Diễn, khe khẽ đi theo sau hắn. Một mình Ôn Diễn thong thả đẩy xe lăn đi trên đường lớn, thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại, mua một hai món đồ, rồi sau đó lại đưa cho đám trẻ xung quanh hắn. Ta không biết lúc này Ôn Diễn đến kinh thành làm gì, nhưng giờ khắc này tâm tình ta rất mừng rỡ.
Ta cứ tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp hắn nữa, nhưng hắn đã quay về, hơn nữa lại còn trước mắt ta, ta chỉ cần bước lên vài bước nữa là có thể chạm tay vào hắn.
Đột nhiên Ôn Diễn rẽ vào trong một hẻm nhỏ. Ta sợ mất bóng người nên cũng vội vàng chạy theo. Trong con hẻm càng lúc càng tối càng lúc càng sâu, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào, ngõ hẻm sâu vô cùng, cũng may Ôn Diễn mặc áo bào trắng, ở trong con hẻm tương đối nhìn rõ.
Ta đang tự hỏi lòng mình rốt cuộc Ôn Diễn muốn đi đến đâu thì hắn dừng lại.
Trong lòng ta cả kinh, theo bản năng áp người vào tường. Nhưng ngay sau đó ta cảm thấy mình thật ngốc, với công lực của Ôn Diễn, sao hắn không biết có người đi theo hắn cơ chứ. Hắn rẽ vào con hẻm này, có lẽ là muốn dụ ta vào đây.
“Tiên sinh, là ta.”
Ôn Diễn chẳng nói chẳng rằng, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng có chút sốt ruột, ta lấy trong túi gấm ra một viên dạ minh châu, ánh sáng xanh mờ mờ để cho ta nhìn rõ biểu cảm của Ôn Diễn, hắn nhìn ta chăm chú, dường như muốn đem ta khắc vào đáy lòng.
Trong lòng ta khẽ động, không khỏi bước lên trước vài bước, cách hắn càng lúc càng gần, ta mở miệng nói: “Tiên sinh…”
Ôn Diễn cũng đưa tay ra, mỉm cười nhìn ta.
Ta sững sờ.
Hắn lại cười như thế nhìn ta, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, giống như trên thế gian này không có vật gì có thể bì kịp sự thùy mị trong mắt hắn. Ta mỉm cười, cũng đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay Ôn Diễn.
Ngay lúc Ôn Diễn chuẩn bị cầm lấy tay ta thì ta tỉnh bơ bắn ngân châm từ trong tay áo ra, nhanh chóng cắm trên người hắn.
Ta đưa tay trở về, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ôn Phàm, làm sao ngươi thoát ra khỏi đây?”
Khuôn mặt Ôn Diễn của Ôn Phàm thoạt nhìn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn nhếhc môi lên, để lộ ra nụ cười ngả ngớn, “Ngươi phát hiện từ khi nào? Rõ ràng ta đóng giả gióng như thế kia mà, là bởi vì ta không nói gì sao?”
“Không phải.” Dừng một chút, ta nói: “Tiên sinh không biết dùng ánh mắt như thế nhìn ta.”
Mới đầu ta còn tưởng hắn thật sự là Ôn Diễn, nếu không phải hắn nhìn ta như thế, ta nghĩ ta sẽ bị hắn lừa triệt để rồi.
“Là ánh mắt như thế nào?”
Ta lại phóng một cây ngân châm từ trong ống tay áo ra, “Ngươi không có tư cách hỏi vấn đề này, nói cho ta biết, ngươi thoát ra bằng cách nàp. Thành thật trả lời cho ta, bằng không đừng trách ngân châm ta không có mắt.”
Ôn Phàm nhíu mày nói: “Một năm không gặp, công phu của công chúa điện hạ tăng không ít nhỉ, một cây ngân châm này suýt chút giết ta rồi.”
Ta lạnh lùng nói: “Ngươi trốn ra như thế nào?”
Ôn Phàm cười híp mắt nói: “Nếu ta nói là phò mã của ngươi thả ta ra, ngươi tin không?”
“Không tin.”
“Được, ta nói cho ngươi hay, chính là phò mã của ngươi thả ta ra.”
Ta nói: “Ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián.”
Ôn Phàm nói: “Vừa rồi ngươi nói ánh mắt như thế nào nhỉ?” Lời vừa dứt, hắn lập tức hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, “Là thế này?” Rồi bỗng dưng hắn thấp giọng nói: “Thú vị thú vị.”
Nghĩ đến hắn là Ôn Phàm chứ không phải Ôn Diễn, cả người ta không khỏi dựng da gà, tức giận nói: “Xé mặt nạ huynh trưởng của ngươi ra.”
Ôn Phàm vô tội nháy mắt mấy cái, “Công chúa điện hạ điểm huyệt đạo của ta, ta không thể nhúc nhích được, muốn xé thì ngươi tự đến đây mà xé. Dĩ nhiên nếu công chúa điện hạ muốn hôn một cái hay kiểm tra này nọ cũng được thôi, đằng nào ta cũng biết trong lòng công chúa điện hạ cực kỳ khát mong.”
“Im mồm.” Ta bước lại gần, đưa tay sờ cằm Ôn Phàm nhưng không biết xé như thế nào. Ngược lại Ôn Phàm lại nhàn nhã nhìn ta, nhìn đến nỗi lòng ta nổi nóng.
Ta nắm lấy ngân châm, chuẩn bị tặng hắn thêm một cú nữa.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Phàm đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, hung hăng dùng sức, ta đau đến nỗi nhăn mặt mũi lại, “Ngươi…”
Ôn Phàm vẫn cứ cái điệu cười ngả ngớn, “Công chúa điện hạ một năm nay võ công tăng không ít, nhưng ngươi cũng đừng xem thường ta.” Bỗng dưng hắn lạnh giọng, “Ta biết ám vệ của ngươi ở gần đây, nhưng mà vừa rồi chúng ta mới nhìn nhau ‘tình cảm đậm sâu’ thì bọn hắn đã đi xa rồi. Ám vệ của công chúa thật thức thời, không uổng công ta dẫn ngươi vào nơi này.”
Ta không thể vùng tay thoát khỏi Ôn Phàm, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi muốn gì?”
Ôn Phàm dùng khuôn mặt của Ôn Diễn mỉm cười, một nụ cười tao nhã, “Dẫn ngươi đi gặp người ngươi muốn gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.