Chương 2: Thiên khôi
Trúc Duyên
09/12/2023
Mọi người có biết ý nghĩa của cái tên THIÊN KHÔI là gì không? Tôi thì không biết nó có ý nghĩa gì cả vậy nên lúc nhỏ tôi đã hỏi mẹ của tôi về ý nghĩa của cái tên đó:
- Mẹ ơi! Ý nghĩa của tên con là gì ạ?
Mẹ tôi nhìn tôi cười trìu mến rồi nói:
- Tại sao con lại hỏi vậy?
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện trên lớp lúc sáng:
- Trong tiết học cô giáo bảo chúng con lên giới thiệu tên và ước mơ của mình, các bạn ai cũng háo hức hết có những bạn có thể kể ý nghĩa tên của họ nữa con thấy các bạn khác và cô giáo ai cũng khen ngầu và ý nghĩa, con cũng muốn được như vậy mà con không biết ý nghĩa của tên mình, vậy tên con có ý nghĩa là gì ạ?
Mẹ tôi cười ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng nói cho tôi biết ý nghĩa của tên tôi:
- Hừm để mẹ nhớ lại xem, THIÊN KHÔI khi nghe đến cái tên đó mẹ liền liên tưởng đến một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm trông nó thật đẹp và lấp lánh mẹ mẹ cũng mong sau này khi con lớn con cũng tỏa sáng và rạng ngời như ngôi sao đó vậy.
Sau khi nghe xong tâm trạng của tôi cực kì phấn kích tôi nói với mẹ là tôi sẽ đi khoe với các bạn mẹ tôi gật đầu cười ngự ý bảo tôi đi đi.
Sau hai mươi ba năm trời tôi vẫn không thể quên câu chuyện đó hiện tại tôi là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng tôi thích những chuyến đi của mình, tôi tự do và thoải mái làm điều mình muốn sống một cuộc sống của chính mình mà không sợ ai cản chở, tôi ghét những thứ được gọi là ràng buộc và đặc biệt là trễ hẹn.
Ba mẹ tôi hiện tại đang có một công ty nhỏ và vài quán cà phê nên họ quá bận rộn để quán xuyến mọi thứ thật tốt về điều đó nhờ vậy mà tôi mới có thể tự do như thế.
Hôm nay tôi sẽ về nước. Tôi thấy khá hứng thú khi nhận được một lời đề nghị chụp ảnh quảng bá cho sản phẩm của một công ty giấu tên và điều làm tôi ngạc nhiên hơn là với mức giá cho buổi chụp đó lên đến nữa tỷ, họ nói là hẹn gặp tôi sau khi tôi về nước rồi sẽ bàn bạc chi tiết hơn.
* vài tiếng sau, sau khi THIÊN KHÔI xuống máy bay *
Ở sân bay đông nghẹt người qua lại xen lẫn trong đó có hai bóng người đang vẫy tay gọi lớn tên của anh "Thiênnnnn Khôiiiiiiiiii"
Thiên Khôi vui vẻ vẫy tay chạy lại chổ hai người kia đang đứng hóa ra hai người đó là cô Hằng (mẹ của Thiên Khôi)
Và Hùng (bạn thân từ nhỏ của Thiên Khôi) họ mừng rỡ nói cười ríu rít cô Hằng nói với Thiên khôi:
- Con về phải báo sớm với mẹ một tiếng chứ để mẹ còn chuẩn bị đồ ăn đi nước ngoài chắc nhớ món nhà lắm phải không con?
Thiên Khôi trả lời:
- Con biết mẹ bận rộn chuyện ở quán sao con nở lòng nào để mẹ bận hơn gì con nữa chứ.
Hùng cười nói với Thiên Khôi:
- Cô nói phải đó mày về bất ngờ vậy tao còn phải bỏ tiết dạy để ra đón mày đây nè. (Hùng là thầy giáo tiếng anh ở một trường đại học)
3 người họ lên xe về nhà trên chiếc xe đó họ vừa nói cười và kể cho nhau nghe những câu chuyện họ từng trải qua trong khoảng thời gian không ở cạnh nhau bầu không khí lúc này thật ấm áp và vui vẻ còn bầu không khí của Hương lúc này là như thế nào đây.
Sau đêm hôm đó Hương đã quyết định bỏ công việc văn phòng ổn định của mình vì Hương biết với số lương ít ỏi hằng tháng đó sẽ chẳng thể nào nhanh chóng trả hết được số nợ mà Hương đang gánh thay ba mình, cô cũng đã đến nơi cho vay tiền cắt cổ đó để mà xin xỏ họ cho cô thêm chút thời gian để tích góp lúc đầu bọn người đó nhất quyết không đồng ý còn cố gắng đuổi cô ra khỏi đó nhưng Hương đã quỳ ở đó cầu xin bọn người đó xuyên xuốt hai ngày liền cuối cùng họ cũng chịu rũ lòng thương mà cho cô thêm một tháng để trả lãi. Hương làm việc cho một công xưởng sản xuất cà phê ở gần nhà tan ca cô chạy đến những quán cà phê xin làm thêm còn dư chút thời gian cô đi giao hàng cho các quán ăn nhỏ ngày qua ngày Hương mãi vật lộn với mớ công việc bận rộn đó cũng được vài năm trôi qua lãi thì vẫn cứ đẻ ra Hương thì vẫn cứ đóng đều đặn đến một ngày ông chủ của bọn người cho vay kia nói với Hương:
- Từ giờ cô không cần trả lãi nữa cứ trả tiền gốc thôi.
Hương có chút ngờ ngợ nên hỏi lại:
- Tại sao?
Ông chủ trả lời cô với chất giọng trầm ấm đến lạ thường:
- Xem như những năm qua cô trả lãi đúng hạn nên được ân xá đi.. với cái số tiền nợ đến hàng trăm triệu như vậy thì cả đời cô cũng không trả hết được.
Hương nhìn ông ta với ánh mắt đầy mệt mỏi rồi nói:
- Đưa tôi tờ giấy cam kết tôi mới có thể yên tâm được.
Chủ nợ nhìn Hương cười nhạt vẫy tay kêu đàn em lấy giấy ông ấy không chần chừ viết ra như Hương đã nói sau đó ký tên lên đó Hương cầm tờ giấy nói cảm ơn rồi rời đi.
Cũng đã vài năm trôi qua ấy vậy mà không thể nào tìm được người ba đang bỏ trốn cũng không thấy ông ấy tìm về Hương đứng cạnh đèn đường giao thông thầm nghĩ "chẳng biết ông ta còn sống hay đã chết.. thật mệt mỏi"
Haizz.. Hương thở dài nhìn những chiếc xe đang chờ đèn giao thông chuyển màu cô vô tình chú ý đến một chiếc xe sang trọng mọi người bên trong đàng cười đùa vui vẻ (xe chở Thiên Khôi) Hương bổng nhìn lại quần áo trên người của mình một chiếc áo khoác cũ cũng đã được mấy năm bên trong là một chiếc áo thun đầy những vết nhăn và xù chỉ bên dưới là chiếc quần thể thao cô mua từ khu chợ đồ si còn cả đôi giày bata đi đã mòn đế Hương cười nhạt nói thầm "thật thảm mà" rồi băng qua đường đi về nhà.
- Mẹ ơi! Ý nghĩa của tên con là gì ạ?
Mẹ tôi nhìn tôi cười trìu mến rồi nói:
- Tại sao con lại hỏi vậy?
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện trên lớp lúc sáng:
- Trong tiết học cô giáo bảo chúng con lên giới thiệu tên và ước mơ của mình, các bạn ai cũng háo hức hết có những bạn có thể kể ý nghĩa tên của họ nữa con thấy các bạn khác và cô giáo ai cũng khen ngầu và ý nghĩa, con cũng muốn được như vậy mà con không biết ý nghĩa của tên mình, vậy tên con có ý nghĩa là gì ạ?
Mẹ tôi cười ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng nói cho tôi biết ý nghĩa của tên tôi:
- Hừm để mẹ nhớ lại xem, THIÊN KHÔI khi nghe đến cái tên đó mẹ liền liên tưởng đến một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm trông nó thật đẹp và lấp lánh mẹ mẹ cũng mong sau này khi con lớn con cũng tỏa sáng và rạng ngời như ngôi sao đó vậy.
Sau khi nghe xong tâm trạng của tôi cực kì phấn kích tôi nói với mẹ là tôi sẽ đi khoe với các bạn mẹ tôi gật đầu cười ngự ý bảo tôi đi đi.
Sau hai mươi ba năm trời tôi vẫn không thể quên câu chuyện đó hiện tại tôi là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng tôi thích những chuyến đi của mình, tôi tự do và thoải mái làm điều mình muốn sống một cuộc sống của chính mình mà không sợ ai cản chở, tôi ghét những thứ được gọi là ràng buộc và đặc biệt là trễ hẹn.
Ba mẹ tôi hiện tại đang có một công ty nhỏ và vài quán cà phê nên họ quá bận rộn để quán xuyến mọi thứ thật tốt về điều đó nhờ vậy mà tôi mới có thể tự do như thế.
Hôm nay tôi sẽ về nước. Tôi thấy khá hứng thú khi nhận được một lời đề nghị chụp ảnh quảng bá cho sản phẩm của một công ty giấu tên và điều làm tôi ngạc nhiên hơn là với mức giá cho buổi chụp đó lên đến nữa tỷ, họ nói là hẹn gặp tôi sau khi tôi về nước rồi sẽ bàn bạc chi tiết hơn.
* vài tiếng sau, sau khi THIÊN KHÔI xuống máy bay *
Ở sân bay đông nghẹt người qua lại xen lẫn trong đó có hai bóng người đang vẫy tay gọi lớn tên của anh "Thiênnnnn Khôiiiiiiiiii"
Thiên Khôi vui vẻ vẫy tay chạy lại chổ hai người kia đang đứng hóa ra hai người đó là cô Hằng (mẹ của Thiên Khôi)
Và Hùng (bạn thân từ nhỏ của Thiên Khôi) họ mừng rỡ nói cười ríu rít cô Hằng nói với Thiên khôi:
- Con về phải báo sớm với mẹ một tiếng chứ để mẹ còn chuẩn bị đồ ăn đi nước ngoài chắc nhớ món nhà lắm phải không con?
Thiên Khôi trả lời:
- Con biết mẹ bận rộn chuyện ở quán sao con nở lòng nào để mẹ bận hơn gì con nữa chứ.
Hùng cười nói với Thiên Khôi:
- Cô nói phải đó mày về bất ngờ vậy tao còn phải bỏ tiết dạy để ra đón mày đây nè. (Hùng là thầy giáo tiếng anh ở một trường đại học)
3 người họ lên xe về nhà trên chiếc xe đó họ vừa nói cười và kể cho nhau nghe những câu chuyện họ từng trải qua trong khoảng thời gian không ở cạnh nhau bầu không khí lúc này thật ấm áp và vui vẻ còn bầu không khí của Hương lúc này là như thế nào đây.
Sau đêm hôm đó Hương đã quyết định bỏ công việc văn phòng ổn định của mình vì Hương biết với số lương ít ỏi hằng tháng đó sẽ chẳng thể nào nhanh chóng trả hết được số nợ mà Hương đang gánh thay ba mình, cô cũng đã đến nơi cho vay tiền cắt cổ đó để mà xin xỏ họ cho cô thêm chút thời gian để tích góp lúc đầu bọn người đó nhất quyết không đồng ý còn cố gắng đuổi cô ra khỏi đó nhưng Hương đã quỳ ở đó cầu xin bọn người đó xuyên xuốt hai ngày liền cuối cùng họ cũng chịu rũ lòng thương mà cho cô thêm một tháng để trả lãi. Hương làm việc cho một công xưởng sản xuất cà phê ở gần nhà tan ca cô chạy đến những quán cà phê xin làm thêm còn dư chút thời gian cô đi giao hàng cho các quán ăn nhỏ ngày qua ngày Hương mãi vật lộn với mớ công việc bận rộn đó cũng được vài năm trôi qua lãi thì vẫn cứ đẻ ra Hương thì vẫn cứ đóng đều đặn đến một ngày ông chủ của bọn người cho vay kia nói với Hương:
- Từ giờ cô không cần trả lãi nữa cứ trả tiền gốc thôi.
Hương có chút ngờ ngợ nên hỏi lại:
- Tại sao?
Ông chủ trả lời cô với chất giọng trầm ấm đến lạ thường:
- Xem như những năm qua cô trả lãi đúng hạn nên được ân xá đi.. với cái số tiền nợ đến hàng trăm triệu như vậy thì cả đời cô cũng không trả hết được.
Hương nhìn ông ta với ánh mắt đầy mệt mỏi rồi nói:
- Đưa tôi tờ giấy cam kết tôi mới có thể yên tâm được.
Chủ nợ nhìn Hương cười nhạt vẫy tay kêu đàn em lấy giấy ông ấy không chần chừ viết ra như Hương đã nói sau đó ký tên lên đó Hương cầm tờ giấy nói cảm ơn rồi rời đi.
Cũng đã vài năm trôi qua ấy vậy mà không thể nào tìm được người ba đang bỏ trốn cũng không thấy ông ấy tìm về Hương đứng cạnh đèn đường giao thông thầm nghĩ "chẳng biết ông ta còn sống hay đã chết.. thật mệt mỏi"
Haizz.. Hương thở dài nhìn những chiếc xe đang chờ đèn giao thông chuyển màu cô vô tình chú ý đến một chiếc xe sang trọng mọi người bên trong đàng cười đùa vui vẻ (xe chở Thiên Khôi) Hương bổng nhìn lại quần áo trên người của mình một chiếc áo khoác cũ cũng đã được mấy năm bên trong là một chiếc áo thun đầy những vết nhăn và xù chỉ bên dưới là chiếc quần thể thao cô mua từ khu chợ đồ si còn cả đôi giày bata đi đã mòn đế Hương cười nhạt nói thầm "thật thảm mà" rồi băng qua đường đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.