Chương 160: Bỏng trà
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
Ta đứng một bên đẩy xích đu cho Lạc Lạc vài lần, con bé bỗng giơ tay muốn dừng lại, chu môi chê ta.
"Cữu mẫu, hay cữu mẫu qua kia ngồi nghỉ đi ạ, cữu mẫu nhẹ tay quá, cháu tự chơi còn hơn!"
"Cháu nói sao?"
"Ây dà!"
Rồi Lạc Lạc nhảy xuống, chạy qua mái che kéo Đại Trì đang đứng trong góc ra, đứng trước mặt ta nói tiếp.
"Cữu mẫu mau đi đi!"
Ta lùi lại, nhìn con bé được Đại Trì đỡ lên xích đu cười rôm rả, phóng vèo vèo như muốn bay lên ngọn cây, khịt mũi bỏ đi.
Còn bày đặt đuổi ta sao?
Ta đây mới không cần chơi với cháu nhé!
Hừ!
Bực bội quay người bước vào mái che đã có một người ngồi trước đó, ta lại lúng túng khi nhận ra trong này chỉ có mỗi một cái ghế và hắn đang ngồi chính giữa.
Cái mái che này rộng như vậy mà đặt có một cái ghế duy nhất?
Trông thật là nghèo nàn!
"Sao cô nương không ngồi?". Hắn hỏi.
Ta nghe giọng nói phát ra thì lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
Rõ ràng mắt vẫn nhắm mà, sao hắn lại biết ta chưa ngồi xuống chứ?
"Huynh nhìn thấy được rồi hả?"
Hắn lắc lắc đầu: "Ngoài này hơi chói, ta cảm nhận được thôi, nãy giờ có mình ta ngồi thôi mà!"
"Ừ...". Ta hồ nghi không rời mắt khỏi hắn.
"Cô nương ngồi đi!"
Hắn nhích người vào một góc chiếc ghế dài phía bên trái, ta mới từ từ ngồi vào góc còn lại, chừa đúng mỗi khoảng trống cỡ ba gang tay ở giữa, coi như vạch ngăn cách.
Trong này mát mẻ hơn hẳn, nếu có chút bánh ngọt để thưởng thức thì tốt rồi!
Chờ Cẩn Y qua thì ta gọi nàng mang đến một ít, con nhóc kia chơi xong thế nào cũng sẽ muốn ăn.
Ta thong thả tự rót một tách trà cho mình, nhìn qua cái tách trong tay hắn đã cạn nên cũng rót vào một ít.
Nhưng... ta lại quên báo trước!
Vì thế khi Khương Hựu Thạc thấy cái tách hắn đang cầm nóng lên đột ngột đã giật mạnh tay ra, làm nước trà vương vãi khắp bàn, bắn vào tay hắn hết cả.
"Có sao không?"
Ta vội bỏ ấm trà vào khay, chụp tay hắn xem ngay vì sợ hắn bị bỏng, luôn miệng nói.
"Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý đâu!"
Hắn nhíu mày, còn hai bàn tay hơi run mà ta đang cầm săm soi giờ là nước da đã chuyển thành màu đỏ lựng.
"Huynh chờ chút!"
Ta đứng bật dậy, chạy vào phòng hắn mang theo cái khăn và một chậu nước nguội quay lại, ngồi xuống ghế nắm hai bàn tay hắn đặt vào chậu nước, rửa qua từng kẽ ngón tay cho dịu đi bớt.
Sao lại bất cẩn quá!
Suýt thì làm hắn bỏng luôn rồi!
Không biết có sao không nữa.
Ta lầm bầm trong miệng một mình.
Mãi qua một khắc thật dài, nghĩ bụng còn tiếp tục để lâu hơn nữa da tay sẽ nhăn nhúm hết, ta nhấc tay hắn lên, cầm khăn nhúng qua nước, vừa chườm vừa nói.
"Xin lỗi huynh!"
Sau đó ta chậm chạp ngẩng đầu, ái ngại xem sắc mặt của người bị hại, hắn thì ngược lại chỉ lắc đầu, nhẹ giọng.
"Da ta dày! Không sao!"
"Khi nãy... có nóng không?"
"Ấm ấm thôi! Lo cho ta hả?". Hắn đáp hai câu, trong tâm tư hình như mong đợi cái gì.
Ta cúi xuống nhìn mấy ngón tay đo đỏ của hắn không khỏi áy náy, gật đầu nhận lỗi của mình.
"Là ta không cẩn thận, không nói gì đã tự ý rót..."
"Không cần cảm thấy có lỗi, ta thật sự không làm sao mà!". Khương Hựu Thạc đáp nhẹ như không, hướng về phía trước đưa tay lên thổi thổi.
Hắn là kiểu người không chấp nhặt chút nào, ban nãy lúc trà đổ còn nhíu mày một cái. Ta thấy rõ ràng.
Không trách gì ta sao?
Chườm khăn nhúng nước lạnh một lúc nữa, ta lấy khăn ra, cầm tay hắn soi kĩ mấy lượt, hy vọng không có bị thương thêm nữa.
"Huynh... đừng nghĩ ta cố ý! Là vô ý thôi!"
"Ta biết!"
"Biết?"
"Nếu cô nương cố ý thì không phải sợ ta bị bỏng rồi, đúng không?"
"Ừm...". Ta nghe hắn nói mà chỉ biết cúi đầu.
Cũng rất may là sơ cứu kịp thời nên chỗ đốt tay trái hắn chỉ hơi sưng nhẹ, không bị gì khác ngoài màu đỏ trên tay còn chưa tan đi.
Ta bây giờ mới lục tìm trong túi thuốc nhỏ thường mang, lấy ra một lọ trị bỏng làm từ nha đam mình vô tình đem theo, bắt đầu bôi thuốc lên tay cho hắn.
"Ui!"
Ta mới sờ nhẹ qua một chút, hắn bên cạnh đã mím môi lại, ta càng căng thẳng hỏi han.
"Đau hả?"
Khương Hựu Thạc ngồi yên gật gật.
Ta hít vào một hơi dài, chú ý lực tay hơn, nhẹ nhàng hết sức bôi một lớp mỏng vào phần da tay ửng đỏ, xoa xoa, không hay rằng mình đang ngồi trên phần vạch ngăn cách ban đầu.
Bôi xong xuôi, ta đặt hai tay hắn xuống hai bên đầu gối của hắn, đứng dậy lau sạch đống nước còn đọng tại bàn, giờ mới định mang chậu nước và khăn dọn dẹp.
"Cô nương bỏ ta đi đâu?". Hắn huơ huơ tay thế nào chụp trúng cánh tay ta, hoảng loạn hỏi.
Ta đứng nguyên, vỗ nhẹ tay hắn trấn an.
"Ta đi rồi quay lại ngay, huynh cứ yên tâm ngồi đây, ha!"
"Vậy được...". Hắn nói xong cũng chịu buông tay ta xuống.
Ta rời mái che, đi đổ chậu nước và xếp cái khăn vào giỏ đồ đã dùng rồi quay ra ngoài, vừa hay gặp Cẩn Y mới tới.
"Tiểu thư!"
"Gì thế này? Ngươi mang cơm đi đâu đấy? Sao không để bên đó rồi gọi ta về?"
Điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả là nàng còn mang theo mâm cơm, kèm một nồi canh hầm rau củ có thêm cà rốt, hai món mặn một món xào tất cả đều đầy ăm ắp.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói ăn cà rốt tốt cho mắt ạ!"
"Tốt cho mắt?"
"Vâng, nô tỳ còn nấu nhiều hơn mọi ngày, Tiểu thư yên tâm không sợ không đủ ạ!"
Ta mở to mắt nhìn nàng hai tay bê cái mâm rẽ qua hướng tới khu vườn, nghiêng đầu nhớ lại.
Ban nãy ta và Lạc Lạc đi thăm Khương Hựu Thạc, Cẩn Y nói nàng phải canh chừng nồi canh, sẵn tiện nấu cơm. Ta chỉ nghĩ là hôm nay có Lạc Lạc nên nàng nấu cơm sớm chút cho con bé ăn cùng.
Tự nhiên bây giờ nàng mang mâm nồi sang đây?
Còn quẹo qua đó?
Canh cà rốt gì đó?
Là định cho Khương Hựu Thạc ăn luôn đó hả?
Ta nhận ra, lập tức đi theo sau Cẩn Y định chặn đường, nhưng chưa gì mâm cơm kia đã được đưa vào mái che, Đại Trì còn giúp nàng bày ra bàn.
Lạc Lạc ham vui cũng đã bỏ cái xích đu qua một bên, thành thạo ngồi xuống cạnh Khương Hựu Thạc cầm bát và muỗng, hai bím tóc nhỏ xíu liền lắc lư.
"Ăn cơm, ăn cơm!"
Ta nhất thời không biết làm gì, cũng qua đó theo hướng mà Cẩn Y chừa sẵn cho mình, ngồi xuống kế Lạc Lạc.
Xới cơm vào bát xong, Cẩn Y lại xách mâm xin phép lui: "Tiểu thư, nô tỳ quay về nhà bếp chuẩn bị tiếp món tráng miệng ạ!"
"Ê! Ăn mà không rủ gì hả?". Vu Tử Ưu quen đường bước vào, lớn giọng hỏi.
Hắn không phải đã về từ sớm rồi ư?
"Cữu mẫu, là người hồi nãy!". Lạc Lạc nép vào ta, có vẻ đã nhìn thấy bộ dạng nổi khùng của Vu Tử Ưu nên nó sợ.
Khóe mắt ta lại giật giật mấy cái.
Bữa cơm trưa hôm nay... nhộn nhịp lắm!
Vu Tử Ưu tới mái che, kéo một khúc cây lớn đặt xuống làm ghế như đã quen tay, bảo Đại Trì đi lấy thêm một bộ bát đũa.
"Một nhà ba người, hạnh phúc quá nhỉ, đồ ăn cũng nhiều đó nha!"
Vu Tử Ưu chọc ghẹo xong bật cười khà khà, Lạc Lạc nghe tiếng cười của kẻ khùng kia càng khép nép hơn, nó lắp bắp: "Cữu... mẫu..."
"Hả? Cháu mới nói cái gì?". Vu Tử Ưu há hốc, suýt rớt luôn đôi đũa xuống đất.
"Ngươi làm con bé sợ đấy!"
"Cữu mẫu, hay cữu mẫu qua kia ngồi nghỉ đi ạ, cữu mẫu nhẹ tay quá, cháu tự chơi còn hơn!"
"Cháu nói sao?"
"Ây dà!"
Rồi Lạc Lạc nhảy xuống, chạy qua mái che kéo Đại Trì đang đứng trong góc ra, đứng trước mặt ta nói tiếp.
"Cữu mẫu mau đi đi!"
Ta lùi lại, nhìn con bé được Đại Trì đỡ lên xích đu cười rôm rả, phóng vèo vèo như muốn bay lên ngọn cây, khịt mũi bỏ đi.
Còn bày đặt đuổi ta sao?
Ta đây mới không cần chơi với cháu nhé!
Hừ!
Bực bội quay người bước vào mái che đã có một người ngồi trước đó, ta lại lúng túng khi nhận ra trong này chỉ có mỗi một cái ghế và hắn đang ngồi chính giữa.
Cái mái che này rộng như vậy mà đặt có một cái ghế duy nhất?
Trông thật là nghèo nàn!
"Sao cô nương không ngồi?". Hắn hỏi.
Ta nghe giọng nói phát ra thì lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
Rõ ràng mắt vẫn nhắm mà, sao hắn lại biết ta chưa ngồi xuống chứ?
"Huynh nhìn thấy được rồi hả?"
Hắn lắc lắc đầu: "Ngoài này hơi chói, ta cảm nhận được thôi, nãy giờ có mình ta ngồi thôi mà!"
"Ừ...". Ta hồ nghi không rời mắt khỏi hắn.
"Cô nương ngồi đi!"
Hắn nhích người vào một góc chiếc ghế dài phía bên trái, ta mới từ từ ngồi vào góc còn lại, chừa đúng mỗi khoảng trống cỡ ba gang tay ở giữa, coi như vạch ngăn cách.
Trong này mát mẻ hơn hẳn, nếu có chút bánh ngọt để thưởng thức thì tốt rồi!
Chờ Cẩn Y qua thì ta gọi nàng mang đến một ít, con nhóc kia chơi xong thế nào cũng sẽ muốn ăn.
Ta thong thả tự rót một tách trà cho mình, nhìn qua cái tách trong tay hắn đã cạn nên cũng rót vào một ít.
Nhưng... ta lại quên báo trước!
Vì thế khi Khương Hựu Thạc thấy cái tách hắn đang cầm nóng lên đột ngột đã giật mạnh tay ra, làm nước trà vương vãi khắp bàn, bắn vào tay hắn hết cả.
"Có sao không?"
Ta vội bỏ ấm trà vào khay, chụp tay hắn xem ngay vì sợ hắn bị bỏng, luôn miệng nói.
"Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý đâu!"
Hắn nhíu mày, còn hai bàn tay hơi run mà ta đang cầm săm soi giờ là nước da đã chuyển thành màu đỏ lựng.
"Huynh chờ chút!"
Ta đứng bật dậy, chạy vào phòng hắn mang theo cái khăn và một chậu nước nguội quay lại, ngồi xuống ghế nắm hai bàn tay hắn đặt vào chậu nước, rửa qua từng kẽ ngón tay cho dịu đi bớt.
Sao lại bất cẩn quá!
Suýt thì làm hắn bỏng luôn rồi!
Không biết có sao không nữa.
Ta lầm bầm trong miệng một mình.
Mãi qua một khắc thật dài, nghĩ bụng còn tiếp tục để lâu hơn nữa da tay sẽ nhăn nhúm hết, ta nhấc tay hắn lên, cầm khăn nhúng qua nước, vừa chườm vừa nói.
"Xin lỗi huynh!"
Sau đó ta chậm chạp ngẩng đầu, ái ngại xem sắc mặt của người bị hại, hắn thì ngược lại chỉ lắc đầu, nhẹ giọng.
"Da ta dày! Không sao!"
"Khi nãy... có nóng không?"
"Ấm ấm thôi! Lo cho ta hả?". Hắn đáp hai câu, trong tâm tư hình như mong đợi cái gì.
Ta cúi xuống nhìn mấy ngón tay đo đỏ của hắn không khỏi áy náy, gật đầu nhận lỗi của mình.
"Là ta không cẩn thận, không nói gì đã tự ý rót..."
"Không cần cảm thấy có lỗi, ta thật sự không làm sao mà!". Khương Hựu Thạc đáp nhẹ như không, hướng về phía trước đưa tay lên thổi thổi.
Hắn là kiểu người không chấp nhặt chút nào, ban nãy lúc trà đổ còn nhíu mày một cái. Ta thấy rõ ràng.
Không trách gì ta sao?
Chườm khăn nhúng nước lạnh một lúc nữa, ta lấy khăn ra, cầm tay hắn soi kĩ mấy lượt, hy vọng không có bị thương thêm nữa.
"Huynh... đừng nghĩ ta cố ý! Là vô ý thôi!"
"Ta biết!"
"Biết?"
"Nếu cô nương cố ý thì không phải sợ ta bị bỏng rồi, đúng không?"
"Ừm...". Ta nghe hắn nói mà chỉ biết cúi đầu.
Cũng rất may là sơ cứu kịp thời nên chỗ đốt tay trái hắn chỉ hơi sưng nhẹ, không bị gì khác ngoài màu đỏ trên tay còn chưa tan đi.
Ta bây giờ mới lục tìm trong túi thuốc nhỏ thường mang, lấy ra một lọ trị bỏng làm từ nha đam mình vô tình đem theo, bắt đầu bôi thuốc lên tay cho hắn.
"Ui!"
Ta mới sờ nhẹ qua một chút, hắn bên cạnh đã mím môi lại, ta càng căng thẳng hỏi han.
"Đau hả?"
Khương Hựu Thạc ngồi yên gật gật.
Ta hít vào một hơi dài, chú ý lực tay hơn, nhẹ nhàng hết sức bôi một lớp mỏng vào phần da tay ửng đỏ, xoa xoa, không hay rằng mình đang ngồi trên phần vạch ngăn cách ban đầu.
Bôi xong xuôi, ta đặt hai tay hắn xuống hai bên đầu gối của hắn, đứng dậy lau sạch đống nước còn đọng tại bàn, giờ mới định mang chậu nước và khăn dọn dẹp.
"Cô nương bỏ ta đi đâu?". Hắn huơ huơ tay thế nào chụp trúng cánh tay ta, hoảng loạn hỏi.
Ta đứng nguyên, vỗ nhẹ tay hắn trấn an.
"Ta đi rồi quay lại ngay, huynh cứ yên tâm ngồi đây, ha!"
"Vậy được...". Hắn nói xong cũng chịu buông tay ta xuống.
Ta rời mái che, đi đổ chậu nước và xếp cái khăn vào giỏ đồ đã dùng rồi quay ra ngoài, vừa hay gặp Cẩn Y mới tới.
"Tiểu thư!"
"Gì thế này? Ngươi mang cơm đi đâu đấy? Sao không để bên đó rồi gọi ta về?"
Điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả là nàng còn mang theo mâm cơm, kèm một nồi canh hầm rau củ có thêm cà rốt, hai món mặn một món xào tất cả đều đầy ăm ắp.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói ăn cà rốt tốt cho mắt ạ!"
"Tốt cho mắt?"
"Vâng, nô tỳ còn nấu nhiều hơn mọi ngày, Tiểu thư yên tâm không sợ không đủ ạ!"
Ta mở to mắt nhìn nàng hai tay bê cái mâm rẽ qua hướng tới khu vườn, nghiêng đầu nhớ lại.
Ban nãy ta và Lạc Lạc đi thăm Khương Hựu Thạc, Cẩn Y nói nàng phải canh chừng nồi canh, sẵn tiện nấu cơm. Ta chỉ nghĩ là hôm nay có Lạc Lạc nên nàng nấu cơm sớm chút cho con bé ăn cùng.
Tự nhiên bây giờ nàng mang mâm nồi sang đây?
Còn quẹo qua đó?
Canh cà rốt gì đó?
Là định cho Khương Hựu Thạc ăn luôn đó hả?
Ta nhận ra, lập tức đi theo sau Cẩn Y định chặn đường, nhưng chưa gì mâm cơm kia đã được đưa vào mái che, Đại Trì còn giúp nàng bày ra bàn.
Lạc Lạc ham vui cũng đã bỏ cái xích đu qua một bên, thành thạo ngồi xuống cạnh Khương Hựu Thạc cầm bát và muỗng, hai bím tóc nhỏ xíu liền lắc lư.
"Ăn cơm, ăn cơm!"
Ta nhất thời không biết làm gì, cũng qua đó theo hướng mà Cẩn Y chừa sẵn cho mình, ngồi xuống kế Lạc Lạc.
Xới cơm vào bát xong, Cẩn Y lại xách mâm xin phép lui: "Tiểu thư, nô tỳ quay về nhà bếp chuẩn bị tiếp món tráng miệng ạ!"
"Ê! Ăn mà không rủ gì hả?". Vu Tử Ưu quen đường bước vào, lớn giọng hỏi.
Hắn không phải đã về từ sớm rồi ư?
"Cữu mẫu, là người hồi nãy!". Lạc Lạc nép vào ta, có vẻ đã nhìn thấy bộ dạng nổi khùng của Vu Tử Ưu nên nó sợ.
Khóe mắt ta lại giật giật mấy cái.
Bữa cơm trưa hôm nay... nhộn nhịp lắm!
Vu Tử Ưu tới mái che, kéo một khúc cây lớn đặt xuống làm ghế như đã quen tay, bảo Đại Trì đi lấy thêm một bộ bát đũa.
"Một nhà ba người, hạnh phúc quá nhỉ, đồ ăn cũng nhiều đó nha!"
Vu Tử Ưu chọc ghẹo xong bật cười khà khà, Lạc Lạc nghe tiếng cười của kẻ khùng kia càng khép nép hơn, nó lắp bắp: "Cữu... mẫu..."
"Hả? Cháu mới nói cái gì?". Vu Tử Ưu há hốc, suýt rớt luôn đôi đũa xuống đất.
"Ngươi làm con bé sợ đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.