Chương 141: Cái chăn độc nhất
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
Khi ta mở mắt, trời đã sáng từ đời nào.
Ta ngồi dậy, nóng nực nên ném chăn qua một bên, cởi bỏ cái áo khoác còn đang mặc đặt xuống giường, ngáp dài rồi thả hai chân tìm giày để xỏ vào, cái chậu lửa đặt trước mặt đã tắt hết.
Oáp!
Ta vén hai bên tóc lòa xòa qua vành tai, thấy cạnh giường còn có một cái ghế.
Ai đem ghế vào đây vậy nhỉ?
"Cẩn... Y, Cẩn Y!"
Ta ngáp thêm một cái thì nàng mới vào.
"Tiểu thư dậy rồi ạ, nô tỳ mang nước ấm cho người rửa mặt ngay!"
Cẩn Y bước vào, kéo cái ghế để chậu nước lên đó, cầm sẵn khăn trên tay chờ ta như mọi ngày. Ta vốc nước lên, rửa mặt, súc miệng, lau mặt rồi...
Khoan đã...
Giường...
Ta... từ trên giường bước xuống???
Ta trợn mắt, nhìn sau lưng lần nữa.
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng hôm qua ta đang ngồi trên ghế mà, sao giờ lại thức dậy ở trên giường?
"Sao ta lại nằm đây?". Phát hiện có điều không đúng, ta lập tức hỏi Cẩn Y.
Ta nhớ rõ ràng hôm qua mình đã nhường cái giường này cho Khương Hựu Thạc, còn mình không ngủ, ngồi bên gian ngoài sưởi lửa với Cẩn Y mà.
Trước sự kinh ngạc của ta, Cẩn Y khúm núm đáp: "Tiểu thư... ngủ say nên không biết ạ, người mệt quá nên ngủ gục ngoài ghế, sau đó Tướng quân cũng tỉnh dậy thì..."
"Thì cái gì?". Ta nhăn mặt, có cảm giác sắp xảy ra gì đó không tốt.
Đừng nói là hắn...
"Tướng quân... đã bế Tiểu thư sang giường ạ!"
Bế?
Ta bày ra vẻ mặt ngơ ngác, tự véo tay mình một hai cái cho chắc thì Cẩn Y vội kêu lên nhằm ngăn ta lại: "Tiểu thư!"
Ta nhìn vết màu đỏ nhỏ xíu kia hiện lên, cảm thấy...
Cũng đau lắm!
Là thật chứ không phải mơ!
Nắm chặt cái khăn mặt trong tay, ta ngã rạp xuống giường một cái uỳnh, tất cả thanh danh phút chốc sụp đổ.
Lại nữa rồi!
Hắn bế ta đi hồi nào sao ta không hay không biết gì hả?
Lần thứ hai rồi!
Bế bế bế, sao hắn suốt ngày tùy tiện bế ta vậy hả? Ta đâu phải là Lạc Lạc?
Ta đã có lòng nhường cho hắn rồi thì đi ngủ đi, mắc gì hắn lại...
Ta nhắm mắt, cắn môi không muốn nghĩ tới cái chữ đó nữa. Cẩn Y đứng ở đầu giường lại tần ngần khẽ hỏi.
"Tiểu thư, còn có một chi tiết nhỏ... nô tỳ không biết... có nên nói ra không ạ?"
"Nói đi, chẳng lẽ ta còn làm gì để mất mặt hơn nữa sao?". Ta lúc này đã quay mặt vào trong, bận nghĩ tới cảnh lát nữa gặp phải hắn, biết cư xử thế nào.
Hôm qua Khúc Phong còn bảo ta nói với Khương Hựu Thạc qua chỗ Khúc Phong nghỉ ngơi, giờ thì hay rồi, hai người chúng ta lại ở cùng trong một lều.
Trời ơi!
Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ toang luôn.
Ta thầm mong thuộc hạ của Khúc Phong là những người tử tế, đừng một ai bép xép ra cái gì hết.
Làm ơn, làm ơn.
"Vâng, vậy nô tỳ... xin phép nói..."
Ta quay đầu nhìn Cẩn Y, chờ thử xem còn việc gì khiến ta khó nghe hơn chuyện vừa rồi nữa.
"Đêm qua, Tướng quân... ngồi suốt ở đây đấy ạ!"
Ta nghe xong, chớp mắt quay vào vách.
"Còn tưởng chuyện gì!
Hả? Ngươi nói... NGỒI SUỐT?!?"
Ta bật dậy ngay tức khắc, hai chữ cuối gần như hét rất lớn, chân duỗi ra hơi mạnh, vô ý đá văng cái chậu nước xuống đất.
"Vâng!". Cẩn Y ngượng ngùng rất lâu rồi gật đầu.
"Sao hắn ngồi đây hả? Sao ngươi không biết lựa lời đuổi hắn đi?"
Ta vò trán cật lực.
Bế vào giường thì đủ rồi, hắn còn ngồi lại đây làm cái méo gì?
"Tên biến thái này! Quái dị! Vô văn hóa!"
"Tiểu thư, Tiểu thư người đừng mắng nữa ạ!"
"Ngươi còn để tên đó nhìn ta ngủ hả? Muốn làm ta tức chết phải không?"
"Tiểu thư, thật ra... thật ra là Tiểu thư bị lạnh, người lại... tưởng cánh tay Tướng quân là mép chăn, nên người đã kéo Tướng quân lại, rồi đặt tay lên bụng... cứ thế mà ngủ ạ!"
Toàn thân ta như rơi vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng, tay cầm cái khăn vừa lau úp thẳng lên mặt, không cho Cẩn Y lấy ra, trùm bên trong nhắm nghiền mắt tự chửi mình.
Tẫn Linh, ngươi lại phát điên gì rồi!
Phép tắc học bao lâu nay ngươi ném xuống vực thẳm rồi sao?
Kéo tay người ta làm chăn?
Có trời mới biết tại sao ta lại làm vậy.
Ta bủn rủn ráng nhớ chuyện tối qua, bởi vì... bởi vì... vì thường thường ta toàn để chăn quá ngực mà.
Không lẽ...
Toi rồi! Toi rồi!
Mình làm cái quái gì vậy?
Trời ơi, trời ơi!
Ta úp mặt còn phủ khăn thẳng xuống gối, quay người qua nằm sấp ăn vạ, không thèm đi thay y phục gì nữa.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không sao đâu ạ!"
Không gì mà không, nhục chết tới nơi rồi thì có. Ta mặt mày nhăn nhó, bấu chặt lấy cái khăn tức muốn khóc, mếu máo trách thầm cặp mắt này của mình ngủ cho cố vào, để giờ phải mang một nỗi nhục lớn chưa từng thấy.
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ suốt hôm qua không rời người nửa bước, Tướng quân không có hành động gì quá phận ạ!"
Quá phận?
CẨN Y À!
Đối với ta như vậy là đã rất... cực kì... vô cùng... quá phận rồi đó!
"Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị xong nước rồi, nô tỳ cũng giăng sẵn màn bên này cho người. Tiểu thư tắm rồi thay y phục đi ạ, Thanh Phi cô nương cũng đến giờ uống thuốc..."
Ta quên mình còn vướng phải Thanh Phi, đã nói sẽ qua sớm cho muội ấy uống thuốc nữa.
Ta không lật người lại, ngẩng đầu hé cái khăn mặt, đau lòng đáp một câu đứt quãng.
"Ta... biết... rồi."
"Vậy nô tỳ canh ở bên ngoài, Tiểu thư cần gì thì nô tỳ tới ngay!"
Nghe tiếng bước chân Cẩn Y rời khỏi, ta mới lồm cồm ngồi dậy xếp bằng, vừa tạm thời nghĩ ra một kế hoạch mới để đối phó.
Ta lau người nhanh rồi thay y phục, rón rén vén màn chui ra ngoài, cùng Cẩn Y xách cái rương thuốc chạy vèo qua lều của Thanh Phi, thấy nàng đang ăn cháo.
May quá, không có kẻ ngoại đạo nào ngoài Thanh Phi và thị nữ của nàng.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ dậy sớm quá!"
"Ăn đi, ăn đi, ta đem thuốc đến cho muội, ta qua kia lấy nước luôn nhé!"
Thanh Phi hạ bát cháo xuống, ngước nhìn thị nữ bên cạnh mình rồi nói với ta.
"Tỷ tỷ ngồi đi, để Đậu Đậu làm được rồi!"
"Không, để ta làm cho!"
Ta vội đứng dậy, cầm cái cốc bắt đầu rót nước, quay lại Thanh Phi đã ăn xong, nàng đón lấy viên thuốc và cốc nước từ ta, cho vào miệng uống xong thì hỏi.
"Tỷ tỷ hôm qua ngủ có ngon không ạ?"
"Không... à ý ta là ta không mệt, không có buồn ngủ!"
Phải, kế hoạch của ta chính là tự mình nghĩ rằng sự việc đêm qua sẽ chỉ dừng lại ở khúc ta ngồi bên chậu lửa chọc chọc.
Không có phần sau.
Tuyệt đối không!
"Tỷ tỷ không ngủ, vậy đêm qua tỷ thức làm gì?"
"Ta... ta ngồi trong lều chơi thôi! Cũng tốt lắm!"
"Ngồi trong lều chơi?". Thanh Phi ngạc nhiên, nàng nhớ hôm qua mưa to lắm, tỷ tỷ ngồi trong lều thì có thể chơi gì được.
"Ừ, đưa cốc đây cho ta!"
"Vâng!"
Nhằm chặn đầu Thanh Phi, ta bắt đầu tìm cớ nói gì đó.
"Thanh Phi, muội thấy trong người thế nào rồi, đưa tay cho ta xem mạch một chút!"
"Vâng!"
Ta cầm tay nàng, xác nhận đúng là mạch tượng của người khỏe mạnh, không có gì khác bất thường mới nhìn nàng khuyên nhủ.
"Ổn rồi, nhưng bây giờ muội nên bồi bổ cho bản thân mình nhiều hơn đi, muội thật sự gầy quá!"
"Gầy ạ?". Thanh Phi giơ tay tự nhìn thân thể một lượt.
"Lúc trước muội còn có hai cái má tròn tròn, giờ thì mất rồi! Khúc Phong không cho muội ăn uống đầy đủ à?"
"Không có, A Phong..."
"Lưu Tiểu thư hiểu lầm rồi!"
Ta ngồi dậy, nóng nực nên ném chăn qua một bên, cởi bỏ cái áo khoác còn đang mặc đặt xuống giường, ngáp dài rồi thả hai chân tìm giày để xỏ vào, cái chậu lửa đặt trước mặt đã tắt hết.
Oáp!
Ta vén hai bên tóc lòa xòa qua vành tai, thấy cạnh giường còn có một cái ghế.
Ai đem ghế vào đây vậy nhỉ?
"Cẩn... Y, Cẩn Y!"
Ta ngáp thêm một cái thì nàng mới vào.
"Tiểu thư dậy rồi ạ, nô tỳ mang nước ấm cho người rửa mặt ngay!"
Cẩn Y bước vào, kéo cái ghế để chậu nước lên đó, cầm sẵn khăn trên tay chờ ta như mọi ngày. Ta vốc nước lên, rửa mặt, súc miệng, lau mặt rồi...
Khoan đã...
Giường...
Ta... từ trên giường bước xuống???
Ta trợn mắt, nhìn sau lưng lần nữa.
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng hôm qua ta đang ngồi trên ghế mà, sao giờ lại thức dậy ở trên giường?
"Sao ta lại nằm đây?". Phát hiện có điều không đúng, ta lập tức hỏi Cẩn Y.
Ta nhớ rõ ràng hôm qua mình đã nhường cái giường này cho Khương Hựu Thạc, còn mình không ngủ, ngồi bên gian ngoài sưởi lửa với Cẩn Y mà.
Trước sự kinh ngạc của ta, Cẩn Y khúm núm đáp: "Tiểu thư... ngủ say nên không biết ạ, người mệt quá nên ngủ gục ngoài ghế, sau đó Tướng quân cũng tỉnh dậy thì..."
"Thì cái gì?". Ta nhăn mặt, có cảm giác sắp xảy ra gì đó không tốt.
Đừng nói là hắn...
"Tướng quân... đã bế Tiểu thư sang giường ạ!"
Bế?
Ta bày ra vẻ mặt ngơ ngác, tự véo tay mình một hai cái cho chắc thì Cẩn Y vội kêu lên nhằm ngăn ta lại: "Tiểu thư!"
Ta nhìn vết màu đỏ nhỏ xíu kia hiện lên, cảm thấy...
Cũng đau lắm!
Là thật chứ không phải mơ!
Nắm chặt cái khăn mặt trong tay, ta ngã rạp xuống giường một cái uỳnh, tất cả thanh danh phút chốc sụp đổ.
Lại nữa rồi!
Hắn bế ta đi hồi nào sao ta không hay không biết gì hả?
Lần thứ hai rồi!
Bế bế bế, sao hắn suốt ngày tùy tiện bế ta vậy hả? Ta đâu phải là Lạc Lạc?
Ta đã có lòng nhường cho hắn rồi thì đi ngủ đi, mắc gì hắn lại...
Ta nhắm mắt, cắn môi không muốn nghĩ tới cái chữ đó nữa. Cẩn Y đứng ở đầu giường lại tần ngần khẽ hỏi.
"Tiểu thư, còn có một chi tiết nhỏ... nô tỳ không biết... có nên nói ra không ạ?"
"Nói đi, chẳng lẽ ta còn làm gì để mất mặt hơn nữa sao?". Ta lúc này đã quay mặt vào trong, bận nghĩ tới cảnh lát nữa gặp phải hắn, biết cư xử thế nào.
Hôm qua Khúc Phong còn bảo ta nói với Khương Hựu Thạc qua chỗ Khúc Phong nghỉ ngơi, giờ thì hay rồi, hai người chúng ta lại ở cùng trong một lều.
Trời ơi!
Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ toang luôn.
Ta thầm mong thuộc hạ của Khúc Phong là những người tử tế, đừng một ai bép xép ra cái gì hết.
Làm ơn, làm ơn.
"Vâng, vậy nô tỳ... xin phép nói..."
Ta quay đầu nhìn Cẩn Y, chờ thử xem còn việc gì khiến ta khó nghe hơn chuyện vừa rồi nữa.
"Đêm qua, Tướng quân... ngồi suốt ở đây đấy ạ!"
Ta nghe xong, chớp mắt quay vào vách.
"Còn tưởng chuyện gì!
Hả? Ngươi nói... NGỒI SUỐT?!?"
Ta bật dậy ngay tức khắc, hai chữ cuối gần như hét rất lớn, chân duỗi ra hơi mạnh, vô ý đá văng cái chậu nước xuống đất.
"Vâng!". Cẩn Y ngượng ngùng rất lâu rồi gật đầu.
"Sao hắn ngồi đây hả? Sao ngươi không biết lựa lời đuổi hắn đi?"
Ta vò trán cật lực.
Bế vào giường thì đủ rồi, hắn còn ngồi lại đây làm cái méo gì?
"Tên biến thái này! Quái dị! Vô văn hóa!"
"Tiểu thư, Tiểu thư người đừng mắng nữa ạ!"
"Ngươi còn để tên đó nhìn ta ngủ hả? Muốn làm ta tức chết phải không?"
"Tiểu thư, thật ra... thật ra là Tiểu thư bị lạnh, người lại... tưởng cánh tay Tướng quân là mép chăn, nên người đã kéo Tướng quân lại, rồi đặt tay lên bụng... cứ thế mà ngủ ạ!"
Toàn thân ta như rơi vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng, tay cầm cái khăn vừa lau úp thẳng lên mặt, không cho Cẩn Y lấy ra, trùm bên trong nhắm nghiền mắt tự chửi mình.
Tẫn Linh, ngươi lại phát điên gì rồi!
Phép tắc học bao lâu nay ngươi ném xuống vực thẳm rồi sao?
Kéo tay người ta làm chăn?
Có trời mới biết tại sao ta lại làm vậy.
Ta bủn rủn ráng nhớ chuyện tối qua, bởi vì... bởi vì... vì thường thường ta toàn để chăn quá ngực mà.
Không lẽ...
Toi rồi! Toi rồi!
Mình làm cái quái gì vậy?
Trời ơi, trời ơi!
Ta úp mặt còn phủ khăn thẳng xuống gối, quay người qua nằm sấp ăn vạ, không thèm đi thay y phục gì nữa.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không sao đâu ạ!"
Không gì mà không, nhục chết tới nơi rồi thì có. Ta mặt mày nhăn nhó, bấu chặt lấy cái khăn tức muốn khóc, mếu máo trách thầm cặp mắt này của mình ngủ cho cố vào, để giờ phải mang một nỗi nhục lớn chưa từng thấy.
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ suốt hôm qua không rời người nửa bước, Tướng quân không có hành động gì quá phận ạ!"
Quá phận?
CẨN Y À!
Đối với ta như vậy là đã rất... cực kì... vô cùng... quá phận rồi đó!
"Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị xong nước rồi, nô tỳ cũng giăng sẵn màn bên này cho người. Tiểu thư tắm rồi thay y phục đi ạ, Thanh Phi cô nương cũng đến giờ uống thuốc..."
Ta quên mình còn vướng phải Thanh Phi, đã nói sẽ qua sớm cho muội ấy uống thuốc nữa.
Ta không lật người lại, ngẩng đầu hé cái khăn mặt, đau lòng đáp một câu đứt quãng.
"Ta... biết... rồi."
"Vậy nô tỳ canh ở bên ngoài, Tiểu thư cần gì thì nô tỳ tới ngay!"
Nghe tiếng bước chân Cẩn Y rời khỏi, ta mới lồm cồm ngồi dậy xếp bằng, vừa tạm thời nghĩ ra một kế hoạch mới để đối phó.
Ta lau người nhanh rồi thay y phục, rón rén vén màn chui ra ngoài, cùng Cẩn Y xách cái rương thuốc chạy vèo qua lều của Thanh Phi, thấy nàng đang ăn cháo.
May quá, không có kẻ ngoại đạo nào ngoài Thanh Phi và thị nữ của nàng.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ dậy sớm quá!"
"Ăn đi, ăn đi, ta đem thuốc đến cho muội, ta qua kia lấy nước luôn nhé!"
Thanh Phi hạ bát cháo xuống, ngước nhìn thị nữ bên cạnh mình rồi nói với ta.
"Tỷ tỷ ngồi đi, để Đậu Đậu làm được rồi!"
"Không, để ta làm cho!"
Ta vội đứng dậy, cầm cái cốc bắt đầu rót nước, quay lại Thanh Phi đã ăn xong, nàng đón lấy viên thuốc và cốc nước từ ta, cho vào miệng uống xong thì hỏi.
"Tỷ tỷ hôm qua ngủ có ngon không ạ?"
"Không... à ý ta là ta không mệt, không có buồn ngủ!"
Phải, kế hoạch của ta chính là tự mình nghĩ rằng sự việc đêm qua sẽ chỉ dừng lại ở khúc ta ngồi bên chậu lửa chọc chọc.
Không có phần sau.
Tuyệt đối không!
"Tỷ tỷ không ngủ, vậy đêm qua tỷ thức làm gì?"
"Ta... ta ngồi trong lều chơi thôi! Cũng tốt lắm!"
"Ngồi trong lều chơi?". Thanh Phi ngạc nhiên, nàng nhớ hôm qua mưa to lắm, tỷ tỷ ngồi trong lều thì có thể chơi gì được.
"Ừ, đưa cốc đây cho ta!"
"Vâng!"
Nhằm chặn đầu Thanh Phi, ta bắt đầu tìm cớ nói gì đó.
"Thanh Phi, muội thấy trong người thế nào rồi, đưa tay cho ta xem mạch một chút!"
"Vâng!"
Ta cầm tay nàng, xác nhận đúng là mạch tượng của người khỏe mạnh, không có gì khác bất thường mới nhìn nàng khuyên nhủ.
"Ổn rồi, nhưng bây giờ muội nên bồi bổ cho bản thân mình nhiều hơn đi, muội thật sự gầy quá!"
"Gầy ạ?". Thanh Phi giơ tay tự nhìn thân thể một lượt.
"Lúc trước muội còn có hai cái má tròn tròn, giờ thì mất rồi! Khúc Phong không cho muội ăn uống đầy đủ à?"
"Không có, A Phong..."
"Lưu Tiểu thư hiểu lầm rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.