Chương 52: Ngọt quá không tốt
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
"Xin lỗi nhé!"
Khương Hựu Thạc nói xong, ta tự nhiên thấy mình hơi quá đáng, vì đã lớn tiếng với hắn.
Miếng vải trên tay cột lại xong xuôi, Khương Hựu Thạc bỏ tay ta xuống, ta cầm cái que kẹo khó chịu cúi đầu.
"Xin lỗi, đã thất lễ!"
Que kẹo kia nhìn vào chẳng muốn thử tí nào, đang bực nên ta cái gì cũng không vừa vào mắt, chỉ từ từ đi lên trước, còn Khương Hựu Thạc đi bên cạnh.
Đi thẳng vài bước, cả hai hòa vào dòng người đông đúc, ngang qua một nhạc giáo phường người người chen lấn nhau, hòng tranh chụp tú cầu của mấy hoa khôi đứng trên lầu ném xuống. Ta bị xô tới rơi mất cái kẹo hắn mua cho, bước chân người dồn dập từ đằng sau tiến tới giẫm lên đến nát bét, ta nhờ nắm lấy tay áo Khương Hựu Thạc nên không bị ngã. Khi ra chỗ thoáng hơn, Khương Hựu Thạc nhìn ta hoảng hốt.
"Có sao không?"
"Không, nhưng mà..."
Cái kẹo mà ban nãy ta nhìn đầy chán ghét, bây giờ tự nhiên thấy tiên tiếc. Khương Hựu Thạc kéo ta đi khỏi, còn lùi về sau chắn bớt mấy người đang chen lên.
"Bỏ đi, chúng ta qua bên kia xem!"
Nói rồi, chúng ta đi qua bên kia đường, Khương Hựu Thạc thấy ta còn chưa bỏ cái que xuống, hắn cầm lấy.
"Để ta vứt cho!"
Ta đứng đó chờ, sau khi quay lại, Khương Hựu Thạc nhìn vào mấy biển hiệu của cửa tiệm trên đường, hỏi.
"Lưu cô nương, có thể nhờ một việc nhỏ không?"
"Việc gì vậy?"
"Tổ phụ của ta rất thích sưu tập bút lông, ta thấy ở đây có mấy hàng nhưng ta không rành, Lưu cô nương chọn giúp cho ta một chiếc được không?"
Chuyện này cũng không lớn, ta gật đầu đồng ý, cả hai bước vào một tiệm gần đó, chỉ xem một lúc ta đã kéo hắn đi ra. Khương Hựu Thạc thắc mắc hỏi.
"Sao vậy?"
"Bút ở đây chỉ toàn là loại thông thường, nhưng giá cả lại không tương xứng với chất lượng, phải rồi, tổ phụ của huynh thích loại gì?"
Khương Hựu Thạc đơ ra, nghĩ ngợi rồi bối rối ngập ngừng.
"Ta... cũng không biết!"
Ô hay, ta còn tính nói hắn là một tôn nhi hiếu thảo, đi chơi không quên mua quà về cho tổ phụ, nhưng xem ra thành ý của hắn cũng không nhiều mấy. Thấy Khương Hựu Thạc đứng đó gãi đầu, ta bèn hỏi.
"Đừng gãi nữa! Thế ta hỏi huynh mấy câu nhé? Tổ phụ của huynh thường dùng cán gì, gỗ hay là dùng ngọc; kích cỡ bút khoảng bao nhiêu; lông bút là loại cứng hay mềm, huynh có nhớ hình dạng lông bút không; còn nữa, tổ phụ huynh thường viết chữ thông thường hay là thư pháp?"
Khương Hựu Thạc nhìn ta chằm chằm, ta sợ hắn nghe không kịp nên nói lại lần nữa. Sau một hồi trầm mặc, Khương Hựu Thạc mới đáp.
"Tổ phụ ta, cây bút người thích dùng nhất làm bằng trúc, dài độ hơn một gang rưỡi tay của ta, lông bút chắc là loại cứng vì trên mặt giấy tổ phụ viết thường có mấy vết xước nhỏ!"
Ta ghi nhớ trong đầu, vào một hàng bút lớn hơn nói với ông chủ, ông ta gật gù lắng nghe, rồi vào trong mang ra một cái khay có năm cây, hồ hởi giới thiệu.
"Tiểu thư, Công tử, đây là những mẫu giống với yêu cầu của hai người nhất. Bút làm bằng cán trúc tương đối gọn nhẹ, lông là lông thỏ được thu hoạch vào mùa đông, có chất lượng tốt nhất, đầu ngọn bút rất chắc chắn, thể hiện khí thế hào sảng của người cầm bút, hai vị cứ xem từ từ nhé!"
Ta gật đầu vừa ý, trước giờ ta cũng chưa có cây bút nào có cán trúc, không ngờ chỉ là một vật liệu bình thường lại có chất lượng không kém chút nào, ta nhìn Khương Hựu Thạc.
"Khương Hựu Thạc, bây giờ chỉ còn có năm cây, huynh chọn đi!"
Khương Hựu Thạc đứng nhìn ngắm hồi lâu, đắn đo mãi, cuối cùng quay sang ta.
"Ta không biết phải chọn cây nào, Lưu cô nương đã nhận lời rồi... có thể giúp ta chọn luôn không?"
Mặt hắn ngây ra, hình như không có kinh nghiệm trong việc này thật. Thế là ta chọn cây nằm giữa, cán trúc màu sậm nhất, chỉ cho ông chủ.
"Ta lấy cái này!"
"Tiểu thư, Công tử, tiệm chúng tôi có khắc tên lên quản bút, hai người có muốn khắc gì không?"
Ta nhìn Khương Hựu Thạc, hắn lắc đầu, ông chủ nói tiếp.
"Vậy Tiểu thư, Công tử chờ một lát, ta vào trong đóng gói nhé!"
"Được!"
Trong lúc chờ, ta tò mò xem mấy cái nghiên mực, còn có người khắc ấn triện thư, mấy đứa trẻ đang ngồi xem. Khương Hựu Thạc đứng trước quầy chờ, hắn không thích mấy cái này lắm thì phải.
Ông chủ quay lại, Khương Hựu Thạc thanh toán xong, chúng ta ra ngoài, đi được một đoạn ngắn nữa thì trời lại đột ngột đổ mưa. Khương Hựu Thạc và ta đành ngồi tạm trong một hàng trà nhỏ.
"Cảm ơn!"
"Đừng khách sáo, chỉ là mua hộ huynh một cây bút thôi mà!"
Khương Hựu Thạc gật đầu, lại cười gượng một mình mở hộp nhìn cây bút. Ta thì bận nghĩ với bộ dạng này của hắn làm sao lên tới chức Tướng quân được nhỉ, không nhìn ra được nét nào hết.
Khương Hựu Thạc rất cao, từ lần ta giơ ô hết cỡ tay chỉ mới đụng vào đầu hắn đã biết. Nhưng dáng người trông khá gầy, Từ Khiêm huynh đã gầy, hắn còn gầy hơn Từ Khiêm huynh một chút. Khuôn mặt cũng ưa nhìn, tính tình cũng hiền lành như một thư sinh bình thường, không tưởng tượng người như hắn mặc giáp vào trông như thế nào nữa. Chỉ có điều hắn cực kỳ ôn hòa, ngay cách cầm cây bút cũng rất cẩn thận, chưa từng thiếu khuôn phép với ta như cái tên Dương Kỳ lỗ mãng.
"Khương Hựu Thạc, huynh có phải rất ít tới đây không? Ta chưa bao giờ nghe phụ thân và huynh trưởng nói gì về huynh cả?"
"Lưu cô nương nói đúng, ta đóng quân ở phía Bắc, thỉnh thoảng mới có việc ở kinh thành!"
"À... vậy lần này, là vì công vụ sao?"
"Không có, ta được nghỉ phép, Tử Ưu đến thăm Quân Nhu cô nương, ngại đi một mình nên đã rủ ta theo! Quên mất..."
Khương Hựu Thạc bỏ hộp bút xuống, lấy trong áo ra một cái túi vải lụa, đưa cho ta.
"Lần trước, ở dưới sảnh, cô nương bị rơi!"
Ta mở túi lụa ra, vậy mà lại là cây trâm hoa đào Cẩn Y nói ta bị mất. Ra là rơi ở chỗ đó.
"Cảm ơn huynh!"
"Không có gì!"
Một tiểu cô nương mang bánh đậu lên, Khương Hựu Thạc nếm thử một miếng, nói rằng rất ngon và mời ta ăn. Ta cũng cắn miếng nhỏ, vừa bỏ vào miệng cắn một miếng, ta đã phải lập tức uống nước.
"Làm sao vậy? Không ngon hả?"
"Ngọt chết mất, họ bỏ cả lố đường vào à?"
Khương Hựu Thạc cười trừ, rót nước cho ta sau đó chống chế: "Chắc tại ta thích ăn ngọt!"
Ta đợi vị giác bình tĩnh, khuyên hắn.
"Ta nói cho huynh biết, ăn nhiều đường quá không tốt đâu, lâu lại thành bệnh đấy!"
Khương Hựu Thạc bỏ cái bánh xuống.
"Ta sẽ chú ý, nhưng mà độ ngọt thế nào là được, ta không biết thật?"
Tự nhiên hắn hỏi làm ta cũng khó trả lời, độ ngọt thế nào là vừa, ta chỉ đong đường hợp khẩu vị của mình, mà thường thì cho vào không nhiều.
"Hôm sau huynh còn ở đây không?"
"Có lẽ là còn, hai hôm nữa Tử Ưu về thì ta cũng về theo."
"Vậy ngày mai ta tặng cho huynh một ít bánh, coi như cảm ơn vì huynh tìm hộ cái trâm này đi, sau này ngài thử bánh có độ ngọt giống như ta làm là được, Thẩm bá phụ có nói bánh ta làm không tệ, ăn được đấy!"
"Thẩm bá phụ?"
"Thẩm Thượng thư, phụ thân của Quân Nhu!"
"Vậy ta cảm ơn cô nương trước!"
Ta không thích nợ nần ai, cho nên trả được bằng cách nào thì hay cách đó. Chúng ta ngồi trong hàng trà, đợi mưa còn lất phất, ta mua hai cái ô, đưa cho Khương Hựu Thạc một cái, cùng đi bộ tới Túy Tiên Lâu bên kia cầu.
Khương Hựu Thạc nói xong, ta tự nhiên thấy mình hơi quá đáng, vì đã lớn tiếng với hắn.
Miếng vải trên tay cột lại xong xuôi, Khương Hựu Thạc bỏ tay ta xuống, ta cầm cái que kẹo khó chịu cúi đầu.
"Xin lỗi, đã thất lễ!"
Que kẹo kia nhìn vào chẳng muốn thử tí nào, đang bực nên ta cái gì cũng không vừa vào mắt, chỉ từ từ đi lên trước, còn Khương Hựu Thạc đi bên cạnh.
Đi thẳng vài bước, cả hai hòa vào dòng người đông đúc, ngang qua một nhạc giáo phường người người chen lấn nhau, hòng tranh chụp tú cầu của mấy hoa khôi đứng trên lầu ném xuống. Ta bị xô tới rơi mất cái kẹo hắn mua cho, bước chân người dồn dập từ đằng sau tiến tới giẫm lên đến nát bét, ta nhờ nắm lấy tay áo Khương Hựu Thạc nên không bị ngã. Khi ra chỗ thoáng hơn, Khương Hựu Thạc nhìn ta hoảng hốt.
"Có sao không?"
"Không, nhưng mà..."
Cái kẹo mà ban nãy ta nhìn đầy chán ghét, bây giờ tự nhiên thấy tiên tiếc. Khương Hựu Thạc kéo ta đi khỏi, còn lùi về sau chắn bớt mấy người đang chen lên.
"Bỏ đi, chúng ta qua bên kia xem!"
Nói rồi, chúng ta đi qua bên kia đường, Khương Hựu Thạc thấy ta còn chưa bỏ cái que xuống, hắn cầm lấy.
"Để ta vứt cho!"
Ta đứng đó chờ, sau khi quay lại, Khương Hựu Thạc nhìn vào mấy biển hiệu của cửa tiệm trên đường, hỏi.
"Lưu cô nương, có thể nhờ một việc nhỏ không?"
"Việc gì vậy?"
"Tổ phụ của ta rất thích sưu tập bút lông, ta thấy ở đây có mấy hàng nhưng ta không rành, Lưu cô nương chọn giúp cho ta một chiếc được không?"
Chuyện này cũng không lớn, ta gật đầu đồng ý, cả hai bước vào một tiệm gần đó, chỉ xem một lúc ta đã kéo hắn đi ra. Khương Hựu Thạc thắc mắc hỏi.
"Sao vậy?"
"Bút ở đây chỉ toàn là loại thông thường, nhưng giá cả lại không tương xứng với chất lượng, phải rồi, tổ phụ của huynh thích loại gì?"
Khương Hựu Thạc đơ ra, nghĩ ngợi rồi bối rối ngập ngừng.
"Ta... cũng không biết!"
Ô hay, ta còn tính nói hắn là một tôn nhi hiếu thảo, đi chơi không quên mua quà về cho tổ phụ, nhưng xem ra thành ý của hắn cũng không nhiều mấy. Thấy Khương Hựu Thạc đứng đó gãi đầu, ta bèn hỏi.
"Đừng gãi nữa! Thế ta hỏi huynh mấy câu nhé? Tổ phụ của huynh thường dùng cán gì, gỗ hay là dùng ngọc; kích cỡ bút khoảng bao nhiêu; lông bút là loại cứng hay mềm, huynh có nhớ hình dạng lông bút không; còn nữa, tổ phụ huynh thường viết chữ thông thường hay là thư pháp?"
Khương Hựu Thạc nhìn ta chằm chằm, ta sợ hắn nghe không kịp nên nói lại lần nữa. Sau một hồi trầm mặc, Khương Hựu Thạc mới đáp.
"Tổ phụ ta, cây bút người thích dùng nhất làm bằng trúc, dài độ hơn một gang rưỡi tay của ta, lông bút chắc là loại cứng vì trên mặt giấy tổ phụ viết thường có mấy vết xước nhỏ!"
Ta ghi nhớ trong đầu, vào một hàng bút lớn hơn nói với ông chủ, ông ta gật gù lắng nghe, rồi vào trong mang ra một cái khay có năm cây, hồ hởi giới thiệu.
"Tiểu thư, Công tử, đây là những mẫu giống với yêu cầu của hai người nhất. Bút làm bằng cán trúc tương đối gọn nhẹ, lông là lông thỏ được thu hoạch vào mùa đông, có chất lượng tốt nhất, đầu ngọn bút rất chắc chắn, thể hiện khí thế hào sảng của người cầm bút, hai vị cứ xem từ từ nhé!"
Ta gật đầu vừa ý, trước giờ ta cũng chưa có cây bút nào có cán trúc, không ngờ chỉ là một vật liệu bình thường lại có chất lượng không kém chút nào, ta nhìn Khương Hựu Thạc.
"Khương Hựu Thạc, bây giờ chỉ còn có năm cây, huynh chọn đi!"
Khương Hựu Thạc đứng nhìn ngắm hồi lâu, đắn đo mãi, cuối cùng quay sang ta.
"Ta không biết phải chọn cây nào, Lưu cô nương đã nhận lời rồi... có thể giúp ta chọn luôn không?"
Mặt hắn ngây ra, hình như không có kinh nghiệm trong việc này thật. Thế là ta chọn cây nằm giữa, cán trúc màu sậm nhất, chỉ cho ông chủ.
"Ta lấy cái này!"
"Tiểu thư, Công tử, tiệm chúng tôi có khắc tên lên quản bút, hai người có muốn khắc gì không?"
Ta nhìn Khương Hựu Thạc, hắn lắc đầu, ông chủ nói tiếp.
"Vậy Tiểu thư, Công tử chờ một lát, ta vào trong đóng gói nhé!"
"Được!"
Trong lúc chờ, ta tò mò xem mấy cái nghiên mực, còn có người khắc ấn triện thư, mấy đứa trẻ đang ngồi xem. Khương Hựu Thạc đứng trước quầy chờ, hắn không thích mấy cái này lắm thì phải.
Ông chủ quay lại, Khương Hựu Thạc thanh toán xong, chúng ta ra ngoài, đi được một đoạn ngắn nữa thì trời lại đột ngột đổ mưa. Khương Hựu Thạc và ta đành ngồi tạm trong một hàng trà nhỏ.
"Cảm ơn!"
"Đừng khách sáo, chỉ là mua hộ huynh một cây bút thôi mà!"
Khương Hựu Thạc gật đầu, lại cười gượng một mình mở hộp nhìn cây bút. Ta thì bận nghĩ với bộ dạng này của hắn làm sao lên tới chức Tướng quân được nhỉ, không nhìn ra được nét nào hết.
Khương Hựu Thạc rất cao, từ lần ta giơ ô hết cỡ tay chỉ mới đụng vào đầu hắn đã biết. Nhưng dáng người trông khá gầy, Từ Khiêm huynh đã gầy, hắn còn gầy hơn Từ Khiêm huynh một chút. Khuôn mặt cũng ưa nhìn, tính tình cũng hiền lành như một thư sinh bình thường, không tưởng tượng người như hắn mặc giáp vào trông như thế nào nữa. Chỉ có điều hắn cực kỳ ôn hòa, ngay cách cầm cây bút cũng rất cẩn thận, chưa từng thiếu khuôn phép với ta như cái tên Dương Kỳ lỗ mãng.
"Khương Hựu Thạc, huynh có phải rất ít tới đây không? Ta chưa bao giờ nghe phụ thân và huynh trưởng nói gì về huynh cả?"
"Lưu cô nương nói đúng, ta đóng quân ở phía Bắc, thỉnh thoảng mới có việc ở kinh thành!"
"À... vậy lần này, là vì công vụ sao?"
"Không có, ta được nghỉ phép, Tử Ưu đến thăm Quân Nhu cô nương, ngại đi một mình nên đã rủ ta theo! Quên mất..."
Khương Hựu Thạc bỏ hộp bút xuống, lấy trong áo ra một cái túi vải lụa, đưa cho ta.
"Lần trước, ở dưới sảnh, cô nương bị rơi!"
Ta mở túi lụa ra, vậy mà lại là cây trâm hoa đào Cẩn Y nói ta bị mất. Ra là rơi ở chỗ đó.
"Cảm ơn huynh!"
"Không có gì!"
Một tiểu cô nương mang bánh đậu lên, Khương Hựu Thạc nếm thử một miếng, nói rằng rất ngon và mời ta ăn. Ta cũng cắn miếng nhỏ, vừa bỏ vào miệng cắn một miếng, ta đã phải lập tức uống nước.
"Làm sao vậy? Không ngon hả?"
"Ngọt chết mất, họ bỏ cả lố đường vào à?"
Khương Hựu Thạc cười trừ, rót nước cho ta sau đó chống chế: "Chắc tại ta thích ăn ngọt!"
Ta đợi vị giác bình tĩnh, khuyên hắn.
"Ta nói cho huynh biết, ăn nhiều đường quá không tốt đâu, lâu lại thành bệnh đấy!"
Khương Hựu Thạc bỏ cái bánh xuống.
"Ta sẽ chú ý, nhưng mà độ ngọt thế nào là được, ta không biết thật?"
Tự nhiên hắn hỏi làm ta cũng khó trả lời, độ ngọt thế nào là vừa, ta chỉ đong đường hợp khẩu vị của mình, mà thường thì cho vào không nhiều.
"Hôm sau huynh còn ở đây không?"
"Có lẽ là còn, hai hôm nữa Tử Ưu về thì ta cũng về theo."
"Vậy ngày mai ta tặng cho huynh một ít bánh, coi như cảm ơn vì huynh tìm hộ cái trâm này đi, sau này ngài thử bánh có độ ngọt giống như ta làm là được, Thẩm bá phụ có nói bánh ta làm không tệ, ăn được đấy!"
"Thẩm bá phụ?"
"Thẩm Thượng thư, phụ thân của Quân Nhu!"
"Vậy ta cảm ơn cô nương trước!"
Ta không thích nợ nần ai, cho nên trả được bằng cách nào thì hay cách đó. Chúng ta ngồi trong hàng trà, đợi mưa còn lất phất, ta mua hai cái ô, đưa cho Khương Hựu Thạc một cái, cùng đi bộ tới Túy Tiên Lâu bên kia cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.