Chương 69: Nữ nhi đều mệnh khổ
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
...
Dương gia có hai người con trai, một là Dương Khải, hai là Dương Kỳ.
Hai mươi năm trước, Dương gia sống ở Chiêu Châu thành, chỉ là một thế gia nghèo nàn, phụ thân Dương Khải và Dương Kỳ nhận một chức quan cực kỳ nhỏ ở trấn bên cạnh, mẫu thân thì chẳng may mất sớm.
Dương Khải và Dương Kỳ từ nhỏ xíu đã sống một mình nên thường xuyên sang đây tìm tỷ muội Thanh Tiêm chơi cùng, được phụ mẫu của Thanh Tiêm Thanh Tề tận tình chăm sóc chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Dương Khải và Thanh Tiêm từ đó cùng lớn lên trở thành một đôi thanh mai trúc mã. Phụ mẫu Thanh Tiêm và tổ phụ khi biết chuyện cũng không phản đối, nghĩ lại dù Dương gia có hơi nghèo vật chất nhưng trọng tình trọng nghĩa, hai huynh đệ còn rất ham học, chẳng mấy chốc sẽ sớm thành tài.
Quả thật là Dương Khải học rất giỏi, trải qua đúng một kỳ khoa cử ở tuổi mười tám đã được nhận một chức quan ở kinh thành, còn đón Dương Kỳ vào kinh. Lúc đó phụ thân của hắn cũng mới qua đời vì bệnh tật, nay nhà còn mỗi hai huynh đệ, tổ phụ Thanh Tiêm tin tưởng cho hắn mượn mấy chục nghìn lượng để mua nhà.
Trước khi đi, hắn đã ngỏ lời cầu thân với Thanh Tiêm, đưa cho nàng một nửa mảnh ngọc long phụng, là vật gia truyền của mẫu thân hắn để lại. Hắn mong nàng chờ hắn thêm ít lâu, đợi hắn có chỗ đứng vững chắc hơn nhất định sẽ dùng mười dặm hồng trang trở về đây đón nàng.
Nào ngờ, lần chia xa kia cũng là lần cuối cùng Thanh Tiêm gặp mặt Dương Khải.
Dương Khải về kinh thành, mới đầu còn thư từ qua lại với Thanh Tiêm, bốn tháng sau, những phong thư chỉ còn mỗi mình Thanh Tiêm gửi tới.
Qua tháng thứ bảy, đùng một cái Thanh Tiêm nhận được tin Dương Khải ở kinh thành đã thành thân với Đại Tiểu thư phủ Tể tướng, còn đang chuẩn bị chào đón cả hài tử sắp ra đời.
Tổ phụ bấy giờ chính là Thái y có tiếng trong cung, người ở đấy làm loạn một trận, gây ra hiềm khích với phủ Tể tướng, rồi cáo lão về hưu. Mặc cho Hoàng thượng cấm cản thế nào, tổ phụ còn dọa nếu bị buộc ở lại thì người sẽ tự phế bỏ hai tay, Hoàng thượng đành ậm ừ không nói nữa. Nửa đêm đó, tổ phụ sai người đưa ra khỏi cung, trở về Chiêu Châu thành.
Nói về Thanh Tiêm, sau khi nghe tin, nàng chưa một lần rơi nước mắt, mà còn bình tĩnh viết thêm một lá thư.
Thanh Tề nói, lần đó Thanh Tiêm viết đi viết lại cả tuần thì mới xong, kèm theo đó là nửa mảnh ngọc long phụng, muốn trả lại cho nguyên chủ. Thanh Tề vô cùng tức giận, chỉ muốn đập vỡ nó ném đi, nhưng bị Thanh Tiêm phát hiện. Thanh Tề nhớ lại, Thanh Tiêm chỉ ngăn cánh tay cầm cục đá của nàng, nhẹ nhàng một câu.
"Muội phải biết, trên đời này, có rất nhiều thứ có thể dễ dàng bị thay thế, cũng có rất nhiều thứ không thể giữ lại bên mình."
Lá thư được gửi đi xong, cũng là lúc Thanh Tiêm vào y quán học việc với tổ phụ. Mấy tháng sau có thư từ Dương Khải gửi đến, Thanh Tiêm nhận được chỉ mỉm cười mà không đọc, dặn Thanh Tề thay nàng đốt đi.
Kể từ sau đó, những gì Dương gia đưa đến, kể cả ngân lượng hắn trả lại, đều bị tổ phụ cho người xử lý sạch sẽ từ bên ngoài phủ. Thư từ thì tiêu hủy, ngân lượng đem chia cho dân nghèo.
Đợi nàng nguôi ngoai hơn một thời gian, tổ phụ lại tìm bà mối giới thiệu cho nàng mấy vị công tử. Nhưng dù có là người tốt tới cỡ nào, Thanh Tiêm cũng lựa lời từ chối người ta, còn khiến đối phương không nỡ giận nàng.
Tổ phụ sợ Thanh Tiêm càng thêm phiền lòng, cuối cùng cũng bỏ qua, nhắc nhở qua loa chuyện của nàng, về sau cho Thanh Tiêm toàn quyền quyết định.
Còn huynh trưởng của Dương Kỳ, dựa vào thế lực nhà Tể tướng nâng đỡ cho, cộng thêm hắn thật sự có tài, đã thuận lợi ngồi lên vị trí Thị lang thuộc hàng tam phẩm.
Nhà Thanh Tề và kẻ họ Dương không một lần chung đụng tới nhau nữa.
...
Bước xuống xe, ta liền đi rửa mặt và rửa tay, trong đầu chỉ thấy rất tiếc cho Thanh Tiêm, một nữ tử giỏi giang hiền hậu như vậy, không ngờ luôn phải một mình chịu đựng câu chuyện đau thương phía sau.
Ta hận không thể hỏi tại sao Thanh Tiêm lại bỏ dở đời mình chỉ vì một tên cặn bã như thế, Thanh Tề cũng nói không hiểu, vì mỗi lần hỏi, Thanh Tiêm luôn có cách tránh né hợp tình hợp lý.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, ta cuối cùng cũng có thể trò chuyện với mọi người.
"Tẫn Linh, con đi theo Thanh Tề làm những gì?"
"Sư phụ, hôm nay con học được nấu thuốc bằng nguyên liệu khô phơi sẵn, đi đưa thuốc cho bệnh nhân, còn giã vỏ hạt trắc bách diệp nữa ạ!"
"Tốt, tốt lắm!"
"Thanh Tề có làm khó muội không?"
"Ta làm khó người khác bao giờ?"
"Không có, không có, Nhị tỷ rất tốt với muội, còn chỉ bảo muội nhiều lắm!"
"Muội cứ nói thật, tỷ tỷ và sư phụ sẽ theo phe muội!"
"Không có thật mà, hai người..."
"Không có ạ, Nhị tỷ thật sự đối tốt với muội..."
"Thôi, thôi đừng cãi nữa, để cho con bé ăn chút cơm đã, ra ngoài sân rồi nói đi!"
"Tổ phụ, là tỷ ấy nói con trước mà!"
"Nó lớn rồi, chẳng lẽ còn không hiểu nổi con sao, đừng nói nhiều, mau ăn đi!"
"Ta đùa thôi mà, cho muội hết đĩa này, xem như ta thật lòng xin lỗi, chịu không?"
"Tỷ còn dám dùng đùi gà để mong muội hết giận hả, đừng mơ!"
"Muội không ăn, vậy ta sẽ đưa hết gà trên bàn cho Tẫn Linh! Tẫn Linh, ăn nhiều gà vào!"
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
"Này, muội ấy ăn không hết đâu, đưa cho ta một cái!"
Ăn xong cơm tối, ta được về viện nghỉ ngơi, gặp lại Cẩn Y và Cận An đi đón mình, Cẩn Y háo hức hỏi.
"Tiểu thư, hôm nay người thế nào? Đến y quán có vui không ạ?"
"Cũng vui, và ta cũng mệt nữa..."
Người ta thường nói căng da bụng thì chùng da mắt, ta tin rồi. Ta đi dọc đường mà cứ gật gật gù gù, chắc là do mệt quá, còn vấp té tới hai lần, Cẩn Y và Cận An mà không thay phiên đỡ kịp thì mặt ta đã tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.
Cẩn Y đã chuẩn bị sẵn nước nóng, ta ném bộ y phục cả ngày bẩn hết cả rồi ngồi xuống ngâm mình một hồi lâu. Sắp ngủ quên luôn thì Cẩn Y mang khăn bông vào, ta lau khô người thay bộ đồ đi ngủ.
Trèo lên chiếc giường nằm thật thoải mái, ta nhắm mắt, đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở miệng hỏi Cẩn Y.
"Sao hôm nay hai người các ngươi không theo ta vào y quán vậy, ta tự làm tất cả mọi việc, tay chân như rã ra rồi đấy!"
"Tiểu thư, nô tỳ và Cận An có đi theo xe, nhưng sau đó bị Thanh Tề cô nương ngăn lại, nói là người đến đó để học, từ nay không cho hai chúng ta đi theo nữa ạ!"
"Ha... thôi vậy!"
Ta xua tay, nằm xoay lưng ra ngoài, ôm lấy cái gối mềm mại. Cẩn Y liền kéo chăn cho ta đắp, buông rèm che lại và thổi tắt cây nến đi.
"Tiểu thư ngủ ngon ạ, ngày mai nô tỳ sẽ tới sớm gọi người dậy nhé!"
Ta gật đầu, chìm sâu vào giấc ngủ, mơ thấy mình đang đứng nhàn nhã chọn lựa trâm cài tóc và trang sức mới tinh, trong một cửa hàng cực kỳ rộng lớn, món nào cũng đẹp, món nào ta cũng ưng ý. Ta đi khắp cửa hàng xem mãi vẫn không thấy chán.
"Lấy cái đó, ta lấy cái vòng này, cái nhẫn này cũng là của ta, ta lấy tất!"
Dương gia có hai người con trai, một là Dương Khải, hai là Dương Kỳ.
Hai mươi năm trước, Dương gia sống ở Chiêu Châu thành, chỉ là một thế gia nghèo nàn, phụ thân Dương Khải và Dương Kỳ nhận một chức quan cực kỳ nhỏ ở trấn bên cạnh, mẫu thân thì chẳng may mất sớm.
Dương Khải và Dương Kỳ từ nhỏ xíu đã sống một mình nên thường xuyên sang đây tìm tỷ muội Thanh Tiêm chơi cùng, được phụ mẫu của Thanh Tiêm Thanh Tề tận tình chăm sóc chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Dương Khải và Thanh Tiêm từ đó cùng lớn lên trở thành một đôi thanh mai trúc mã. Phụ mẫu Thanh Tiêm và tổ phụ khi biết chuyện cũng không phản đối, nghĩ lại dù Dương gia có hơi nghèo vật chất nhưng trọng tình trọng nghĩa, hai huynh đệ còn rất ham học, chẳng mấy chốc sẽ sớm thành tài.
Quả thật là Dương Khải học rất giỏi, trải qua đúng một kỳ khoa cử ở tuổi mười tám đã được nhận một chức quan ở kinh thành, còn đón Dương Kỳ vào kinh. Lúc đó phụ thân của hắn cũng mới qua đời vì bệnh tật, nay nhà còn mỗi hai huynh đệ, tổ phụ Thanh Tiêm tin tưởng cho hắn mượn mấy chục nghìn lượng để mua nhà.
Trước khi đi, hắn đã ngỏ lời cầu thân với Thanh Tiêm, đưa cho nàng một nửa mảnh ngọc long phụng, là vật gia truyền của mẫu thân hắn để lại. Hắn mong nàng chờ hắn thêm ít lâu, đợi hắn có chỗ đứng vững chắc hơn nhất định sẽ dùng mười dặm hồng trang trở về đây đón nàng.
Nào ngờ, lần chia xa kia cũng là lần cuối cùng Thanh Tiêm gặp mặt Dương Khải.
Dương Khải về kinh thành, mới đầu còn thư từ qua lại với Thanh Tiêm, bốn tháng sau, những phong thư chỉ còn mỗi mình Thanh Tiêm gửi tới.
Qua tháng thứ bảy, đùng một cái Thanh Tiêm nhận được tin Dương Khải ở kinh thành đã thành thân với Đại Tiểu thư phủ Tể tướng, còn đang chuẩn bị chào đón cả hài tử sắp ra đời.
Tổ phụ bấy giờ chính là Thái y có tiếng trong cung, người ở đấy làm loạn một trận, gây ra hiềm khích với phủ Tể tướng, rồi cáo lão về hưu. Mặc cho Hoàng thượng cấm cản thế nào, tổ phụ còn dọa nếu bị buộc ở lại thì người sẽ tự phế bỏ hai tay, Hoàng thượng đành ậm ừ không nói nữa. Nửa đêm đó, tổ phụ sai người đưa ra khỏi cung, trở về Chiêu Châu thành.
Nói về Thanh Tiêm, sau khi nghe tin, nàng chưa một lần rơi nước mắt, mà còn bình tĩnh viết thêm một lá thư.
Thanh Tề nói, lần đó Thanh Tiêm viết đi viết lại cả tuần thì mới xong, kèm theo đó là nửa mảnh ngọc long phụng, muốn trả lại cho nguyên chủ. Thanh Tề vô cùng tức giận, chỉ muốn đập vỡ nó ném đi, nhưng bị Thanh Tiêm phát hiện. Thanh Tề nhớ lại, Thanh Tiêm chỉ ngăn cánh tay cầm cục đá của nàng, nhẹ nhàng một câu.
"Muội phải biết, trên đời này, có rất nhiều thứ có thể dễ dàng bị thay thế, cũng có rất nhiều thứ không thể giữ lại bên mình."
Lá thư được gửi đi xong, cũng là lúc Thanh Tiêm vào y quán học việc với tổ phụ. Mấy tháng sau có thư từ Dương Khải gửi đến, Thanh Tiêm nhận được chỉ mỉm cười mà không đọc, dặn Thanh Tề thay nàng đốt đi.
Kể từ sau đó, những gì Dương gia đưa đến, kể cả ngân lượng hắn trả lại, đều bị tổ phụ cho người xử lý sạch sẽ từ bên ngoài phủ. Thư từ thì tiêu hủy, ngân lượng đem chia cho dân nghèo.
Đợi nàng nguôi ngoai hơn một thời gian, tổ phụ lại tìm bà mối giới thiệu cho nàng mấy vị công tử. Nhưng dù có là người tốt tới cỡ nào, Thanh Tiêm cũng lựa lời từ chối người ta, còn khiến đối phương không nỡ giận nàng.
Tổ phụ sợ Thanh Tiêm càng thêm phiền lòng, cuối cùng cũng bỏ qua, nhắc nhở qua loa chuyện của nàng, về sau cho Thanh Tiêm toàn quyền quyết định.
Còn huynh trưởng của Dương Kỳ, dựa vào thế lực nhà Tể tướng nâng đỡ cho, cộng thêm hắn thật sự có tài, đã thuận lợi ngồi lên vị trí Thị lang thuộc hàng tam phẩm.
Nhà Thanh Tề và kẻ họ Dương không một lần chung đụng tới nhau nữa.
...
Bước xuống xe, ta liền đi rửa mặt và rửa tay, trong đầu chỉ thấy rất tiếc cho Thanh Tiêm, một nữ tử giỏi giang hiền hậu như vậy, không ngờ luôn phải một mình chịu đựng câu chuyện đau thương phía sau.
Ta hận không thể hỏi tại sao Thanh Tiêm lại bỏ dở đời mình chỉ vì một tên cặn bã như thế, Thanh Tề cũng nói không hiểu, vì mỗi lần hỏi, Thanh Tiêm luôn có cách tránh né hợp tình hợp lý.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, ta cuối cùng cũng có thể trò chuyện với mọi người.
"Tẫn Linh, con đi theo Thanh Tề làm những gì?"
"Sư phụ, hôm nay con học được nấu thuốc bằng nguyên liệu khô phơi sẵn, đi đưa thuốc cho bệnh nhân, còn giã vỏ hạt trắc bách diệp nữa ạ!"
"Tốt, tốt lắm!"
"Thanh Tề có làm khó muội không?"
"Ta làm khó người khác bao giờ?"
"Không có, không có, Nhị tỷ rất tốt với muội, còn chỉ bảo muội nhiều lắm!"
"Muội cứ nói thật, tỷ tỷ và sư phụ sẽ theo phe muội!"
"Không có thật mà, hai người..."
"Không có ạ, Nhị tỷ thật sự đối tốt với muội..."
"Thôi, thôi đừng cãi nữa, để cho con bé ăn chút cơm đã, ra ngoài sân rồi nói đi!"
"Tổ phụ, là tỷ ấy nói con trước mà!"
"Nó lớn rồi, chẳng lẽ còn không hiểu nổi con sao, đừng nói nhiều, mau ăn đi!"
"Ta đùa thôi mà, cho muội hết đĩa này, xem như ta thật lòng xin lỗi, chịu không?"
"Tỷ còn dám dùng đùi gà để mong muội hết giận hả, đừng mơ!"
"Muội không ăn, vậy ta sẽ đưa hết gà trên bàn cho Tẫn Linh! Tẫn Linh, ăn nhiều gà vào!"
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
"Này, muội ấy ăn không hết đâu, đưa cho ta một cái!"
Ăn xong cơm tối, ta được về viện nghỉ ngơi, gặp lại Cẩn Y và Cận An đi đón mình, Cẩn Y háo hức hỏi.
"Tiểu thư, hôm nay người thế nào? Đến y quán có vui không ạ?"
"Cũng vui, và ta cũng mệt nữa..."
Người ta thường nói căng da bụng thì chùng da mắt, ta tin rồi. Ta đi dọc đường mà cứ gật gật gù gù, chắc là do mệt quá, còn vấp té tới hai lần, Cẩn Y và Cận An mà không thay phiên đỡ kịp thì mặt ta đã tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.
Cẩn Y đã chuẩn bị sẵn nước nóng, ta ném bộ y phục cả ngày bẩn hết cả rồi ngồi xuống ngâm mình một hồi lâu. Sắp ngủ quên luôn thì Cẩn Y mang khăn bông vào, ta lau khô người thay bộ đồ đi ngủ.
Trèo lên chiếc giường nằm thật thoải mái, ta nhắm mắt, đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở miệng hỏi Cẩn Y.
"Sao hôm nay hai người các ngươi không theo ta vào y quán vậy, ta tự làm tất cả mọi việc, tay chân như rã ra rồi đấy!"
"Tiểu thư, nô tỳ và Cận An có đi theo xe, nhưng sau đó bị Thanh Tề cô nương ngăn lại, nói là người đến đó để học, từ nay không cho hai chúng ta đi theo nữa ạ!"
"Ha... thôi vậy!"
Ta xua tay, nằm xoay lưng ra ngoài, ôm lấy cái gối mềm mại. Cẩn Y liền kéo chăn cho ta đắp, buông rèm che lại và thổi tắt cây nến đi.
"Tiểu thư ngủ ngon ạ, ngày mai nô tỳ sẽ tới sớm gọi người dậy nhé!"
Ta gật đầu, chìm sâu vào giấc ngủ, mơ thấy mình đang đứng nhàn nhã chọn lựa trâm cài tóc và trang sức mới tinh, trong một cửa hàng cực kỳ rộng lớn, món nào cũng đẹp, món nào ta cũng ưng ý. Ta đi khắp cửa hàng xem mãi vẫn không thấy chán.
"Lấy cái đó, ta lấy cái vòng này, cái nhẫn này cũng là của ta, ta lấy tất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.