Chương 109: Số sách hiếm bị mất trộm
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
Ta khép cửa sổ, yên vị trong xe cho đến khi tới phủ Viễn Huân.
Trời đã tầm quá trưa, có lẽ bây giờ sư phụ và hai tỷ tỷ đều bận rộn ở y quán, nhưng ta không đến đó ngay hôm nay mà tự ý nghỉ một hôm.
Chuyến đi ban đầu dự định một tuần, chẳng may kéo dài thêm ba ngày, sợ bọn họ lo lắng nên Khương Hựu Thạc đã viết thư báo trước. Hắn cũng nói với ta rằng trong thư không đề cập cụ thể tới vụ hỏa hoạn, chỉ nói do hắn còn việc phải làm.
Phụ thân ta đến thành Chiêu Châu, tìm bên ngoài một quán trọ để nghỉ ngơi, chẳng có ý định làm phiền đến chỗ sư phụ.
Ta từ khi vào cổng thành, cũng đã thấy một vị ám vệ khác đi trên đường theo sát không rời, chắc là chủ ý của phụ thân. Vì khi xe ngựa đỗ trước cổng, người đi bên dưới liền mất bóng.
Cẩn Y đỡ ta xuống, nàng và Cận An bắt đầu dỡ đồ đạc đem vào bên trong, vài hạ nhân ở sẵn đó bước tới giúp họ.
Ta không khó nhìn ra Khương Hựu Thạc đang muốn quay lại tìm Cố Bằng, bèn nói.
"Huynh đi đi, nếu về trễ hơn giờ ăn tối, ta sẽ nói với sư phụ hộ cho!"
"Ừ, cảm ơn... Tẫn Linh!"
Ta gật đầu, Khương Hựu Thạc lập tức quay lưng thúc ngựa theo lối cũ.
Còn Cận An cố tình đi chậm, khẽ nói phụ thân ta đang bận, tối nay người sẽ đến phủ Viễn Huân dùng cơm. Ta hiểu hắn nói gì, không vội đi tìm phụ thân nữa.
Quay người trở vào, ta đi thẳng tới tiểu viện của mình, Cận An bên ngoài chuyển đồ vào phòng thì Cẩn Y sắp xếp đã gần xong, ta bảo nàng dừng tay, khoan làm tiếp.
"Cẩn Y, ngươi giặt cái áo choàng trước đi!"
"Vâng ạ!". Cẩn Y nghe lời, mở rương mang cái áo ra ngoài.
Đợi nàng rời khỏi, ta nhìn trên trần nhà qua một lượt, đảm bảo ta chỉ có một mình, mới khóa cửa phòng cầm theo ngọn nến. Tìm trong ngăn tủ, lấy mấy hộp đựng nữ trang, nhấc vài xấp vải để tạm trên giá.
Đây rồi!
Tay ta khẽ chạm trúng chiếc hộp gỗ, nó vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không sứt mẻ một chút nào.
Ta mở luôn cái hộp gỗ ra, nhìn cái lọ sứ thân có vân xanh quen mắt.
Lại đặt cái nến trên ngăn tủ, mở nắp lọ, mắt thầm đếm.
Một, hai, ba.
Đều đủ cả.
Ta thở phào một hơi thật dài nhưng nhẹ nhõm hẳn, trút ra sự nặng trịch trong người suốt mấy ngày nay. Rồi nhanh chóng để chiếc hộp lại vị trí của nó, sợ có người bất chợt đến tìm.
Kì thực ta biết rõ cách bảo quản này không có bao nhiêu an toàn, nên đã suy tính định thay đổi. Qua chuyện ở quận Đông Tử, dường như càng ngày càng có nhiều người biết đến sự tồn tại của nó, ta cần gấp một vài thứ có thể che mắt phòng cho trường hợp xấu nhất.
Vì vậy, ta đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Ta định làm... giả Bách Kĩ!
Ta còn nhớ như in trong đầu, mẫu thân vẫn chưa đưa cho ta năm quyển sách được cất cùng với chiếc hộp đựng ba viên Bách Kĩ này. Sau khi đưa ta tới chỗ của sư phụ, người không nhắc gì đến mấy quyển sách đó cả.
Mẫu thân từng nói, đợi ta đọc hết sách trên giá của căn phòng mật, sẽ cân nhắc cho ta đọc năm quyển sách đó. Nhưng số lượng sách thật sự khá nhiều, tận lúc rời đi ta cũng chưa chạm tới quyển sách nào trên cái giá cuối cùng.
Giờ ta lại có một cảm giác là ta sẽ cần đến chúng, có lẽ bên trong sẽ có những thông tin hữu ích. Hoặc là... phương pháp trồng cây chẳng hạn.
Mà ta vẫn luôn thắc mắc tại sao chỉ có mỗi mình nội tổ phụ là trồng được.
Một cây thuốc thôi mà, chưa thử làm sao biết khó trồng tới cỡ nào. Cũng vì không có sách nào ở ngoài nói về cái này, cứ như thể, đây là bí mật của riêng Lưu gia như lời đồn.
Ta gọi Cận An, bảo hắn đích thân đi tìm cho ta vài lọ sứ, sao cho trông khá giống cái lọ trong chiếc hộp gỗ. Hắn nói phải mất vài ngày vì vậy ngay lập tức đi làm, mấy ngày tới Lục Hoàn đã bị lộ trước mặt Khương Hựu Thạc sẽ tạm thời thay vị trí của Cận An. Ta cũng dặn hắn chuyển lời tới mẫu thân ta một chuyến.
Trời sẩm tối, người trong y quán mới trở về, nhà bếp chuẩn bị cơm tối đâu vào đó. Ta đến trước, đứng bên ngoài đợi bọn họ đến.
"Tẫn Linh!"
"Sư phụ, tỷ tỷ!"
Thanh Tề vui vẻ bước lên trước, xoay ta vài vòng suýt chóng mặt, sư phụ nhìn quanh tìm kiếm.
"Hai đứa về rồi à, Tiểu Ngũ đâu sao để con ở đây một mình?"
Khương Hựu Thạc còn chưa về, ta đã hứa với hắn, tất nhiên không quên nói giúp.
"Sư phụ, huynh ấy tới chỗ Cố Tướng quân rồi ạ!"
"Ừm..."
"Tổ phụ, người vào trong ngồi trước đi ạ, đệ đệ sẽ về sớm mà! Tẫn Linh, đi thôi!"
Thanh Tiêm vẫn như cũ để tâm tới mọi người, từng bước dìu tổ phụ lên bậc thềm, đồng thời nhắc nhẹ Thanh Tề đừng đứng bên ngoài nói chuyện nữa, không khéo gặp gió rồi cảm lạnh.
Bốn người chúng ta vào trong, ngồi xuống, hạ nhân mang lên bàn một ấm trà. Thanh Tiêm giành lấy ấm trước ta, vén gọn tay áo để rót.
"Tẫn Linh, lát nữa phụ thân con cũng tới!". Sư phụ làm dịu giọng bằng một ngụm trà.
"Vâng!"
"Trên đường đi thế nào, có mệt không?"
"Không ạ, chỉ là... hôm nay lúc chúng con trở vào, vì đột ngột rà soát hộ tịch, có hơi tắc đường, xảy ra chút rối loạn."
Bọn họ đều nhìn nhau, ngay cả Thanh Tề ngày thường hoạt bát cũng không lên tiếng.
"Sư phụ, tỷ tỷ, có phải trong thành có chuyện gì không ạ?"
Thanh Tiêm hạ tay, ngẩng đầu nhẹ nhàng giải thích.
"Trong thành mấy hôm nay đúng là có chuyện, xuất hiện... kẻ trộm."
"Có trộm?". Ta kinh ngạc.
Kiểm tra gắt gao như thế, có lẽ đây không phải bọn trộm vặt vãnh, ta cho rằng có khả năng cao là bọn đi tìm tung tích thuốc của nội tổ phụ, cảm thấy tình hình bắt đầu đi vào vùng căng thẳng.
Thanh Tiêm nói tiếp: "Vừa rồi Tàng Thư Các cũng bị đột nhập, may mắn không thất thoát gì về người, chỉ là, vài quyển sách hiếm của tổ phụ đều bị lấy đi mất!"
Ta nhìn sang gương mặt sư phụ hiện vẻ tiếc của, còn có tức giận.
Tàng Thư Các bố trí người gác cửa trước, có thể chúng đột nhập từ cửa sổ đằng sau hoặc mái nhà, nhưng ai đi trộm sách lại còn rảnh rang phân biệt quyển nào quý quyển nào bình thường chứ?
"Muội an tâm, gần đây Thanh Y vệ mở rộng phạm vi canh chừng, sẽ ổn cả thôi."
"Vâng!"
"Đợi một lát Tiểu Ngũ và phụ thân muội tới, chúng ta cùng ăn cơm!"
Ta gật đầu. Thanh Tề bấy giờ nhanh nhảu hỏi.
"Tẫn Linh, đến đó chơi có vui không, có gì mới mẻ không?"
"Thật ra... cũng vui ạ!"
"Muội mau kể cho ta nghe với!"
Ta ngập ngừng, đến quận Đông Tử, ta từng làm gì thú vị sao?
Để xem, ngày đầu tiên mới tới, ta ngủ trong một tiểu viện đèn lồng sáng bừng.
Ngày thứ hai, đi theo Vu Kiều Thương leo núi mệt bở hơi tai, còn bị một đứa trẻ bắt nạt.
Ngày tiếp theo là Quân Nhu tới thì phải, sau đó thì cùng Quân Nhu đi ăn, đi mua vài món đồ trong chợ.
Ngày kế nữa, bị Triệu Trúc Liên động tay vào áo choàng, cũng là lần đầu tiên ta thấy tức giận nhất từ khi rời nhà đến đây.
Cả việc đi bắt quả tang Vu Tử Ưu và mấy trò chơi khăm của Quân Nhu.
Sau đó thì mình suýt nữa mắc kẹt luôn trong đám cháy.
Rồi trị thương, cho Triệu Trúc Liên một vố nhẹ trước khi đi.
Nhắc mới nhớ, lần đó coi như ta cứu Khương Hựu Thạc một mạng, không thì bát cháo cua và đĩa hồng đó đã hành hạ bụng hắn một bận rồi...
Trời đã tầm quá trưa, có lẽ bây giờ sư phụ và hai tỷ tỷ đều bận rộn ở y quán, nhưng ta không đến đó ngay hôm nay mà tự ý nghỉ một hôm.
Chuyến đi ban đầu dự định một tuần, chẳng may kéo dài thêm ba ngày, sợ bọn họ lo lắng nên Khương Hựu Thạc đã viết thư báo trước. Hắn cũng nói với ta rằng trong thư không đề cập cụ thể tới vụ hỏa hoạn, chỉ nói do hắn còn việc phải làm.
Phụ thân ta đến thành Chiêu Châu, tìm bên ngoài một quán trọ để nghỉ ngơi, chẳng có ý định làm phiền đến chỗ sư phụ.
Ta từ khi vào cổng thành, cũng đã thấy một vị ám vệ khác đi trên đường theo sát không rời, chắc là chủ ý của phụ thân. Vì khi xe ngựa đỗ trước cổng, người đi bên dưới liền mất bóng.
Cẩn Y đỡ ta xuống, nàng và Cận An bắt đầu dỡ đồ đạc đem vào bên trong, vài hạ nhân ở sẵn đó bước tới giúp họ.
Ta không khó nhìn ra Khương Hựu Thạc đang muốn quay lại tìm Cố Bằng, bèn nói.
"Huynh đi đi, nếu về trễ hơn giờ ăn tối, ta sẽ nói với sư phụ hộ cho!"
"Ừ, cảm ơn... Tẫn Linh!"
Ta gật đầu, Khương Hựu Thạc lập tức quay lưng thúc ngựa theo lối cũ.
Còn Cận An cố tình đi chậm, khẽ nói phụ thân ta đang bận, tối nay người sẽ đến phủ Viễn Huân dùng cơm. Ta hiểu hắn nói gì, không vội đi tìm phụ thân nữa.
Quay người trở vào, ta đi thẳng tới tiểu viện của mình, Cận An bên ngoài chuyển đồ vào phòng thì Cẩn Y sắp xếp đã gần xong, ta bảo nàng dừng tay, khoan làm tiếp.
"Cẩn Y, ngươi giặt cái áo choàng trước đi!"
"Vâng ạ!". Cẩn Y nghe lời, mở rương mang cái áo ra ngoài.
Đợi nàng rời khỏi, ta nhìn trên trần nhà qua một lượt, đảm bảo ta chỉ có một mình, mới khóa cửa phòng cầm theo ngọn nến. Tìm trong ngăn tủ, lấy mấy hộp đựng nữ trang, nhấc vài xấp vải để tạm trên giá.
Đây rồi!
Tay ta khẽ chạm trúng chiếc hộp gỗ, nó vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không sứt mẻ một chút nào.
Ta mở luôn cái hộp gỗ ra, nhìn cái lọ sứ thân có vân xanh quen mắt.
Lại đặt cái nến trên ngăn tủ, mở nắp lọ, mắt thầm đếm.
Một, hai, ba.
Đều đủ cả.
Ta thở phào một hơi thật dài nhưng nhẹ nhõm hẳn, trút ra sự nặng trịch trong người suốt mấy ngày nay. Rồi nhanh chóng để chiếc hộp lại vị trí của nó, sợ có người bất chợt đến tìm.
Kì thực ta biết rõ cách bảo quản này không có bao nhiêu an toàn, nên đã suy tính định thay đổi. Qua chuyện ở quận Đông Tử, dường như càng ngày càng có nhiều người biết đến sự tồn tại của nó, ta cần gấp một vài thứ có thể che mắt phòng cho trường hợp xấu nhất.
Vì vậy, ta đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Ta định làm... giả Bách Kĩ!
Ta còn nhớ như in trong đầu, mẫu thân vẫn chưa đưa cho ta năm quyển sách được cất cùng với chiếc hộp đựng ba viên Bách Kĩ này. Sau khi đưa ta tới chỗ của sư phụ, người không nhắc gì đến mấy quyển sách đó cả.
Mẫu thân từng nói, đợi ta đọc hết sách trên giá của căn phòng mật, sẽ cân nhắc cho ta đọc năm quyển sách đó. Nhưng số lượng sách thật sự khá nhiều, tận lúc rời đi ta cũng chưa chạm tới quyển sách nào trên cái giá cuối cùng.
Giờ ta lại có một cảm giác là ta sẽ cần đến chúng, có lẽ bên trong sẽ có những thông tin hữu ích. Hoặc là... phương pháp trồng cây chẳng hạn.
Mà ta vẫn luôn thắc mắc tại sao chỉ có mỗi mình nội tổ phụ là trồng được.
Một cây thuốc thôi mà, chưa thử làm sao biết khó trồng tới cỡ nào. Cũng vì không có sách nào ở ngoài nói về cái này, cứ như thể, đây là bí mật của riêng Lưu gia như lời đồn.
Ta gọi Cận An, bảo hắn đích thân đi tìm cho ta vài lọ sứ, sao cho trông khá giống cái lọ trong chiếc hộp gỗ. Hắn nói phải mất vài ngày vì vậy ngay lập tức đi làm, mấy ngày tới Lục Hoàn đã bị lộ trước mặt Khương Hựu Thạc sẽ tạm thời thay vị trí của Cận An. Ta cũng dặn hắn chuyển lời tới mẫu thân ta một chuyến.
Trời sẩm tối, người trong y quán mới trở về, nhà bếp chuẩn bị cơm tối đâu vào đó. Ta đến trước, đứng bên ngoài đợi bọn họ đến.
"Tẫn Linh!"
"Sư phụ, tỷ tỷ!"
Thanh Tề vui vẻ bước lên trước, xoay ta vài vòng suýt chóng mặt, sư phụ nhìn quanh tìm kiếm.
"Hai đứa về rồi à, Tiểu Ngũ đâu sao để con ở đây một mình?"
Khương Hựu Thạc còn chưa về, ta đã hứa với hắn, tất nhiên không quên nói giúp.
"Sư phụ, huynh ấy tới chỗ Cố Tướng quân rồi ạ!"
"Ừm..."
"Tổ phụ, người vào trong ngồi trước đi ạ, đệ đệ sẽ về sớm mà! Tẫn Linh, đi thôi!"
Thanh Tiêm vẫn như cũ để tâm tới mọi người, từng bước dìu tổ phụ lên bậc thềm, đồng thời nhắc nhẹ Thanh Tề đừng đứng bên ngoài nói chuyện nữa, không khéo gặp gió rồi cảm lạnh.
Bốn người chúng ta vào trong, ngồi xuống, hạ nhân mang lên bàn một ấm trà. Thanh Tiêm giành lấy ấm trước ta, vén gọn tay áo để rót.
"Tẫn Linh, lát nữa phụ thân con cũng tới!". Sư phụ làm dịu giọng bằng một ngụm trà.
"Vâng!"
"Trên đường đi thế nào, có mệt không?"
"Không ạ, chỉ là... hôm nay lúc chúng con trở vào, vì đột ngột rà soát hộ tịch, có hơi tắc đường, xảy ra chút rối loạn."
Bọn họ đều nhìn nhau, ngay cả Thanh Tề ngày thường hoạt bát cũng không lên tiếng.
"Sư phụ, tỷ tỷ, có phải trong thành có chuyện gì không ạ?"
Thanh Tiêm hạ tay, ngẩng đầu nhẹ nhàng giải thích.
"Trong thành mấy hôm nay đúng là có chuyện, xuất hiện... kẻ trộm."
"Có trộm?". Ta kinh ngạc.
Kiểm tra gắt gao như thế, có lẽ đây không phải bọn trộm vặt vãnh, ta cho rằng có khả năng cao là bọn đi tìm tung tích thuốc của nội tổ phụ, cảm thấy tình hình bắt đầu đi vào vùng căng thẳng.
Thanh Tiêm nói tiếp: "Vừa rồi Tàng Thư Các cũng bị đột nhập, may mắn không thất thoát gì về người, chỉ là, vài quyển sách hiếm của tổ phụ đều bị lấy đi mất!"
Ta nhìn sang gương mặt sư phụ hiện vẻ tiếc của, còn có tức giận.
Tàng Thư Các bố trí người gác cửa trước, có thể chúng đột nhập từ cửa sổ đằng sau hoặc mái nhà, nhưng ai đi trộm sách lại còn rảnh rang phân biệt quyển nào quý quyển nào bình thường chứ?
"Muội an tâm, gần đây Thanh Y vệ mở rộng phạm vi canh chừng, sẽ ổn cả thôi."
"Vâng!"
"Đợi một lát Tiểu Ngũ và phụ thân muội tới, chúng ta cùng ăn cơm!"
Ta gật đầu. Thanh Tề bấy giờ nhanh nhảu hỏi.
"Tẫn Linh, đến đó chơi có vui không, có gì mới mẻ không?"
"Thật ra... cũng vui ạ!"
"Muội mau kể cho ta nghe với!"
Ta ngập ngừng, đến quận Đông Tử, ta từng làm gì thú vị sao?
Để xem, ngày đầu tiên mới tới, ta ngủ trong một tiểu viện đèn lồng sáng bừng.
Ngày thứ hai, đi theo Vu Kiều Thương leo núi mệt bở hơi tai, còn bị một đứa trẻ bắt nạt.
Ngày tiếp theo là Quân Nhu tới thì phải, sau đó thì cùng Quân Nhu đi ăn, đi mua vài món đồ trong chợ.
Ngày kế nữa, bị Triệu Trúc Liên động tay vào áo choàng, cũng là lần đầu tiên ta thấy tức giận nhất từ khi rời nhà đến đây.
Cả việc đi bắt quả tang Vu Tử Ưu và mấy trò chơi khăm của Quân Nhu.
Sau đó thì mình suýt nữa mắc kẹt luôn trong đám cháy.
Rồi trị thương, cho Triệu Trúc Liên một vố nhẹ trước khi đi.
Nhắc mới nhớ, lần đó coi như ta cứu Khương Hựu Thạc một mạng, không thì bát cháo cua và đĩa hồng đó đã hành hạ bụng hắn một bận rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.