Chương 27: Tái ngộ cái quễ gì?
Cá mòi bơi ngang
27/09/2023
Lúc ta thức giấc thì ngoài trời đã chớm tối, ta ngồi trên giường, vuốt cổ ho khan mấy cái, Cẩn Y nghe thấy tiếng ho vội chạy vào, đưa cho ta ít nước.
"Tiểu thư, may quá, người tỉnh rồi!"
Ta lắc đầu, không nhớ gì về mấy chuyện vừa xảy ra, tay xoa hai bên thái dương hỏi Cẩn Y điều ta để tâm nhất lúc này.
"Ta có uống hết ly rượu thứ hai của Thẩm Quân Nhu không?"
"Tiểu thư, chuyện này... thật ra... là có uống... nhưng người cũng không uống...". Cẩn Y hôm nay tự nhiên nói năng lắp bắp, ta day trán phát bực hỏi lại.
"Vậy rốt cuộc ta có uống ly rượu đó không, ngươi ấp úng cái quái gì?"
"Tiểu thư, ly rượu cuối cùng người không uống, là... Dương Tướng quân uống thay cho người!"
"Cái gì?". Như có tiếng sét vừa đánh ngang tai một tiếng cực lớn, ta nghĩ mình đã nghe lầm.
"..."
"Ngươi nói lại lần nữa?". Ta ngồi dậy, tựa vào đầu giường, dụi mắt cho tỉnh táo hoàn toàn.
Cẩn Y nhẹ nhàng đưa cho ta một tách trà nóng, ta lắc đầu.
"Ta không có khát, ta chỉ muốn nghe câu trả lời."
"Tiểu thư, là Dương Tướng quân uống ly rượu đó của người!"
Lần này sét không còn đánh ngang tai, mà là trực tiếp xuyên thẳng qua ta, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, làm toàn thân như bị đông cứng, máu hình như chẳng thiết chảy nữa.
"Dương Tướng quân? Dương... Dương Kỳ?"
"Vâng Tiểu thư, Dương Tướng quân theo phân phó đến đây có việc, sẽ ở lại khu phía Tây của biệt viện mười mấy ngày gì đó ạ!"
"Ta đâu có hỏi hắn ở bao lâu, ta hỏi tại sao hắn lại tự uống ly rượu kia?". Ta ngồi thẳng lưng, khom người lắng nghe từng lời Cẩn Y nói.
"Tiểu thư, lúc đó mặt mũi người đã đỏ lên hết cả, Dương Tướng quân vừa lấy ly rượu đi thì người đã ngã gục rồi!"
"Ta ngã giữa bàn tiệc sao?"
Ta cố gắng nhớ lại, trong kí ức toàn những mảng màu trắng tinh khôi.
Mình, ngã gục giữa bàn tiệc, Dương Kỳ ở đâu ra đỡ rượu cho, mất mặt chết mất...
Cẩn Y tiếp tục.
"Vâng Tiểu thư, nhưng lúc đó Đại nhân và Thẩm Thượng thư cũng ngã ra luôn!"
Ta quay về đầu giường, nằm bẹp dí: "Thẩm Quân Nhu đó thấy hết rồi phải không?"
"Tiểu thư, cái này..."
Không đợi Cẩn Y kể tiếp, ta tự dẫn chuyện, "Vậy là sau đó ngươi dìu ta về đây!"
"À, Tiểu thư, thật ra cũng không hẳn là nô tỳ dìu người...!"
Ta kéo chăn, trùm kín người, trên đời ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, huống hồ tại đó còn có cả gia đình Thẩm Thượng thư, tiếng xấu luôn khiến người ta nhớ mãi, biết thế đã không hơn thua với cô ả.
"Không phải ngươi thì là Cận An sao?"
"Tiểu thư... cũng... cũng là Dương... Tướng quân ạ!"
"Gì cơ?". Ta giở chăn ra, nhìn thẳng vào mắt Cẩn Y, nàng vừa nói cái quái gì nữa thế, tai ta sao cứ nghe lầm hoài vậy chứ.
"Tiểu thư, người ngã gục xong thì đúng là nô tỳ và Cận An dìu người ra khỏi bữa tiệc, nhưng sau đó,
Sau đó, Tiểu thư vùng dậy đi thẳng tới hồ nước, nô tỳ và Cận An chạy trối chết đuổi theo chặn lại, người không cho nô tỳ hay Cận An lại gần nữa, bỏ chạy một mạch luôn,
Nghe nói tới khi người sắp đi ra khỏi cổng biệt viện thì Dương Tướng quân đi ngang, sau đó... sau đó..."
"Sau đó..."
"Lúc nô tỳ và Cận An tới nơi, người đã nằm trên lưng Dương Tướng quân mất rồi ạ!"
Lần cuối cùng này, tia sét đã trực tiếp thiêu cháy ta, không còn sót lại một mảnh da nào, tất cả đều tan tành mây khói chỉ trong chưa đầy nửa khắc.
"Ngươi... ngươi... hai người các ngươi... hai người các ngươi không kéo ta xuống nổi sao?"
"Tiểu thư tha tội, nô tỳ và Cận An cố gắng đưa người xuống, nhưng Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Làm sao...". Ta cất giọng buồn buồn.
"Tiểu thư... vòng lấy cổ Dương Tướng quân, nhất quyết không chịu xuống, còn tưởng nhầm Tướng quân là Cận An, còn... còn vỗ đầu và... véo tai Dương Tướng quân nữa ạ!
Nô tỳ vô dụng, không chăm lo Tiểu thư chu đáo, là do nô tỳ ngu xuẩn, Tiểu thư, người cứ phạt nô tỳ và Cận An đi ạ!"
Ta nằm phịch xuống giường, xua tay bảo nàng ra ngoài, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.
"Thật... kinh khủng!"
Cẩn Y giàn giụa xong cuối cùng cũng lui ra, ta im lặng xoay mặt vào trong vách, bây giờ xấu hổ biết mấy, cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa, ngay ngày mai, ta sẽ gặp phụ thân xin phép trở về Lưu phủ luôn thôi...
Sáng hôm sau, Cẩn Y quay lại, nàng rụt rè chuẩn bị đồ như thường lệ cho ta, ta cúi mặt hỏi.
"Phụ thân đang ở đâu?"
"Tiểu thư, Đại nhân đang ở viện phía Nam bàn việc với Thẩm Thượng thư ạ!"
Ta thở dài, không được rồi, phụ thân vẫn đang bận.
"Tiểu thư, hôm nay có muốn đi xem gốm sứ không ạ?"
"Không! Ngươi mang giấy lên cho ta, ta chỉ muốn ở đây một mình!"
Cẩn Y gật đầu, sắp sẵn giấy bút trên bàn, rồi lui ra ngoài.
Ta cầm thỏi mực, tay thì mài nhưng đầy ưu phiền. Khi không lại xảy ra chuyện điên rồ này, phiền phức quá, nếu lúc đó lí trí hơn thì chỉ cần nói từ chối khéo là được, sao phải tự mình hại mình, Tẫn Linh ơi là Tẫn Linh!
"Lưu cô nương mài mực quá tay rồi!"
Nghe ai đó gọi tên, ta nhìn lên, lại là huynh muội Thẩm gia, không phải hôm nay đến đây là nhắc lại chuyện hôm qua để chọc ta đó chứ.
Ta rụt rè đứng dậy, "Thẩm công tử, Thẩm cô nương!"
"Lưu cô nương gọi ta là Từ Khiêm đi, hôm qua đã nói rồi mà, đây là Quân Nhu, Lưu cô nương nhớ ra chưa?"
Làm sao ta có thể quên được, chỉ là bây giờ còn không dám nhìn thẳng vào người ta, còn ra vẻ gì nữa, ta mong bọn họ đi khỏi thì hơn.
"Lưu tỷ, hôm qua là lỗi của ta, hôm nay đến đây xin lỗi!"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, Quân Nhu không còn vẻ mặt kiêu ngạo nữa, mà đang thành tâm nhận lỗi.
"Lưu cô nương, tiểu muội ta nhỏ tuổi, hành xử chưa đúng quy tắc, phụ thân ta biết chuyện đã phạt gậy muội ấy rồi, mong cô nương nể mặt phụ thân ta, tha thứ cho Quân Nhu lần này!"
Phạt... gậy!??
Ồ! Có chuyện như thế sao?
Thì ra nãy giờ, cô ta đặt tay đằng sau, là đang xoa cái mông bị đau đó sao!
Tự dưng nghĩ đến cái cảnh Quân Nhu nằm lãnh gậy, ta cảm thấy hơi hơi hài lòng, đáng đời nhà ngươi lắm!
Ánh mắt giấu đi ý cười và ẩn đi ham muốn hỏi về số gậy cô ta được nhận, ta nhỏ nhẹ đáp.
"Ta đã tha thứ rồi! Hơn nữa cũng là do ta tự mình uống, Quân Nhu cô nương không biết ta không uống được thì là không có tội gì cả!"
"Lưu cô nương đừng nói vậy, là do chúng ta không phải với..."
Ta tựa tay xuống bàn, giả vờ đau đầu.
"Thẩm công tử, à không, Từ Khiêm huynh, Quân Nhu, ta đột nhiên đau đầu cần nghỉ ngơi, có chuyện gì nói sau nhé! Xin thứ lỗi!"
"Vậy chúng ta đi trước, đợi Lưu cô nương khỏe rồi sẽ lại đến thăm!"
"Ta cũng xin phép!". Quân Nhu cộc cằn đáp lời.
Ha, phía sau chắc là đang đau lắm đây, bổn cô nương cho phép ngươi về thoa thuốc đấy.
"Hai người đi thong thả!"
Huynh muội bọn bọ đi khỏi, trả lại cho ta căn phòng bình yên biết bao nhiêu, không ngờ Thẩm bá phụ lại tuyệt vời như vậy.
Quân Nhu, là phụ thân ngươi báo thù giúp ta đó, không phải ta làm gì ngươi đâu nhé!
"Lâu ngày không gặp, Lưu cô nương đã tỉnh rượu rồi sao?"
Đang vui mừng khôn xiết, chân ta đột nhiên hẫng một nhịp, vừa mới tiễn xong một đội, thì đội thứ hai lại tới rồi, còn là chiến đội mạnh nhất nữa mới ác.
"Tái ngộ cái quái gì chứ, mau lượn đi hết cho ta nhờ!"
"Tiểu thư, may quá, người tỉnh rồi!"
Ta lắc đầu, không nhớ gì về mấy chuyện vừa xảy ra, tay xoa hai bên thái dương hỏi Cẩn Y điều ta để tâm nhất lúc này.
"Ta có uống hết ly rượu thứ hai của Thẩm Quân Nhu không?"
"Tiểu thư, chuyện này... thật ra... là có uống... nhưng người cũng không uống...". Cẩn Y hôm nay tự nhiên nói năng lắp bắp, ta day trán phát bực hỏi lại.
"Vậy rốt cuộc ta có uống ly rượu đó không, ngươi ấp úng cái quái gì?"
"Tiểu thư, ly rượu cuối cùng người không uống, là... Dương Tướng quân uống thay cho người!"
"Cái gì?". Như có tiếng sét vừa đánh ngang tai một tiếng cực lớn, ta nghĩ mình đã nghe lầm.
"..."
"Ngươi nói lại lần nữa?". Ta ngồi dậy, tựa vào đầu giường, dụi mắt cho tỉnh táo hoàn toàn.
Cẩn Y nhẹ nhàng đưa cho ta một tách trà nóng, ta lắc đầu.
"Ta không có khát, ta chỉ muốn nghe câu trả lời."
"Tiểu thư, là Dương Tướng quân uống ly rượu đó của người!"
Lần này sét không còn đánh ngang tai, mà là trực tiếp xuyên thẳng qua ta, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, làm toàn thân như bị đông cứng, máu hình như chẳng thiết chảy nữa.
"Dương Tướng quân? Dương... Dương Kỳ?"
"Vâng Tiểu thư, Dương Tướng quân theo phân phó đến đây có việc, sẽ ở lại khu phía Tây của biệt viện mười mấy ngày gì đó ạ!"
"Ta đâu có hỏi hắn ở bao lâu, ta hỏi tại sao hắn lại tự uống ly rượu kia?". Ta ngồi thẳng lưng, khom người lắng nghe từng lời Cẩn Y nói.
"Tiểu thư, lúc đó mặt mũi người đã đỏ lên hết cả, Dương Tướng quân vừa lấy ly rượu đi thì người đã ngã gục rồi!"
"Ta ngã giữa bàn tiệc sao?"
Ta cố gắng nhớ lại, trong kí ức toàn những mảng màu trắng tinh khôi.
Mình, ngã gục giữa bàn tiệc, Dương Kỳ ở đâu ra đỡ rượu cho, mất mặt chết mất...
Cẩn Y tiếp tục.
"Vâng Tiểu thư, nhưng lúc đó Đại nhân và Thẩm Thượng thư cũng ngã ra luôn!"
Ta quay về đầu giường, nằm bẹp dí: "Thẩm Quân Nhu đó thấy hết rồi phải không?"
"Tiểu thư, cái này..."
Không đợi Cẩn Y kể tiếp, ta tự dẫn chuyện, "Vậy là sau đó ngươi dìu ta về đây!"
"À, Tiểu thư, thật ra cũng không hẳn là nô tỳ dìu người...!"
Ta kéo chăn, trùm kín người, trên đời ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, huống hồ tại đó còn có cả gia đình Thẩm Thượng thư, tiếng xấu luôn khiến người ta nhớ mãi, biết thế đã không hơn thua với cô ả.
"Không phải ngươi thì là Cận An sao?"
"Tiểu thư... cũng... cũng là Dương... Tướng quân ạ!"
"Gì cơ?". Ta giở chăn ra, nhìn thẳng vào mắt Cẩn Y, nàng vừa nói cái quái gì nữa thế, tai ta sao cứ nghe lầm hoài vậy chứ.
"Tiểu thư, người ngã gục xong thì đúng là nô tỳ và Cận An dìu người ra khỏi bữa tiệc, nhưng sau đó,
Sau đó, Tiểu thư vùng dậy đi thẳng tới hồ nước, nô tỳ và Cận An chạy trối chết đuổi theo chặn lại, người không cho nô tỳ hay Cận An lại gần nữa, bỏ chạy một mạch luôn,
Nghe nói tới khi người sắp đi ra khỏi cổng biệt viện thì Dương Tướng quân đi ngang, sau đó... sau đó..."
"Sau đó..."
"Lúc nô tỳ và Cận An tới nơi, người đã nằm trên lưng Dương Tướng quân mất rồi ạ!"
Lần cuối cùng này, tia sét đã trực tiếp thiêu cháy ta, không còn sót lại một mảnh da nào, tất cả đều tan tành mây khói chỉ trong chưa đầy nửa khắc.
"Ngươi... ngươi... hai người các ngươi... hai người các ngươi không kéo ta xuống nổi sao?"
"Tiểu thư tha tội, nô tỳ và Cận An cố gắng đưa người xuống, nhưng Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Làm sao...". Ta cất giọng buồn buồn.
"Tiểu thư... vòng lấy cổ Dương Tướng quân, nhất quyết không chịu xuống, còn tưởng nhầm Tướng quân là Cận An, còn... còn vỗ đầu và... véo tai Dương Tướng quân nữa ạ!
Nô tỳ vô dụng, không chăm lo Tiểu thư chu đáo, là do nô tỳ ngu xuẩn, Tiểu thư, người cứ phạt nô tỳ và Cận An đi ạ!"
Ta nằm phịch xuống giường, xua tay bảo nàng ra ngoài, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.
"Thật... kinh khủng!"
Cẩn Y giàn giụa xong cuối cùng cũng lui ra, ta im lặng xoay mặt vào trong vách, bây giờ xấu hổ biết mấy, cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa, ngay ngày mai, ta sẽ gặp phụ thân xin phép trở về Lưu phủ luôn thôi...
Sáng hôm sau, Cẩn Y quay lại, nàng rụt rè chuẩn bị đồ như thường lệ cho ta, ta cúi mặt hỏi.
"Phụ thân đang ở đâu?"
"Tiểu thư, Đại nhân đang ở viện phía Nam bàn việc với Thẩm Thượng thư ạ!"
Ta thở dài, không được rồi, phụ thân vẫn đang bận.
"Tiểu thư, hôm nay có muốn đi xem gốm sứ không ạ?"
"Không! Ngươi mang giấy lên cho ta, ta chỉ muốn ở đây một mình!"
Cẩn Y gật đầu, sắp sẵn giấy bút trên bàn, rồi lui ra ngoài.
Ta cầm thỏi mực, tay thì mài nhưng đầy ưu phiền. Khi không lại xảy ra chuyện điên rồ này, phiền phức quá, nếu lúc đó lí trí hơn thì chỉ cần nói từ chối khéo là được, sao phải tự mình hại mình, Tẫn Linh ơi là Tẫn Linh!
"Lưu cô nương mài mực quá tay rồi!"
Nghe ai đó gọi tên, ta nhìn lên, lại là huynh muội Thẩm gia, không phải hôm nay đến đây là nhắc lại chuyện hôm qua để chọc ta đó chứ.
Ta rụt rè đứng dậy, "Thẩm công tử, Thẩm cô nương!"
"Lưu cô nương gọi ta là Từ Khiêm đi, hôm qua đã nói rồi mà, đây là Quân Nhu, Lưu cô nương nhớ ra chưa?"
Làm sao ta có thể quên được, chỉ là bây giờ còn không dám nhìn thẳng vào người ta, còn ra vẻ gì nữa, ta mong bọn họ đi khỏi thì hơn.
"Lưu tỷ, hôm qua là lỗi của ta, hôm nay đến đây xin lỗi!"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, Quân Nhu không còn vẻ mặt kiêu ngạo nữa, mà đang thành tâm nhận lỗi.
"Lưu cô nương, tiểu muội ta nhỏ tuổi, hành xử chưa đúng quy tắc, phụ thân ta biết chuyện đã phạt gậy muội ấy rồi, mong cô nương nể mặt phụ thân ta, tha thứ cho Quân Nhu lần này!"
Phạt... gậy!??
Ồ! Có chuyện như thế sao?
Thì ra nãy giờ, cô ta đặt tay đằng sau, là đang xoa cái mông bị đau đó sao!
Tự dưng nghĩ đến cái cảnh Quân Nhu nằm lãnh gậy, ta cảm thấy hơi hơi hài lòng, đáng đời nhà ngươi lắm!
Ánh mắt giấu đi ý cười và ẩn đi ham muốn hỏi về số gậy cô ta được nhận, ta nhỏ nhẹ đáp.
"Ta đã tha thứ rồi! Hơn nữa cũng là do ta tự mình uống, Quân Nhu cô nương không biết ta không uống được thì là không có tội gì cả!"
"Lưu cô nương đừng nói vậy, là do chúng ta không phải với..."
Ta tựa tay xuống bàn, giả vờ đau đầu.
"Thẩm công tử, à không, Từ Khiêm huynh, Quân Nhu, ta đột nhiên đau đầu cần nghỉ ngơi, có chuyện gì nói sau nhé! Xin thứ lỗi!"
"Vậy chúng ta đi trước, đợi Lưu cô nương khỏe rồi sẽ lại đến thăm!"
"Ta cũng xin phép!". Quân Nhu cộc cằn đáp lời.
Ha, phía sau chắc là đang đau lắm đây, bổn cô nương cho phép ngươi về thoa thuốc đấy.
"Hai người đi thong thả!"
Huynh muội bọn bọ đi khỏi, trả lại cho ta căn phòng bình yên biết bao nhiêu, không ngờ Thẩm bá phụ lại tuyệt vời như vậy.
Quân Nhu, là phụ thân ngươi báo thù giúp ta đó, không phải ta làm gì ngươi đâu nhé!
"Lâu ngày không gặp, Lưu cô nương đã tỉnh rượu rồi sao?"
Đang vui mừng khôn xiết, chân ta đột nhiên hẫng một nhịp, vừa mới tiễn xong một đội, thì đội thứ hai lại tới rồi, còn là chiến đội mạnh nhất nữa mới ác.
"Tái ngộ cái quái gì chứ, mau lượn đi hết cho ta nhờ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.