Chương 31
Suly
19/03/2013
Đan Băng đi loanh quanh kiếm người quen có thể nói chuyện được nhưng toàn tiền bối chẳng biết nói với ai đây, cậu ngồi buồn thiu bỗng nhiên có tiếng nói trước mặt mình :
- Cậu có chuyện không vui à.
Đan Băng ngẩng đầu dậy, mịêng há tròn nhìn Ngữ Yên :
- Chị…- Cậu nhìn quanh – Hạ tổng đâu rồi, không đến à?
- Đang nói chuyện với mấy phu nhân khác – Ngữ Yên ngồi xuống cạnh Đan Băng – Cậu nghĩ ai sẽ được chọn?
Đan Băng nhìn nhìn Ngữ Yên, cậu thấy ánh mắt cô đang hướng evè phía Tử Di và San Phong nên hiểu mang máng được hàm ý trong câu hỏi của cô.
- Còn chị?
- Hàn thiếu.
Đan Băng hơi cười :
- Em cũng nghĩ vậy. Chắc anh lần này bị tổn thương nặng nề rồi.
Ngữ Yên nheo mắt nhìn Đan Băng, cô không hỏi gì mà Đan Băng lại kể :
- Có lẽ chị hợp với anh ấy hơn Tử Di.
- Sao cậu nghĩ vậy?
Đan Băng cười cười không trả lời. Ngữ Yên cũng im lặng ngồi nhìn hai người tiếng thở dài lặng lẽ cất vào trong đáy lòng…
…
Tan tiệc, mọi người dần thưa lui về, đến khi tất cả về hết, các gia nhân trong nhà ra dọn dẹp mọi thứ , chỉ còn lại Tử Di Đan Băng và Tuyết Y ở lại giữa đại sảnh, vô tình Tử Di thấY được bà Thái, cô nhíu mày khó hiểu, sao bà lại xuất hiện ở đây, lại còn trong vai trò chỉ đạo.
- Qủan gia Thái, Hàn chủ tịch cho gọi bà.
- Ừm. Mọi người dọn dẹp như cũ, cẩn thận những thứ đồ cổ mới gửi về đấy.
Bà nói xong mới quay đi.
“Qủan gia “ Hai từ đó khiến cô cau mày nhìn theo bà Thái, cô nhớ là bà chỉ là một người lao công giúp việc theo tháng của Hàn thiếu thôi mà sao lại thành quản gia nhà này???.Rốt cuộc thân phận thật của bà là sao.?Tửng câu hỏi về người đàn bà này lại hiện lên trong đầu cô như một mớ bòng bong lộn xộn khó hiểu.
Tử Di bỗng nhớ đến lời hẹn của mình với San Phong, cô liền quay xang nói với Tuyết Y’
- Anh cho tôi về trước được không?
Tuyết Y cau mày:
- Có chuyện gì à?
- Tôi hơi mệt.
- Ừm, để tôi cho người đưa em về.
Đan Băng nói vào:
- Để tôi nói tài xế của ba đưa Tử Di về.
Tử Di lắc đầu:
- Không cần phiền đâu, để tôi ra ngoài gọi taxi được rồi.
Tử Di cúi đầu chào hai người rồi mới quay đầu bước đi.
- Hai thiếu gia, chủ tịch cho gọi hai cậu.
- Ừm – Tuyết Y , Đan Băng đồng gật đầu cùng lên phòng.
…
San Phong đứng ngoài cổng chờ Tử Di như lời hẹn. Cậu vừa thấy cô lững thững đi ra đã chạy tới :
- Ba mẹ anh đang nói chuyện với ba Đan Băng trong đó, mẹ anh muốn đưa em vào trong đó luôn.
Biết cô khó xử, San Phong khẽ nói:
- Chắc không được rồi. Lên xe, anh đưa em về.
Tử Di mím môi, đúng là trong trường hợp này khó xử thật, nhưng San Phong đã bao lần giúp cô chỉ lần này cậu mới nhờ đến cô vậy mà cũng không được thì còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, Tử Di gượng cười, cô nắm lấy tay San Phong :
- Không sao, đi thôi anh.
Cô kéo tay San Phong đi vào lại căn bịêt thự. Hành động cô khiến tim cậu đập loạn lên như chàng trai mới lớn được tỏ tình vậy. Môi cậu nở nụ cười hạnh phúc khi Tử Di chủ động nắm tay mình.
Hai người được người giúp việc dẫn lên phòng tiếp khách của ông Đình.
Tử Di hít một hơi thật sâu, San Phong vừa mở cửa, mọi người có mặt trong đó đều giương mắt nhìn họ đầy sững sờ ngoài vợ chồng ông Thành.
San Phong nắm tay Tử Di bước vào, hai người cúi đầu chào mọi người mới ngồi xuống. Đan Băng liếc mắt qua nhìn Tuyết Y, mặt cậu đanh hẳn lại, ánh mắt ẩn đầy hàn khí, có thể làm đóng băng người đối diện. Ông Đình cũng nhìn Tử Di cùng San Phong đầy sửng sốt.
Ông cau mày nói:
- Hai đứa…
Bà Như Hạ cũng lên tiếng cùng lúc hỏi:
- Đây là cô gái mà con nói?
San Phong gật đầu khẽ cười :
- Cô ấy là Tử Di ạ.
Không gian trong căn phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng, nó ngột ngạt đến mức khó thở… nhất là trong trường hợp của Tử Di, các ánh mắt hầu như đều đang tập trung vào cô, Tử Di chỉ còn biết cúi đầu để tránh mọi ánh mắt đó thôi.
Ông Thành vội đỡ lời, ông cười cười :
- Con mình có khác, Tử Di đúng là rất xinh đẹp ngoan ngoãn, em không có ý định phản đối đấy chứ.
Bà Như Hạ nhìn thấy Tử Di có nét gì đó quen quen, bà cau mày cố nhớ ra thì lại càng khó nghĩ, bà không nói gì.
Ông Đình nhìn thẳng Tử Di, lên tiếng nói:
- Tử Di, con đang làm ta thất vọng đấy.
Tử Di cắn môi, hai bàn tay níu chặt vào mép váy, thật sự cô cũng muốn tình trạng này xảy ra đâu cơ chứ. Gìơ nói thế nào để trọn vẹn đôi đường đây. Bắt buộc cô phải chọn một bên thôi. Sao tự nhiên cô lại có giá thế này để hai gia đình tài phiệt này muốn mình cho con họ nữa cơ chứ.
San Phong hơi cười, cậu lảng xang chuyện khác :
- Hiện tại con đang quen với Tử Di, mẹ đừng bắt con để ý đến cô gái khác nữa nhé.
- Mẹ sẽ suy nghĩ lại.
Ông Thành nhìn ông Đình:
- Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép trước.
Ông Đình gật đầu khẽ cười đáp lời chào của họ. Cả gia đình họ đứng lên ra về.
Tử Di khó thở nhất khi đối diện với Tuyết Y trong đây, nãy giờ cậu vẫn chưa mở lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Khi San Phong kéo cô đứng dậy đi về cùng thì ông Đình đã lên tiếng :
- Bác muốn nói chuyện riêng với Tử Di một chút được chứ.
San Phong nhìn cô hỏi ý, Tử Di gật đầu cậu mới cười đáp:
- Vâng. Vậy cháu xin phép chủ tịch.
- Ừm.
Chờ San Phong ra ngoài, chỉ còn lại nội bộ gia đình. Ông Đình mới nhìn Tử Di nói:
- Con quen San Phong từ khi nào?
Có quen đâu cơ chứ. Tử Di nén tiếng thở dài, cô không thể nói chuyện vở kịch mình đang đóng ra được nên đành nhận vậy :
- Dạ…trước khi chủ tịch nói chuyện con và Đan Băng.
Tuyết Y cau mày. Sao toàn chuyện cậu không biết gì thế này. Hình như hôm nay không có gì liên quan đến mình thì phải.
Ông Đình mím môi :
- Vậy sao con không nói gì.
Tử Di cúi đầu, lòng cô đầy rối bời :
- Vì…
- Con đang thương hại ta vì bệnh tật đấy à.
- Không có, cháu không hề có ý nghĩ đó về chủ tịch.
Ông Đình phẩy tay, ông cười :
- Không sao, nếu đã thương hại ta thì con nên đến với Đan Băng đi chứ.
Môi Tuyết Y bỗng nhiên cong cong lên như đang cười chế giễu, cậu không hiểu Tử Di thế nào sao cả ba cậu và cả ông Thành đều chấp thuận và mong muốn cô đến với con cưng của họ như vậy.
Cậu lẳng lặng theo dõi mọi diễn biến.
Đan Băng nghe ba mình nói như vậy, mặt cậu nhăn lại kêu lên:
- Ba. Con đã nói rồi. Tử DI không phải mẫu người của con.
Tử Di cố gắng lấy hết sức bình tĩnh để trình bày điều mình muốn nói:
- Chủ tịch cũng nghe lời cậu ấy nói rồi đó, cháu thật sự không phải người Đan Băng cần nên chủ tịch hãy tìm người khác thích hợp hơn cho cậu ấy.
Cô đứng dậy cúi đầu chào ông :
- Xin phép chủ tịch.
Ông Đình lườm lườm Đan Băng, ông rất muốn Tử Di làm con dâu mình nhưng cũng chẳng thể hiểu được vì sao mìh lại mong muốn điều ấy, phải chăng do cô quá giống người vợ quá cố của mình.
Tử Di bước đi gần ra cửa, ông vẫn cố nói:
- Ta vẫn mong con suy nghĩ lại.
Tử Di vẫn bước đi, cô lững thững đi xuống đại sảnh rồi ra sân. Bỗng một dáng người đàn bà quen quen đi ngang qua mặt mình khiến cô sữn lại , miệng lẩm bẩm “là bà Thái…”. Cô nhanh chân bước theo bà…
…
Còn lại ba người đàn ông trong gian phòng, ông Đình thở dài ngả người ra sau :
- Một cô gái như vậy sao con lại từ chối.
Đan Băng nhíu mày :
- Tử Di thật sự không hợp với con.
Đúng là vậy, hôm nay Tuyết Y đúng là nhân vậy phụ rồi, không ai hỏi hay nhắc đến cậu cả. Tuyết Y đứng dậy :
- Không có gì, con về trước đây?
Tuyết Y vừa quay lưng, ông Đình đã nói:
- Con có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Di chứ?
Tuyết Y dừng chân, cậu đáp lại bằng một cậu hỏi ngược :
- Lý do ba thích cô gái đó là gì?
Ông Đình im lặng trong giây lát, ông biết trả lời thế nào đây. Tuyết Y cười nhạt rồi bước đi…
Đan Băng nhỏ giọng nói với ba mình:
- Ba không nên vì thế mà ép Tử Di phải thích con.
Ông Đình day day thái dương :
- Ừm, ba biết rồi, con ra ngoài trước đi ba muốn một mình.
- Vâng. Ba cũng nghỉ sớm đi ạ.
- Ừm.
Ông Đình mở mắt nhìn lên trần, ông lại nhớ đến gương mặt của hai người vợ một người là tình một người là nghĩa nếp nhăn trên trán ông lại hiện rõ lên từng cái nhíu mày…
Ông đã có lỗi với cả hai, nhưng phần lỗi với mẹ con Tuyết Y là rất lớn. Thật ra người ông muốn ghép cho Tử Di là Tuyết Y ngặt nỗi vì sợ tính trăng hoa của cậu sẽ làm tổn thương đến đứa con gái hiền lành đó… Thật là khó nghĩ để được sự hoàn hảo…
…..
- Bà là quản gia của nhà này?
Bà Thái lúng túng, đến nước này không biết dấu kiểu gì đây. Tử Di tiếp:
- Thật sự con không hiểu bà nói dối con để làm gì?
Bà Thái thở hắt ra, thôi đã lộ thì thôi, dù sao mình làm việc thiện chứ có phải làm việc xấu đâu mà dấu diếm.
- Là cậu Tuyết Y…
…
Tâm trạng Tử Di lúc này bỗng nhiên sao nhẹ tênh, một niềm vui nào đó len lỏi trong lòng cô. Sao con người Hàn thiếu lại mẫu thuẫn đến vậy chính cậu đẩy cô vào trạng thái đấy rồi cũng chính cậu đã đưa cô vào viện nhưng lại không hề nói câu nào về chuyện đấy…rốt cuộc đâu mới là bản chất của cậu…
Những câu hỏi về Tuyết Y cứ hiện mãi lên trong đầu cô thành một dấu hỏi to đến nỗi muốn nổ tung óc ra vậy…
…
Tuyết Y đang tìm gì đó trên kệ sách trong phòng làm việc của cậu, Tử Di từ ngoài nhìn vào nhìn cái dáng cao lớn tấm lưng cô độc của cậu rồi cả gương mặt nghiêng nghiêng ánh tuấn sao hôm nay cậu lại thu được ánh nhìn từ Tử Di thế này…
Tử Di từng bước đi vào trong :
- Cảm ơn.
Tuyết Y giật thót mình, trán toát hết mồ hôi, cậu quay lưng ra sau thở nhẹ khi thấy Tử Di. Cậu nhớ lại câu nói lúc nãy của Tử Di rồi cau mày nhìn cô không hiểu :
- Gì cơ?
- Sao anh lại như vậy?
Tuyết Y nhướng nhướng mày:
- Sao là sao?
Tử Di khẽ nở nụ cười hiền lành của mình với cậu:
- Dù anh đã đối xử như thế với tôi nhưng việc anh đã làm tôi cũng cảm ơn. Bà Thái đã nói hết với tôi. Tôi đã nghĩ anh mất hết nhân tính nhưng xem ra nó vẫn còn. Cảm ơn – Tử Di cười, nhấn mạnh lại chữ cảm ơn.
Cô quay lưng đi về phòng để Tuyết Y đứng chần ngần ở lại, bất giác khoé môi cậu nở nụ cười ngây dại rồi quay lại tìm thứ mình cẩn.
5 Phút sau Tuyết y mới nhớ lại được chuyện mình đang muốn nới với Tử Di vậy mà nhìn cô cười cậu lại quên béng mất.
Tuyết Y đi về phòng Tử Di, cậu mở cửa bước vào thấy cô đang ngồi xem gì đó trên chiếc ipad. Tuyết Y ho khan, Tử Di ngước mắt lên nhìn cậu.
Mặt Tuyết Y đăm đăm lại,giọng nói có phần gay gắt hơn:
- Chuyện tối nay là sao?
- Anh đã thấy hết rồi?
- Nghĩa là thế nào? – Hai hàng mày cậu nhíu lại gần hơn, vẻ mặt khó chịu.
- Sau khi kết thúc với anh tôi đến với San Phong không được sao.
Hàn khí trong mắt Tuyết Y cao ngùn ngùn lên, cậu nhìn Tử Di chàm chằm khiến cô lạnh sống lưng, hai tay cô nắm chặt lại hơi run run. Phải nói vậy để giữ bí mật cho San Phong thôi. Cô đã hứa giúp cậu rồi thì làm sao nói chuyện này cho ai khác được nhất là Tuyết Y.
Đuôi mắt cậu nheo lại, khoé môi nhếch lên vẻ khinh mịêt :
- Cô biết nhìn xa trông rộng nhỉ, làm tiền quen rồi mới thế đúng không.
Những lời xúc phạm nhân cách này Tử Di đã nghe quen rồi nhưng sao hôm nay vào miệng Tuyết Y nói cô lại cảm thấy khó chịu, bẽ bàng đến vậy, cô cắn môi cố dằn cảm xúc xuống nhận thấy những lời miệt thị đó :
- Anh nói đúng, tôi là loại đấy. – Tử Di cười khan – Anh cũng đã giúp tôi quen với cảm giác tiếp khách của anh rồi còn gì.
Bộp…
Một cú bạt tay thẳng mặt Tử Di khiến cô chao đảo sa sẩm mặt mày. Tử Di đưa tay vuốt vuốt nhẹ dấu tay đau rát trên mặt, cô phải cảm ơn vì cậu đã tặng cô cái bạt tay này vì những áy náy cô đã nghĩ sai về cậu đều bị cái tát đó làm tan biến…
Tuyết Y nghiến mạnh từng chữ từng câu như để Tử Di khắc cốt ghi tâm lời nói này của cậu vậy :
- Cô nghĩ mình là ai mà dám lên tiếng châm chích tôi. Nên biết thân phận mình là ai cả vị trí cô đang đứng nữa hiểu chưa.
Mặt cậu hầm hầm quay đi, mắt cậu long lên những lời Tử Di nói với cậu quả khiến đau lòng thật. Xưa nay cậu không muốn đính chính một điều gì đó với bất kể ai vì cậu không muốn tốn lời giải thích loằng ngoằng để hiểu ra một vấn đề. Tấ cả để thời gian làm sáng tỏ hoặc mờ nhạt đi là song.
Được vài bước Tuyết Y dừng lại, không quay đầu nhìn Tử Di mà nói:
- Cô đừng quên mình đã nợ tôi những gì.
…
Sau phút bàng hoàng khi Tuyết Y phẫn nộ như vậy, cô chưa từng thấy vẻ mặt kích động đến như vậy của cậu.
Nhưng đúng là những gì cô nói đều đúng sự thật mà cô đã thấy…hay…Tử Di ra đứng bên cửa kính nhìn lên ánh trăng sắp tròn trên bầu trời, tâm tình cô trở nên bình tĩnh hơn đôi chút, bây giờ không cần phải để ý phải thương tâm, dù sao cô cũng sắp thoáy khỏi nơi này rồi. Chỉ hai tháng nữa thôi, chuyện Tuyết Y muốn cô sẽ cố thực hiện bằng được để rời xa khỏi con người nắng mưa thất thường ấy.
Đầu óc cô cứ nghĩ mãi đến nét mặt lạnh lùng cứng rắn của Tuyết Y lúc vừa rồi…chẳng lẽ những điều cô nói không phải sao…Tử Di đưa tay sờ lên má mình, cái tát của Tuyết Y làm cô thấy bất mãn sao sao ấy, sao cậu lại tỏ thái độ như mình đang bị đổ oan vậy…cô cắn môi mạnh đến mức những vết răng còn in hằn trên làn môi mỏng, mắt cô nhìn về nơi thật xa xôi trên bầu trời kia….
Không cần phải quan tâm nữa… về sau cô và Tuyết Y cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa…cô không muốn quan tâm bất cứ việc gì có liên quan đến Tuyết Y nữa.
- Cậu có chuyện không vui à.
Đan Băng ngẩng đầu dậy, mịêng há tròn nhìn Ngữ Yên :
- Chị…- Cậu nhìn quanh – Hạ tổng đâu rồi, không đến à?
- Đang nói chuyện với mấy phu nhân khác – Ngữ Yên ngồi xuống cạnh Đan Băng – Cậu nghĩ ai sẽ được chọn?
Đan Băng nhìn nhìn Ngữ Yên, cậu thấy ánh mắt cô đang hướng evè phía Tử Di và San Phong nên hiểu mang máng được hàm ý trong câu hỏi của cô.
- Còn chị?
- Hàn thiếu.
Đan Băng hơi cười :
- Em cũng nghĩ vậy. Chắc anh lần này bị tổn thương nặng nề rồi.
Ngữ Yên nheo mắt nhìn Đan Băng, cô không hỏi gì mà Đan Băng lại kể :
- Có lẽ chị hợp với anh ấy hơn Tử Di.
- Sao cậu nghĩ vậy?
Đan Băng cười cười không trả lời. Ngữ Yên cũng im lặng ngồi nhìn hai người tiếng thở dài lặng lẽ cất vào trong đáy lòng…
…
Tan tiệc, mọi người dần thưa lui về, đến khi tất cả về hết, các gia nhân trong nhà ra dọn dẹp mọi thứ , chỉ còn lại Tử Di Đan Băng và Tuyết Y ở lại giữa đại sảnh, vô tình Tử Di thấY được bà Thái, cô nhíu mày khó hiểu, sao bà lại xuất hiện ở đây, lại còn trong vai trò chỉ đạo.
- Qủan gia Thái, Hàn chủ tịch cho gọi bà.
- Ừm. Mọi người dọn dẹp như cũ, cẩn thận những thứ đồ cổ mới gửi về đấy.
Bà nói xong mới quay đi.
“Qủan gia “ Hai từ đó khiến cô cau mày nhìn theo bà Thái, cô nhớ là bà chỉ là một người lao công giúp việc theo tháng của Hàn thiếu thôi mà sao lại thành quản gia nhà này???.Rốt cuộc thân phận thật của bà là sao.?Tửng câu hỏi về người đàn bà này lại hiện lên trong đầu cô như một mớ bòng bong lộn xộn khó hiểu.
Tử Di bỗng nhớ đến lời hẹn của mình với San Phong, cô liền quay xang nói với Tuyết Y’
- Anh cho tôi về trước được không?
Tuyết Y cau mày:
- Có chuyện gì à?
- Tôi hơi mệt.
- Ừm, để tôi cho người đưa em về.
Đan Băng nói vào:
- Để tôi nói tài xế của ba đưa Tử Di về.
Tử Di lắc đầu:
- Không cần phiền đâu, để tôi ra ngoài gọi taxi được rồi.
Tử Di cúi đầu chào hai người rồi mới quay đầu bước đi.
- Hai thiếu gia, chủ tịch cho gọi hai cậu.
- Ừm – Tuyết Y , Đan Băng đồng gật đầu cùng lên phòng.
…
San Phong đứng ngoài cổng chờ Tử Di như lời hẹn. Cậu vừa thấy cô lững thững đi ra đã chạy tới :
- Ba mẹ anh đang nói chuyện với ba Đan Băng trong đó, mẹ anh muốn đưa em vào trong đó luôn.
Biết cô khó xử, San Phong khẽ nói:
- Chắc không được rồi. Lên xe, anh đưa em về.
Tử Di mím môi, đúng là trong trường hợp này khó xử thật, nhưng San Phong đã bao lần giúp cô chỉ lần này cậu mới nhờ đến cô vậy mà cũng không được thì còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, Tử Di gượng cười, cô nắm lấy tay San Phong :
- Không sao, đi thôi anh.
Cô kéo tay San Phong đi vào lại căn bịêt thự. Hành động cô khiến tim cậu đập loạn lên như chàng trai mới lớn được tỏ tình vậy. Môi cậu nở nụ cười hạnh phúc khi Tử Di chủ động nắm tay mình.
Hai người được người giúp việc dẫn lên phòng tiếp khách của ông Đình.
Tử Di hít một hơi thật sâu, San Phong vừa mở cửa, mọi người có mặt trong đó đều giương mắt nhìn họ đầy sững sờ ngoài vợ chồng ông Thành.
San Phong nắm tay Tử Di bước vào, hai người cúi đầu chào mọi người mới ngồi xuống. Đan Băng liếc mắt qua nhìn Tuyết Y, mặt cậu đanh hẳn lại, ánh mắt ẩn đầy hàn khí, có thể làm đóng băng người đối diện. Ông Đình cũng nhìn Tử Di cùng San Phong đầy sửng sốt.
Ông cau mày nói:
- Hai đứa…
Bà Như Hạ cũng lên tiếng cùng lúc hỏi:
- Đây là cô gái mà con nói?
San Phong gật đầu khẽ cười :
- Cô ấy là Tử Di ạ.
Không gian trong căn phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng, nó ngột ngạt đến mức khó thở… nhất là trong trường hợp của Tử Di, các ánh mắt hầu như đều đang tập trung vào cô, Tử Di chỉ còn biết cúi đầu để tránh mọi ánh mắt đó thôi.
Ông Thành vội đỡ lời, ông cười cười :
- Con mình có khác, Tử Di đúng là rất xinh đẹp ngoan ngoãn, em không có ý định phản đối đấy chứ.
Bà Như Hạ nhìn thấy Tử Di có nét gì đó quen quen, bà cau mày cố nhớ ra thì lại càng khó nghĩ, bà không nói gì.
Ông Đình nhìn thẳng Tử Di, lên tiếng nói:
- Tử Di, con đang làm ta thất vọng đấy.
Tử Di cắn môi, hai bàn tay níu chặt vào mép váy, thật sự cô cũng muốn tình trạng này xảy ra đâu cơ chứ. Gìơ nói thế nào để trọn vẹn đôi đường đây. Bắt buộc cô phải chọn một bên thôi. Sao tự nhiên cô lại có giá thế này để hai gia đình tài phiệt này muốn mình cho con họ nữa cơ chứ.
San Phong hơi cười, cậu lảng xang chuyện khác :
- Hiện tại con đang quen với Tử Di, mẹ đừng bắt con để ý đến cô gái khác nữa nhé.
- Mẹ sẽ suy nghĩ lại.
Ông Thành nhìn ông Đình:
- Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép trước.
Ông Đình gật đầu khẽ cười đáp lời chào của họ. Cả gia đình họ đứng lên ra về.
Tử Di khó thở nhất khi đối diện với Tuyết Y trong đây, nãy giờ cậu vẫn chưa mở lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Khi San Phong kéo cô đứng dậy đi về cùng thì ông Đình đã lên tiếng :
- Bác muốn nói chuyện riêng với Tử Di một chút được chứ.
San Phong nhìn cô hỏi ý, Tử Di gật đầu cậu mới cười đáp:
- Vâng. Vậy cháu xin phép chủ tịch.
- Ừm.
Chờ San Phong ra ngoài, chỉ còn lại nội bộ gia đình. Ông Đình mới nhìn Tử Di nói:
- Con quen San Phong từ khi nào?
Có quen đâu cơ chứ. Tử Di nén tiếng thở dài, cô không thể nói chuyện vở kịch mình đang đóng ra được nên đành nhận vậy :
- Dạ…trước khi chủ tịch nói chuyện con và Đan Băng.
Tuyết Y cau mày. Sao toàn chuyện cậu không biết gì thế này. Hình như hôm nay không có gì liên quan đến mình thì phải.
Ông Đình mím môi :
- Vậy sao con không nói gì.
Tử Di cúi đầu, lòng cô đầy rối bời :
- Vì…
- Con đang thương hại ta vì bệnh tật đấy à.
- Không có, cháu không hề có ý nghĩ đó về chủ tịch.
Ông Đình phẩy tay, ông cười :
- Không sao, nếu đã thương hại ta thì con nên đến với Đan Băng đi chứ.
Môi Tuyết Y bỗng nhiên cong cong lên như đang cười chế giễu, cậu không hiểu Tử Di thế nào sao cả ba cậu và cả ông Thành đều chấp thuận và mong muốn cô đến với con cưng của họ như vậy.
Cậu lẳng lặng theo dõi mọi diễn biến.
Đan Băng nghe ba mình nói như vậy, mặt cậu nhăn lại kêu lên:
- Ba. Con đã nói rồi. Tử DI không phải mẫu người của con.
Tử Di cố gắng lấy hết sức bình tĩnh để trình bày điều mình muốn nói:
- Chủ tịch cũng nghe lời cậu ấy nói rồi đó, cháu thật sự không phải người Đan Băng cần nên chủ tịch hãy tìm người khác thích hợp hơn cho cậu ấy.
Cô đứng dậy cúi đầu chào ông :
- Xin phép chủ tịch.
Ông Đình lườm lườm Đan Băng, ông rất muốn Tử Di làm con dâu mình nhưng cũng chẳng thể hiểu được vì sao mìh lại mong muốn điều ấy, phải chăng do cô quá giống người vợ quá cố của mình.
Tử Di bước đi gần ra cửa, ông vẫn cố nói:
- Ta vẫn mong con suy nghĩ lại.
Tử Di vẫn bước đi, cô lững thững đi xuống đại sảnh rồi ra sân. Bỗng một dáng người đàn bà quen quen đi ngang qua mặt mình khiến cô sữn lại , miệng lẩm bẩm “là bà Thái…”. Cô nhanh chân bước theo bà…
…
Còn lại ba người đàn ông trong gian phòng, ông Đình thở dài ngả người ra sau :
- Một cô gái như vậy sao con lại từ chối.
Đan Băng nhíu mày :
- Tử Di thật sự không hợp với con.
Đúng là vậy, hôm nay Tuyết Y đúng là nhân vậy phụ rồi, không ai hỏi hay nhắc đến cậu cả. Tuyết Y đứng dậy :
- Không có gì, con về trước đây?
Tuyết Y vừa quay lưng, ông Đình đã nói:
- Con có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Di chứ?
Tuyết Y dừng chân, cậu đáp lại bằng một cậu hỏi ngược :
- Lý do ba thích cô gái đó là gì?
Ông Đình im lặng trong giây lát, ông biết trả lời thế nào đây. Tuyết Y cười nhạt rồi bước đi…
Đan Băng nhỏ giọng nói với ba mình:
- Ba không nên vì thế mà ép Tử Di phải thích con.
Ông Đình day day thái dương :
- Ừm, ba biết rồi, con ra ngoài trước đi ba muốn một mình.
- Vâng. Ba cũng nghỉ sớm đi ạ.
- Ừm.
Ông Đình mở mắt nhìn lên trần, ông lại nhớ đến gương mặt của hai người vợ một người là tình một người là nghĩa nếp nhăn trên trán ông lại hiện rõ lên từng cái nhíu mày…
Ông đã có lỗi với cả hai, nhưng phần lỗi với mẹ con Tuyết Y là rất lớn. Thật ra người ông muốn ghép cho Tử Di là Tuyết Y ngặt nỗi vì sợ tính trăng hoa của cậu sẽ làm tổn thương đến đứa con gái hiền lành đó… Thật là khó nghĩ để được sự hoàn hảo…
…..
- Bà là quản gia của nhà này?
Bà Thái lúng túng, đến nước này không biết dấu kiểu gì đây. Tử Di tiếp:
- Thật sự con không hiểu bà nói dối con để làm gì?
Bà Thái thở hắt ra, thôi đã lộ thì thôi, dù sao mình làm việc thiện chứ có phải làm việc xấu đâu mà dấu diếm.
- Là cậu Tuyết Y…
…
Tâm trạng Tử Di lúc này bỗng nhiên sao nhẹ tênh, một niềm vui nào đó len lỏi trong lòng cô. Sao con người Hàn thiếu lại mẫu thuẫn đến vậy chính cậu đẩy cô vào trạng thái đấy rồi cũng chính cậu đã đưa cô vào viện nhưng lại không hề nói câu nào về chuyện đấy…rốt cuộc đâu mới là bản chất của cậu…
Những câu hỏi về Tuyết Y cứ hiện mãi lên trong đầu cô thành một dấu hỏi to đến nỗi muốn nổ tung óc ra vậy…
…
Tuyết Y đang tìm gì đó trên kệ sách trong phòng làm việc của cậu, Tử Di từ ngoài nhìn vào nhìn cái dáng cao lớn tấm lưng cô độc của cậu rồi cả gương mặt nghiêng nghiêng ánh tuấn sao hôm nay cậu lại thu được ánh nhìn từ Tử Di thế này…
Tử Di từng bước đi vào trong :
- Cảm ơn.
Tuyết Y giật thót mình, trán toát hết mồ hôi, cậu quay lưng ra sau thở nhẹ khi thấy Tử Di. Cậu nhớ lại câu nói lúc nãy của Tử Di rồi cau mày nhìn cô không hiểu :
- Gì cơ?
- Sao anh lại như vậy?
Tuyết Y nhướng nhướng mày:
- Sao là sao?
Tử Di khẽ nở nụ cười hiền lành của mình với cậu:
- Dù anh đã đối xử như thế với tôi nhưng việc anh đã làm tôi cũng cảm ơn. Bà Thái đã nói hết với tôi. Tôi đã nghĩ anh mất hết nhân tính nhưng xem ra nó vẫn còn. Cảm ơn – Tử Di cười, nhấn mạnh lại chữ cảm ơn.
Cô quay lưng đi về phòng để Tuyết Y đứng chần ngần ở lại, bất giác khoé môi cậu nở nụ cười ngây dại rồi quay lại tìm thứ mình cẩn.
5 Phút sau Tuyết y mới nhớ lại được chuyện mình đang muốn nới với Tử Di vậy mà nhìn cô cười cậu lại quên béng mất.
Tuyết Y đi về phòng Tử Di, cậu mở cửa bước vào thấy cô đang ngồi xem gì đó trên chiếc ipad. Tuyết Y ho khan, Tử Di ngước mắt lên nhìn cậu.
Mặt Tuyết Y đăm đăm lại,giọng nói có phần gay gắt hơn:
- Chuyện tối nay là sao?
- Anh đã thấy hết rồi?
- Nghĩa là thế nào? – Hai hàng mày cậu nhíu lại gần hơn, vẻ mặt khó chịu.
- Sau khi kết thúc với anh tôi đến với San Phong không được sao.
Hàn khí trong mắt Tuyết Y cao ngùn ngùn lên, cậu nhìn Tử Di chàm chằm khiến cô lạnh sống lưng, hai tay cô nắm chặt lại hơi run run. Phải nói vậy để giữ bí mật cho San Phong thôi. Cô đã hứa giúp cậu rồi thì làm sao nói chuyện này cho ai khác được nhất là Tuyết Y.
Đuôi mắt cậu nheo lại, khoé môi nhếch lên vẻ khinh mịêt :
- Cô biết nhìn xa trông rộng nhỉ, làm tiền quen rồi mới thế đúng không.
Những lời xúc phạm nhân cách này Tử Di đã nghe quen rồi nhưng sao hôm nay vào miệng Tuyết Y nói cô lại cảm thấy khó chịu, bẽ bàng đến vậy, cô cắn môi cố dằn cảm xúc xuống nhận thấy những lời miệt thị đó :
- Anh nói đúng, tôi là loại đấy. – Tử Di cười khan – Anh cũng đã giúp tôi quen với cảm giác tiếp khách của anh rồi còn gì.
Bộp…
Một cú bạt tay thẳng mặt Tử Di khiến cô chao đảo sa sẩm mặt mày. Tử Di đưa tay vuốt vuốt nhẹ dấu tay đau rát trên mặt, cô phải cảm ơn vì cậu đã tặng cô cái bạt tay này vì những áy náy cô đã nghĩ sai về cậu đều bị cái tát đó làm tan biến…
Tuyết Y nghiến mạnh từng chữ từng câu như để Tử Di khắc cốt ghi tâm lời nói này của cậu vậy :
- Cô nghĩ mình là ai mà dám lên tiếng châm chích tôi. Nên biết thân phận mình là ai cả vị trí cô đang đứng nữa hiểu chưa.
Mặt cậu hầm hầm quay đi, mắt cậu long lên những lời Tử Di nói với cậu quả khiến đau lòng thật. Xưa nay cậu không muốn đính chính một điều gì đó với bất kể ai vì cậu không muốn tốn lời giải thích loằng ngoằng để hiểu ra một vấn đề. Tấ cả để thời gian làm sáng tỏ hoặc mờ nhạt đi là song.
Được vài bước Tuyết Y dừng lại, không quay đầu nhìn Tử Di mà nói:
- Cô đừng quên mình đã nợ tôi những gì.
…
Sau phút bàng hoàng khi Tuyết Y phẫn nộ như vậy, cô chưa từng thấy vẻ mặt kích động đến như vậy của cậu.
Nhưng đúng là những gì cô nói đều đúng sự thật mà cô đã thấy…hay…Tử Di ra đứng bên cửa kính nhìn lên ánh trăng sắp tròn trên bầu trời, tâm tình cô trở nên bình tĩnh hơn đôi chút, bây giờ không cần phải để ý phải thương tâm, dù sao cô cũng sắp thoáy khỏi nơi này rồi. Chỉ hai tháng nữa thôi, chuyện Tuyết Y muốn cô sẽ cố thực hiện bằng được để rời xa khỏi con người nắng mưa thất thường ấy.
Đầu óc cô cứ nghĩ mãi đến nét mặt lạnh lùng cứng rắn của Tuyết Y lúc vừa rồi…chẳng lẽ những điều cô nói không phải sao…Tử Di đưa tay sờ lên má mình, cái tát của Tuyết Y làm cô thấy bất mãn sao sao ấy, sao cậu lại tỏ thái độ như mình đang bị đổ oan vậy…cô cắn môi mạnh đến mức những vết răng còn in hằn trên làn môi mỏng, mắt cô nhìn về nơi thật xa xôi trên bầu trời kia….
Không cần phải quan tâm nữa… về sau cô và Tuyết Y cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa…cô không muốn quan tâm bất cứ việc gì có liên quan đến Tuyết Y nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.