Hoa Vô Lệ

Chương 8

Suly

19/03/2013



- Huỳnh tổng, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống đi, làm ơn đi…- Ông Thịnh qu



- Anh…

Đan Băng mở cửa phòng San Phong, cậu bước vào miệng cười tươi:

- Chăm nhỉ, không đi chơi với bồ sao?

- Làm gì khó – San Phong thở hắt ra.

Đan Băng trề môi:

- Không có hay có đầy mà không biết chọn ai đi cùng.

San Phong dừng bút, cậu ngả người ra sau thở dài. Tự nhiên nói chuyện với vẻ mặt rất nghiêm túc:

- Băng này. Như nào thì gọi là yêu vậy?

Đan Băng nheo nheo mắt nhìn San Phong. Hôm nay cậu sao ấy nhỉ, tự nhiên hỏi câu đấy vậy.

Đan Băng chẹp miệng:

- Theo các chuyện gia tâm lý học thì triệu chứng của người đang yêu là mỗi lần tiếp xúc với người con gái mình thích đều có cảm giác vui vẻ, một tý ngượng ngập đặc biệt là thấy muốn che chở cho người đó…Còn nữa…

San Phong nghe như sét đánh trúng tim, cái gì cũng đúng triệu trứng của cậu khi gặp Tử Di…San Phong day day thái dương “Không ổn thật rồi…”

Cậu nói:

- Thôi được rồi không cần tiếp đâu.

Đan Băng hỏi lại. Mặt cậu cười cười nhướng mày:

- Đừg bảo anh muốn lập thất rồi nhé…hâhha

Tự nhiên Đan Băng cười giống lên làm San Phong giật cả mình, cậu chẹp miệng:

- Em thấy Tử Di thế nào?

- Tử Di? Ai cơ.

- Là….

San Phong đang định nói thì Đan Băng bỗng nhớ ra, cậu trố mắt nhìn San Phong:

- Anh định nói đến người tình của anh em?

- Ừ.

Đan Băng tối sầm mặt, cậu đổi ngay sắc thái, giọng cũng lạnh hẳn đi:

- Loại vì tiền làm tất cả đấy có gì mà phải nói đến. Này…đừng bảo anh….

San Phong hơi nhíu mày vì cách nói về Tử Di của Đan Băng, cậu nói:

- Sao em lại nói Tử Di thế, cô ấy đáng thương mà.

Đan Băng bật cười, cậu uống nước rồi nói:

- Anh nghĩ gì mà nói con nhỏ đấy đáng thương. Em thấy nó có vẻ kiên cường lắm mà. Em thấy ba nhỏ đấy chết nó cũng có giỏ giọt nước mắt nào đâu mà, nghe nói nó làm ba nó chết à?

San Phon lắc đầu cười:

- Bề ngoài vậy thôi. Mà hôm đám tang em cũng ở đấy à.

Đan Băng gật đầu. San Phong tiếp:

- Chuyện không như em nghe đâu. Thật ra cô ấy đến với Hàn thiếu vì muốn giúp ba mình giữ lại công ty thôi.

- Là sao? – Đan Băng vẫn chưa hiểu rõ lắm.

- Thì mẹ kế cô ấy đi cassino thua nợ nần không có tiền trả bọn cho vay bắt xiết côngty với căn nhà đang ở, ba cô ấy nghe tin lên cơn đau tim phải cấp cứu. Vì thương ba mình nên Tử Di mới chấp nhận đến với Hàn thiếu để xin cậu ấy cứu công ty ba mình chứ.

- Vậy à – Đan Băng hơi mím môi, ra cậu đã có một số hiểu lầm với Tử Di.

San Phong giọng nói tự nhiên trở nên trầm ấm:

- Cô ấy đúng là vĩ đại thật, lại mạnh mẽ nữa chứ, trải qua bao nhiêu sóng gió mà vẫn im lặng không than trách ai một câu ngay cả khóc cũng không thèm….haizz…

- Này…- Đan Băng nhìn San Phong không chớp mắt, cậu nghe những lời ấy mà nổi cả da gà “Anh ấy không phải là Huỳnh tổng nữa….mẹ ơi, kinh quá “.Đan Băng rùng mình:

- Hết giờ sến rồi…anh bình thường lại hộ em cái.

San Phong chẹp miệng, cậu lấy lại giọng bình thường:

- Phải tả như vậy em mới hiểu được nỗi khổ của một cô gái chứ.

- Vầng. – Đan Phong chợt nhớ ra chuyện gì cậu nói:- Thế anh đang có ý định gì với nhỏ đấy à?

San Phòg ngôồ thẳng dậy nghiêm chỉnh nói vẻ chững chạc:

- Anh cũng đã có tuổi rồi, giờ phải nghĩ đến chuyện lập thất thôi.

- Thôi thôi, bỏ cái giọng đấy hộ cái. Anh chỉ cần nói chuyện như bình thường thôi em cũng hiểu rồi.

- Ừ vậy đi, cho đỡ mệt.

Đan Băng bật cười, San Phong đã gần 30 rồi mà ăn nói lúc nào cũng như mấy đứa choai choai vậy. Lúc nào cũng nhăn nhở được, nhìn vào ai bảo San Phong có thể đứng ngang hàng với người anh cùng cha khác mẹ của cậu. Nhưng chính San Phong như vậy Đan Băng lại còn quý hơn người anh máu lạnh lúc nào cũng đăm đăm tính kế, có cười nhiều thì cũng chỉ toàn giả tạo làm ăn. Đương nhiên San Phong cũng không kém phần thủ đoạn nhưng ít ra cậu cũng không đến nỗi lừa Đan Băng như Tuyết Y.

- À, quên mất, nghe nói Tử Di học cùng em à?

- Ừ. Có cần giúp không em làm cầu cho.

- Được thế thì tốt quá – San Phong lấp lánh ánh mắt nhìn Đan Băng – Thế em không sợ Hàn thiếu trách à?

- Sợ cái gì, Tử Di đối với anh ta không là gì đâu mà.



- Sao lại vậy – San Phong nheo mắt hỏi.

Chẳng nhẽ Đan Băng lại nói Tử Di đã từng lên giường với cậu và chính Tuyết Y là người bảo cô phải làm thế ra à. Cậu lắc đầu:

- Thì em nghĩ vậy, từ xưa đến giờ Hàn thiếu có biết quan tâm, yêu ai bao giờ đâu mà.

- Ồ…- San Phong gật gù. – Cũng đúng, vậy nhờ em tiếp cận Tử Di giúp anh nhé, phải bi-a anh nhiệt tình vào.

Đan Băng trề môi,San Phong lại tiếp:

- Mà này, đừng thấy Di 33 của anh đáng yêu cũng nhào vào nhé.

- Vầng.

…- Huỳnh tổng có Thịnh tổng muốn gặp.

San Phong cười cười gian ta “Cuối cùng cũng đến rồi à “.

Cậu chỉnh lại chiếc áo trễ cổ của mình, ngồi thẳng người dậy, lấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của dân kinh doanh, hắng dọng nói:

- Cho vào đi.

Trợ lý Kim lui ra, Đan Băng cũng sợ thái độ thay đổi theo phút của San Phong, vừa mới cười đã làm mặt ngầu được. rồi, cậu lắc đầu:

- Thôi em ra ngoài trước, trưa gặp lại.

- Ừ – San Phong gật đầu cười nhẹ.

Thịnh tổng bước vào, thái độ ông khép nép như con mèo khi đứng trước ánh mắt sắc lạnh của San Phong…



- Hàn thiếu, đây là những gì anh cần đây.

Qúach giám đặt lên bàn làm việc của Tuyết Y một xấp ảnh, Tuyết Y cầm lên nhìn từng tấm một, Qúach giám nói:

- Tôi đã gặp tên bồ nhí của bà Minh rồi.

- Tốt lắm, vậy cậu có nói gì không.

- Lúc đầu thì không nhưng vừa đưa một số tiền thì đã nhiệt tình trả lời những câu hỏi em đưa ra ngay.

- Vậy à – Tuyết Y nhún vai, cậu không thấy gì là lạ cả, cùng là người cả ai thấy tiền trả mờ mắt.

Qúach giám kể:

- Thật ra chuyện ba cô di đột tử là do thấy vợ mình tức là bà Minh đang làm chuyện đấy với tên kép trẻ này của mình, ông ta không chịu được cú sốc bị nhồi máu cơ tim, tắc thở tại chỗ. Nhân có vụ báo đưa tin cô gì là tình nhân của ngài mà lằng nhằng với Huỳnh tổng nên bà ta đã thừa dịp đổ tội xang cho cô Di.

- Thông minh đấy – mắt Tuyết Y hơi hướng lên như cười – Còn gì nữa không?

- Còn nữa, hiện tại bây giờ bà minh đang giao bán công ty với giá tỷ rưỡi.

- Ừ. Cậu liên lạc với bà Minh cho tôi nhé.

- Dạ – Qúach giám cúi đầu chào rồi lui ra làm việc.

….

- Hàn thiếu này…anh đi đâu cũng dẫn theo thư ký thế, không sợ người khác hiểu lầm sao – Nhã Kỳ mắt vừa lườm Tử DI, miệng vừa cong lên nói với Hàn thiếu như trách khứ.

Hàn thiếu cười nhẹ :

- Chắc tại quen rồi.

- Vậy sao, thôi qua đây với em chút được không.

- Được chứ.

Tử DI lại đứng một mình. Hôm nay là bữa tiệc đông nhất từ lúc cô theo Hàn thiếu đến giờ. Hình như hôm nay là đại hội gì đó thì phải.

Mọi người ai cũng mặc nhưng bộ đồ thật sang trọng nhất là những phu nhân, nhưng cô gái có mặt trong đây.

Tử Di nhìn lại Hàn thiếu đang đứng xã giao, quả đúng theo lời San Phong nói sở thích của Haà thiếu là mặc áo pull bên trong áo véc quần khaki cộc dày lười thì phải…sao trả bao giờ Tử Di thấy được Hàn thiếu mặc một chiếc áo sơmi cả nhỉ, kể cả lúc đi kí hợp đồng cần nhìn chững chạc nghiêm chỉnh hơn thì cậu vẫn chỉ mặc như thường lện mỗi tội các kiểu được thay đổi mà cũng công nhận một điều nữa nhìn đồ cậu mặc cũng chất và đẹp thật.

Tử Di lắc mạnh đầu, sao tự nhiên lúc nào cô cũng để ý đến Hàn thiếu như thế, cô luôn phải nhìn theo bóng cậu mặc dù đang rất hận cậu sao.

Tử Di quay đi, chọn một chỗ ngồi nào đó để khuất tầm nhìn thấy Hàn thiếu.

San Phong bước vào. Cậu như một thái cực trái hoàn toàn với Tuyết Y, trên môi San Phong lúc nào cũng điểm một nụ cười mặc dù không được thiên thần mấy nhưng vẫn có cảm giác nhẹ nhàng hơn là khuôn mặt sắc cạnh của Tuyết Y.

Ngay đến cách ăn mặc cũng khác nhau. San Phong lúc nào cũng chọn áo cổ tim trễ hoặc áo cổ xếp cũng trễ (khoe hàng =]~), lúc nào cũng quần Jeans xám phẩy đen bó sát đôi chân dài thẳng thon như chân siêu mẫu.

Một người theo xu hướng lười một người theo xu hướng chăm chút hoàn toàn đối xứng nhau.

Còn một người nữa, mặc dù chưa có tiếng trong giới kinh doanh nhưng cậu sẽ có ngày đó sớm thôi vì là con của Hàn Thiếu Đình em của Hàn Tuyết Y mà lại. Một gia cảnh đáng ước mơ.

Đan Băng đi cạnh ba mình, cậu cũng lại chào hỏi mọi người, mặc dù nhìn thấy Tử Di rồi nhưng cậu vẫn phớt lờ qua, để mọi chuyện nói sau cũng được.

Tử Di cứ mỗi lần thấy Đan Băng, cô chỉ muốn nói hai chữ xin lỗi thì phải. Tử Di nhìn Đan Băng với ánh mắt tội lỗi thấy cậu bơ mình, cô cúi đầu thở hắt ra.

- Di 33 cuối cùng cũng thấy em rồi…hhehe…

Sao mỗi lần nghe nụ cười này Tử Di lại nổi gai ốc vậy, cô ngẩng đầu lên miệng cười gượng:

- Anh…

- Ngồi chờ anh tý nhé, anh qua chào hỏi mọi người rồi quay lại ngay.

Tử Di gật đầu.

1 lúc sau, trên bục đại sảnh, có một người đàn ông đứng lên như người dẫn trương trình hôm nay thì phải.

Ông ta lên giọng nói:

- Hôm nay là cuộc đấu giá do ông Đình đứng ra tổ chức… Tất cả số tiền này sẽ được ông Đình tặng cho quỹ trẻ mồ côi .

Mọi người bên dưới vỗ tay đồm độp ai cũng háo hức xem vật đấu giá, riêng Tử Di thì trả biết gì mà xem, cô chỉ ngồi im một góc cho đến hết buổi đấu giá này rồi lại về thôi.

1 tiếng sau…

Cuộc đấu giá đầy sôi nổi diễn ra đã kết thúc…



Người dẫn chương trình lại tiếp:

- Sau đây sẽ có một phần chơi dành cho các quý bà quý cô có mặt trong ngày hôm nay ạ…

Mọi người quay xang nhìn, hỏi nhau không biết là trò gì đây.

- Các vị nam tử trong đây sẽ là những người quyết định cho việc bầu chọn cho cô gái bạch kim của buổi tiệc này. Người phụ nữ nào được danh hiệu này sẽ được tặng một bộ nữ trang độc nhất được đặt làm tại Pháp với giá tiền…- người đàn ông vừa cười vừa làm vẻ bí ẩn – rất là lớn đấy ạ.

Cả đại sảnh vang lên những tiếng xì xầm hồ hởi. Những cô gái trẻ thi nhau vuốt tóc chỉnh đốn trang phục, người giới thiệu lại lên tiếng:

- Đây sẽ là danh sách 7 cô gái được chọn để bầu cử trong cuộc chơi này mà chúng tôi đã đề ra.

Người đàn ông chỉ lên màn hình chiếu hiện 1 loạt các tên người đẹp

- Đây chính là danh sách và hình ảnh của 7 cô gái được ứng chọn. Những pô ảnh này hoàn toàn đều là thật không shốp chút nào. Mọi người có thể quan sát họ ngay trong buổi tiệc này để so sánh. Các quý ông trong bữa tiệc này có mỗi người lần lượt sẽ lên đây tích vào cô gái mình thích. Tổng số lần tích nhiều nhất sẽ winner. Cô gái đấy sẽ được danh hiệu cô gái bạch kim…

Mọi tiếng vỗ tay về cuộc thi đầy hấp dẫn này, mấy cô gái có tên trên màn hình cũng ngạc nhiên vì chính họ cũng không biết mình được đề cử vào trò chơi này.

- Có em nữa đấy.

San Phong từ đâu lao tới chỗ Tử Di, cô đang ngồi thẫn thờ một mình trả muốn nhúc nhích gì cả.

Tử Di nhìn lên màn hình, cô há hốc mồm khi có tên mình cùng cả tâdm ảnh chụp mình lạ hoắc trên màn hình cùng 6 cô gái vô cùng xinh đẹp.

- Bây giờ xin mời mọi người lần lượt lên tích vào đi ạ.

San Phong nói:

- CHờ anh tý.

Nói xong cậu cũng nhanh chân lên tích vào cô gái mình thích. Qủa thật cô nào cũng xinh đẹp người nào cũng muốn tích cho tất cả nhưng đây la cuộc chơi nên đành phải chọn một người thôi.

Ông Đình đứng cạnh Đan Băng, ông nói:

- Con đăng ký cho cô bé ấy thì cũng nên ủng hộ người ta cho chót đi chứ.

Đan Băng tròn mắt nhìn ba mình:

- Sao ba biết?

- Thế mới làm ba của con được chứ. Thôi lên đi.

Đan Băng đi theo lời ông. Còn lại ông Đình lquét mắt tìm đứa con trai lớn của ông. Tuyết Y chỉ đang đứng cùng mấy cô gái nào đó, miệng cười nói rất bình thản hình như cậu không quan tâm hay có ý tham gia bình chọn này thì phải.

Trong lúc mọi người đang lần lượt lên tích thì ông Đình gọi người MC xuống:

- Còn 1 người chưa lên tích, cậu tìm mọi cách làm cho Tuyết Y phải tích vào 1 trong số 7 cô gái kia hiểu chưa.

- Dạ, mà ông chủ cho tôi hỏi Tuyết Y là ai vậy ạ?

- Hàn thiếu chứ còn ai nữa.

- Ồ – Người MC gật đầu – Tôi hiểu rồi.

- Về chỗ đi.

Người MC lại lên bục chờ mọi người tích xong.

20phút sau…

Mọi người đã xong nhiệm vụ. Tất cả xúông dưới đứng.

Người MC kiểm đếm dấu tích của mọi người rồi quay lại tiếp tục vai trò của mình:

- Vâng tổng của 7 cô gái như sau:

1. Lý Nhã Kỳ : 26 tích.

2. Trương Trân An : 22 tích

3. Nguyễn Ty Thiết : 26 tích

4. Lưu Thy Trang : 18 tích

5. Lâm Nhi Vân : 23 tích.

6. Phạm Vân Phương : 19 tích.

7. Triệu Tử Di : 26 tích.

- Hiện tại có 3 người đang dẫn đầu nhưng vẫn còn 1 người chưa lên tích ạ. Có lẽ người đó sẽ quyết định được người thắng cuộc.

Dừng lời một lúc người đó lại tiếp:

- Xin mời Hàn thiếu lên tích ạ.

Tuyết Y nghe thấy tên mình, cậu nói với mấy cô gái đang đứng cạnh mình:

- Anh xin phép nhé.

- Dạ.

- Hàn thiếu quay lại nhanh nhé…hihí…

Lúc nào cậu cũng có gái bu quanh mình như vậy, Tuyết Y mỉm cười rồi bước lên, cậu nhìn MC hỏi:

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Cậu là người duy nhất chưa lên tích, bây giờ trạh nhiệm của cậu sẽ là người quyết định cô gái bạch kim của đêm nay đấy ạ.

Tuyết Y không để ý mấy, nãy giờ mải nói chuện với mấy em chân dài quá. Cậu cười nhẹ:

- Vậy à, trách nhiệm cao cả quá nhỉ.

- Vâng, xin mời cậu.

Tuyết Y bước đến trước màn hình rộng, cậu nhìn lên 7 cô gái.

Không ngờ 5 trong 7 người trên đó tất cả đã từng là người tình của Hàn thiếu. Tuyết Y bật cười không thành tiếng, sao anh lại rơi vào thế khó sử này biết chọn ai bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Vô Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook