Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 105: Ai cần thì người ấy dùng

Bắc Nam

06/02/2021

“Đại ca!”

Hai chất giọng đan xen vào nhau, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn đồng thanh hô gọi, qua khỏi ngưỡng cửa, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang chắp tay sau lưng đứng đợi dưới ánh đèn ngoài Duệ Vương phủ.

Ngay thẳng, đoan chính, quay người lại hiện ra tướng mạo anh tuấn, còn toát lên vẻ mệt mỏi do đi đường nhiều ngày.

Trước giờ Đoạn Hoài Khác theo phái quân tử, dẫu nhiều tháng không gặp nhưng vẫn rất kiềm chế, Dung Lạc Vân lại không có nhiều kiểm soát như thế, y chạy ào tới, thô bạo túm lấy cánh tay người ta, cực kỳ phấn khích: “Đại ca! Mấy tháng nay đệ vẫn luôn nhớ đến huynh!”

Lục Chuẩn túm cánh tay còn lại: “Đại ca, đệ mới nãy còn nhắc tới huynh á!”

Đoạn Hoài Khác không để ý đến Dung Lạc Vân, xoay mặt nhìn Lục Chuẩn, hỏi: “Đệ nhắc đến ta làm gì?” Nói xong còn rút tay ra, gỡ bỏ tiếp xúc với Dung Lạc Vân.

Lục Chuẩn nói: “Đệ muốn về Tây Càn Lĩnh tìm huynh, huynh lại đến đây tìm đệ.”

Dung Lạc Vân đứng một bên như trời trồng, nhận ra sự xa cách của Đoạn Hoài Khác, y đứng yên một chỗ khó xử, cũng hơi tủi thân, nên y tha thiết gọi một tiếng “Đại ca”.

Đoạn Hoài Khác ngoảnh mặt nói chuyện với Lục Chuẩn, giả vờ như không nghe thấy, cũng không có chút phản ứng nào. Lúc này Hoắc Lâm Phong chậm rãi đi ra, nhìn thấy cảnh này lập tức khoác eo Dung Lạc Vân, hỏi: “Đoạn cung chủ, đã lâu không gặp, đến cả lễ nghi cũng vứt bỏ rồi à?”

Đoạn Hoài Khác nhìn sang: “Lễ nghi chẳng qua chỉ là quy củ phàm phu tục tử, vì sao không thể vứt bỏ?” Tầm mắt khẽ chuyển động đến chỗ Dung Lạc Vân, “Đến cả người thân nương tựa lẫn nhau cũng có thể vứt bỏ được thì những chuyện khác có sá gì?”

Dung Lạc Vân hơi sửng sốt, người thân nương tựa nhau mà sống là nói tỷ tỷ, khi y rời khỏi Tây Càn Lĩnh không nói một câu từ biệt, thậm chí còn nói dối là bế quan luyện công, bây giờ đã qua nửa năm rồi…

“Đại ca…” Y thều thào, “Đệ biết sai rồi.”

Đoạn Hoài Khác giống như một phu tử nghiêm khắc, nói: “Ta cũng không phải người thân của đệ, đệ xin lỗi ta làm gì? Nếu đệ vẫn còn lương tâm thì nhận lỗi với tỷ tỷ của đệ đi.”

Bên này đại ca giáo huấn đệ đệ, bên kia Hoắc tướng quân lại nhịn không nổi, hắn tiến lên phía trước kéo Dung Lạc Vân lại, nói: “Cách xa nghìn dặm như thế, huynh bảo em ấy nhận lỗi thế nào? Lần này huynh đến đây là vì muốn ức hiếp em ấy hay sao?”

Đoạn Hoài Khác không muốn để ý đến Hoắc Lâm Phong, xoay người lại, khôi phục điệu bộ như mới gặp. Hoắc Lâm Phong nói thầm, tên này đúng là chướng khí, từng bại trận trước mình mà còn bày đặt làm giá, bỗng nhiên, hắn nhìn theo tầm mắt Đoạn Hoài Khác, mới nhận ra trong bóng tối dưới bậc thềm trước phủ, hóa ra còn có một chiếc xe ngựa đang đậu.

Nếu như Đoạn Hoài Khác đi một mình thì cưỡi ngựa vừa gọn nhẹ vừa nhanh chóng, còn cưỡi xe ngựa, chẳng lẽ còn có người khác theo cùng ư?

“Tiểu Dung.” Hoắc Lâm Phong xoay mặt khẽ gọi, chỉ về phía xe ngựa bảo Dung Lạc Vân xem thử. Dung Lạc Vân cũng nhận ra có gì đó không đúng, y bước xuống bậc thềm, nửa tin nửa ngờ đến trước xe ngựa.

Y ngoái đầu nhìn Đoạn Hoài Khác, giống như càng gần quê nhà càng sợ hãi, y gọi như đang cầu cứu: “Đại ca?”

Đoạn Hoài Khác cởi bỏ điệu bộ lạnh nhạt, mà thay vào đó là sự quan tâm và lòng trắc ẩn, hất hất cằm về phía buồng xe. Dung Lạc Vân gật đầu, vươn tay ra, cầm rèm từ từ vén lên, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cay mắt xót mũi trước rồi.

Giọng y run rẩy: “Tỷ tỷ…”

Trong buồng xe, ánh sáng u ám, Dung Đoan Vũ ngồi gọn bên trong, trên mặt dường như loáng thoáng ánh nước, là hai hàng lệ vừa lăn xuống. Dung Lạc Vân vươn tay vào, giữ Dung Đoan Vũ, định đỡ cô xuống xe.

Dung Đoan Vũ nhích ra ngoài một chút, tuy có váy che phủ nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ vụng về trong hành động, tốn rất nhiều sức lực, cô từ trong buồng xe nhích ra, nhưng không đứng dậy mà vẫn ngồi ở đó. Người hầu của Vương phủ rất tinh ý, vội vàng lấy ghế dài tới, nhưng Dung Đoan Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lạc Vân, đệ bế tỷ xuống đi.”

Dung Lạc Vân sửng sốt: “Tỷ, cơ thể tỷ bị gì sao?”

Y tiến lên ôm lấy Dung Đoan Vũ, bế cô xuống xe, sau khi xuống đất, Dung Đoan Vũ lảo đảo túm lấy y. Đợi đứng vững rồi, Dung Đoan Vũ mới đáp: “Tỷ đã tàn phế một chân rồi.”

Dung Lạc Vân như bị trúng một đòn rất nặng, trong não chỉ còn lại một màu trắng, mất một chân, tỷ tỷ của y đã mất một chân rồi. Gò má nóng hổi, y không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, mặc cho dòng lệ nóng cứ tuôn ào ào.

Hoắc Lâm Phong vội vàng chạy tới, cũng kinh ngạc không thôi, đành thấp giọng an ủi: “Tiểu Dung, bên ngoài lạnh lắm, cõng tỷ tỷ vào phủ trước đi.”

Dung Lạc Vân thẫn thờ quỳ xổm xuống, cõng Dung Đoan Vũ lên, bước từng bước vào phủ, đi về phía trập viên, những người còn lại đi phía sau, y ở phía trước, hứng hết gió đêm bắt đầu nghẹn ngào.

“Đừng khóc nữa.” Dung Đoan Vũ lau nước mắt cho y, “Trước mặt mọi người, trông ra thể thống gì nữa.”

Dung Lạc Vân nói: “Chân của tỷ tàn phế rồi, chân của tỷ tàn phế rồi!”

Dung Đoan Vũ vỗ lên bờ vai gầy kia, khẽ nói: “Gào cái gì, muốn để cả thành Trường An đều biết chân của tỷ tàn phế rồi à?” Nhìn thấy khoảng sáng, là phòng lớn ở trập viên, sau khi tiến vào, Dung Đoan Vũ được cõng vào phòng ngủ.

Chỉ một thoáng thôi mà năm người đã lấp kín căn phòng, trông hơi chật chội, Dung Đoan Vũ được đặt xuống sạp, nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng ở chỗ Hoắc Lâm Phong vài giây.

Cô mở miệng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Lạc Vân một lúc.”

Những người khác đóng cửa ra ngoài, Hoắc Lâm Phong quay đầu lại nhìn Dung Lạc Vân một cái, ngoài phòng ngủ là một gian sảnh nhỏ, hắn cùng Đoạn Hoài Khác uống trà, nhưng sự chú ý đều đặt hết lên hai cánh cửa.

“Chân của Dung cô nương đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

Đoạn Hoài Khác nói: “Trần Nhược Ngâm phái người xâm nhập vào Tây Càn Lĩnh, ai cũng biết quan hệ của hai tỷ đệ họ, kẻ xấu muốn bắt Đoan Vũ để uy hiếp.” Lúc đó, Dung Đoan Vũ nhảy xuống từ lầu bốn, muốn tự tử để cắt đứt ưu phiền về sau của Dung Lạc Vân.

“Khi ta tới thì toàn thân cô ấy đều là vết thương, cứu được một mạng, nhưng chân thì hoàn toàn tàn phế rồi.” Đoạn Hoài Khác cúi nhìn xuống, trông rất thương tiếc. Hoắc Lâm Phong cũng đau xót theo, chỉ nghĩ thôi cũng biết Dung Lạc Vân sẽ tự trách bản thân đến mức nào.

Trong phòng, Dung Lạc Vân ngồi xồm xuống, nhẹ nhàng chạm vào bắp chân Dung Đoan Vũ, hỏi: “Tỷ, có đau không?”



Dung Đoan Vũ lắc đầu, cô không đau, không có bất kì tri giác nào hết, Dung Lạc Vân bị vẻ mặt này của cô kích thích, hai mắt đỏ lên, tiếng khóc nức nở lẫn theo cơn phẫn hận: “Đệ sẽ giết bọn chúng! Đệ phải giết hết bọn chúng để báo thù!”

Tiếng quát như có tiếng vọng, sau khi yên tĩnh, Dung Đoan Vũ nói: “So với việc bỏ mạng thì chân tàn phế có là gì, tỷ cũng không để ý đâu.”

Cô dừng một lát rồi nói: “Hay là… nói chuyện của đệ trước đi.”

Dung Lạc Vân giật mình, đây muốn tính sổ với mình sao, cậu ngậm chặt miệng, đầu cũng cúi gằm, tỏ vẻ biết sai sẽ sửa, đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tỷ, đệ biết lỗi rồi.”

Dung Đoan Vũ lại không tha cho y: “Nhận lỗi thì xí xóa mọi chuyện, thế thiên hạ này cũng không cần luật pháp làm chi nữa.” Sơn đậu khấu biến mất, móng tay màu lợt chọc thẳng vào trán y, “Tây Càn Lĩnh cách Tái Bắc mấy nghìn dặm, đệ nói đi là đi ngay, nếu biết lành dữ khó đoán, ngày về bất định, vậy mà còn dám không từ mà biệt?!”

Dung Lạc Vân bị dí nghiêng đầu, vội vàng dựng thẳng đầu, tiện cho tỷ tỷ dí vào trán lần nữa.

“Còn nói dối gạt tỷ, giả vờ vế quan luyện công?” Dung Đoan Vũ không dí trán nữa mà chuyển sang nhéo lỗ tai, “Đệ luyện được thần công gì rồi hả? Có thể dời non lấp bể, hay là lên trời xuống đất?”

Dung Lạc Vân đỏ hết cả tai: “Lăng Vân Chưởng luyện đến tầng thứ bảy…”

Dung Đoan Vũ ngắt lời: “Luyện ở đâu?” Không cần nói cũng biết, Tái Bắc, nơi ác chiến nguy hiểm, “Biết đệ chạy đến vùng quan ngoại, ngày nào tỷ cũng nơm nớp lo sợ, chỉ lo đệ xảy ra bất trắc gì.”

Trong sảnh nhỏ, Hoắc Lâm Phong đứng phắt dậy, đi đến trước cửa, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong, chỉ nghe Dung Đoan Vũ nói: “Tỷ đệ chúng ta nương tựa nhau mà sống, đệ lại vì một người đàn ông mà hục hặc với tỷ, bây giờ thì còn giỏi hơn nữa, vì một người đàn ông mà không từ mà biệt với tỷ, đi biền biệt mấy tháng không về, một bức thư nhà là đẩy được tỷ đi rồi!”

Dung Lạc Vân nhận lỗi: “Tỷ, sau này đệ không dám nữa đâu!”

Cậu cầm tay Dung Đoan Vũ, tát mạnh lên mặt mình: “Đều tại đệ, nếu không tỷ cũng sẽ không tàn phế, tỷ cứ đánh đệ cho thật mạnh đi!”

Hoắc Lâm Phong vừa nghe thấy định đẩy cửa tiến vào nhưng bị Đoạn Hoài Khác cản lại, Đoạn Hoài Khác dè bỉu nói: “Cậu đi vào chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.”

Hoắc Lâm Phong sốt ruột nói: “Lỡ Tiểu Dung bị đánh thì làm sao?!”

Đoạn Hoài Khác càng dè bỉu hơn: “Chút sức lực ấy của Đoan Vũ có thể đánh tàn phế được đệ ấy sao? Huống hồ, Đoan Vũ vượt nghìn dặm xa xôi tìm tới đây là vì đã quá nhớ thương đệ ấy, sao nỡ ra tay đánh được.”

Quả nhiên, trong phòng không còn tiếng động gì nữa. Dung Đoan Vũ rút tay ra, liếc mắt lên giường, thấy hai chiếc gối đầu, một tấm chăn bông, trên giá gỗ treo mấy bộ y bào và quan phục, vết tích trong căn phòng này có giấu cũng giấu không nổi.

Dung Lạc Vân thấy xấu hổ không thôi, trên người như mọc rận, toàn thân đều thấy gượng gạo. “Tỷ, đường xa mệt mỏi, hay là tỷ nghỉ ngơi trước đi?” Y ngước mặt lên, “Sáng mai rồi giáo huấn đệ nhé, được không?”

Dung Đoan Vũ giữ vạt áo Dung Lạc Vân, kéo lại gần, gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, như đang nhẫn nhịn vẻ xấu hổ. Hồi sau, cô khó lắm mới mở miệng hỏi: “Hoắc Lâm Phong ức hiếp đệ à?”

Dung Lạc Vân trố mắt, xoắn lưỡi: “Gì mà ức hiếp chứ, không, không có đâu…”

Tốt xấu gì cũng từng ở trong chốn phong nguyệt, Dung Đoan Vũ chỉ về phía giường: “Buổi đêm, ở đằng kia, hắn có ức hiếp đệ không?”

Ánh ráng chiều cũng không đỏ bằng sắc mặt Dung Lạc Vân, giống như bôi cả một hộp son, trán cậu toát mồ hôi, thẹn thùng hiện rõ, đầu lưỡi va đập loạn xạ trong miệng, ấp a ấp úng không nói ra được câu nào giữ thể diện.

Cũng không cần đáp, biểu cảm này thẳng thắn hơn bất kì ngôn ngữ nào.

Những quở trách, đổ lỗi, than phiền mà Dung Lạc Vân đã nghĩ hoàn toàn không diễn ra, Dung Đoan Vũ điềm tĩnh nhìn y, ánh mắt hơi hạ xuống, chỉ thốt lên một tiếng thở dài.

“Tỷ tỷ?” Y thử gọi.

Dung Đoan Vũ nói: “Từ sau khi đệ đi Tái Bắc, mỗi ngày tỷ đều bái phật cầu phúc, chỉ cần đệ bình an, bất luận thế nào tỷ đều sẽ thuận theo ý đệ.”

Dung Lạc Vân đứng dậy run rẩy ôm chầm lấy Dung Đoan Vũ.

Đêm nay, tất cả các phòng trong trập viên đều được lấp kín, Dung Lạc Vân trông bên giường Dung Đoan Vũ, không rời một li, Hoắc Lâm Phong một mình trải qua đêm dài, Đoạn Hoài Khác cùng Lục Chuẩn chen chung một phòng.

Đêm khuya vắng lặng, Lục Chuẩn nói: “Đại ca, huynh đến thật chẳng đúng lúc.”

Đoạn Hoài Khác hỏi: “Vậy ta nên đến lúc nào?”

Lục Chuẩn nói: “Đáng lẽ phải chờ đệ quay về rồi huynh hẵng tới.” Cậu không kìm nén nổi, bám vào gối đầu tới gần, “Huynh không biết chứ gì, Duệ Vương phi trong phủ này…”

Lại tiết lộ chuyện của Mạnh Đình Nguyên, nói xong, cậu hỏi thêm một câu: “Đại ca, Tàng Kim Các của đệ vẫn ổn chứ?”

Đoạn Hoài Khác đáp: “Duệ Vương chưa phát ngân lượng, chi tiêu ngày thường đều lấy trong Tàng Kim Các của đệ, lộ phí đến Trường An lần này cũng lấy từ chỗ của đệ.”

Lục Chuẩn bĩu môi, tức đến nỗi thất khiếu (*) muốn bốc khói, đang định phát tiết thì bị Đoạn Hoài Khác chưởng một phát sau gáy, “ặc” một tiếng ngủ luôn.

(*) thất khiếu: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và mồm.

Đêm dài giá lạnh qua đi, khi trời dần sáng, ngoài sân truyền tới tiếng ồn ào.

Dung Lạc Vân ở trên giường nhổm dậy, liếc ra ngoài cửa sổ, thấy Mạnh Đình Nguyên dẫn theo bốn năm thân binh ở bên ngoài, sau đó Hoắc Lâm Phong từ phòng lớn đi ra, kể lại cho Mạnh Đình Nguyên đang chau mày.

Không lâu sau, hai người kia sải bước ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Động tĩnh không hề nhỏ, tất cả mọi người ở trong trập viên đều lục tục thức dậy, chỉ nhìn bàng quan chứ tạm thời không dễ hành động khinh suất. Đợi trời sáng hẳn, Hoắc Lâm Phong và Mạnh Đình Nguyên quay về, không dẫn theo tùy tùng, xem ra đã không còn vấn đề gì rồi.



Dung Lạc Vân ra khỏi phòng, hỏi thăm: “Mới nãy có chuyện gì thế?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tân đế phái người thẩm vấn A Trát Thái, vừa đem đi rồi.”

A Trát Thái là nhân chứng quan trọng, nhưng nếu không giao người thì sẽ thành tội khi quân phạm thượng. Mạnh Đình Nguyên nói: “Tiếp theo đây chỉ cần chờ đợi thôi, xem hoàng huynh có chiêu gì, sẽ phạt lão tặc họ Trần yên lòng dân chúng, hay là đối phó với chúng ta.”

Dung Lạc Vân gật gù, trước bão tố luôn là khoảnh khắc bình yên nhất, không có gì phải sợ hãi.

“Phải rồi.” Mạnh Đình Nguyên nói, “Nửa đêm quay về phủ, ta nghe nói Tiểu Hồi đến đây rồi.” Đường Hồi là tên cũ của Dung Đoan Vũ, hắn đã quen xưng hô như thế, “Quản gia còn nói với ta, chân cô ấy…”

Dung Lạc Vân mím môi, nhắc tới vẫn thấy buồn, Mạnh Đình Nguyên an ủi: “Tiểu Hành đừng buồn, bây giờ ta sẽ vào cung tìm hai vị ngự y đến xem thử, có lẽ vẫn còn cách.”

Mạnh Đình Nguyên nói xong đi ngay, không chậm trễ giây phút nào, ra khỏi trập viên vừa rẽ qua thì đụng phải Lục Chuẩn đang đứng đợi bên cửa. Lục Chuẩn mới tỉnh dậy không lâu, ngáp ngắn ngáp dài mắt kèm nhèm.

“Tam cung chủ, có chuyện gì sao?” Mạnh Đình Nguyên hỏi.

Lục Chuẩn vào thẳng vấn đề: “Vương gia, người nên phát ngân lượng cho Bất Phàm Cung rồi.”

Khoảng thời gian này bận trong bận ngoài, Mạnh Đình Nguyên sơ sót, nghe thế liền ưng thuận ngay tắp lự: “Muốn bao nhiêu?”

Lục Chuẩn nói: “Năm nghìn lượng.”

“Năm nghìn lượng?” Mạnh Đình Nguyên chắp tay ra sau, “Tam cung chủ, sao cậu không đi cướp đi?”

Lục Chuẩn nói: “Tôi đã gặp được ông chủ lớn là Vương gia đây rồi, vì sao còn phải phí sức đi cướp nữa chứ?” Cậu còn đang buồn ngủ, giương cằm ngáp một cái, trước khi đi còn uy hiếp đối phương, “Nếu người không đưa thì tôi sẽ truyền bí mật của của Duệ Vương phi ra ngoài…”

Bóng lưng kia đi xa vào vườn, Mạnh Đình Nguyên á khẩu, tức giận gọi phòng thu chi của phủ ra.

Dưới mái hiên, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đối mắt nhìn nhau một lúc rồi vén rèm, sóng vai bước vào phòng. Hoắc Lâm Phong nhìn quầng thâm dưới mắt Dung Lạc Vân, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, gọi nha hoàn hầu hạ tỷ tỷ em.”

Dung Lạc Vân không lên tiếng, cứ lặng thinh mãi đến tận trước cửa, cửa khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy Dung Đoan Vũ ngồi dựa trên giường. bọn họ đẩy cửa tiến vào, giống như tiểu nhân gây lỗi nhìn thấy lão gia trong quan phủ, vừa chột dạ vừa áy náy.

Bỗng nhiên, Hoắc Lâm Phong nói: “Dung cô nương, xin hãy giao Tiểu Dung cho tôi.”

Hai mắt Dung Lạc Vân tối sầm, tên điên này đang nói gì vậy, không cần mặt mũi nữa sao… Y ở phía sau nện cho một cú, rồi lén quan sát biểu cảm của Dung Đoan Vũ.

Dung Đoan Vũ điềm đạm nói: “Cậu sẽ luôn luôn đối xử tốt với đệ đệ tôi chứ?”

Hoắc Lâm Phong vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Tôi xin thề!” Hắn nắm chặt tay Dung Lạc Vân, “Tôi nhất định sẽ yêu quý em ấy, nếu làm trái lời thề, tôi sẽ đột tử trên sa trường không bao giờ được luân hồi.”

Không hổ là tướng quân của Tái Bắc, dù có đột tử cũng không thể ở nơi nào khác.

Dung Đoan Vũ vốn đã cho phép rồi, cũng không còn sức bắt đối phương cam kết hư đang cò kè mặc cả được, chi bằng nói những chuyện thực tế thì hơn.

“Lạc Vân, đệ ra ngoài đi.” Cô đuổi Dung Lạc Vân đi, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Lâm Phong, “Hoắc tướng quân, trong tay nải có một cái hộp, cậu nhận lấy đi.”

Hoắc Lâm Phong đi lấy tay nải trên bàn, móc ra một cái hộp gỗ, cảm thấy rất quen ắt, sao giống như cái hộp thuốc bổ Dung Lạc Vân từng lấy nhầm vậy? Hắn nhịn không được, hỏi: “Dung cô nương, đây là…?”

Dung Đoan Vũ nói: “Cậu và đệ đệ tôi đã làm chuyện ‘gạo nấu thành cơm’ rồi đúng không?”

Thẳng thừng như thế, Hoắc Lâm Phong suýt nữa sặc nước bọt, Dung Đoan Vũ nhìn hắn, nói: “Ở thanh lâu tôi thấy nhiều rồi, cũng biết đoạn tụ là loại gì, hộp thuốc này là ta đặc biệt đem tớ đây đấy.”

Dung Đoan Vũ nghĩ hắn “yếu” ư? Hoắc Lâm Phong vội vàng nói: “Không cần không cần đâu, tôi không cần dùng cái này, thật… thật sự không cần đâu!”

Dung Đoan Vũ nhíu mày: “Hoắc tướng quân dùng?” Cô hết sức nghi hoặc, nhìn Hoắc Lâm Phong từ đầu tới chân, “Chẳng lẽ, Hoắc tướng quân cung phụng dưới thân Lạc Vân ư?”

Hoắc Lâm Phong sắp thổ huyết: “Không phải…”

Dung Đoan Vũ nửa tin nửa ngờ: “Đoạn tụ làm chuyện đó rất dễ thương tổn, hộp này là vật ngoài thân, dùng để bảo dưỡng cơ thể.” Dẫu sao cũng là nữ nhi, có am hiểu phong nguyệt thế nào cũng không tránh khỏi xấu hổ, “Tóm lại là, hai người ai cần thì người đó dùng.”

Mặt Hoắc Lâm Phong nóng ran, đến cổ cũng đỏ, vẫn không quên phép lịch sự: “Đa tạ Dung cô nương.”

Dung Đoan Vũ nói: “Cũng nên đổi xưng hô rồi.”

Hoắc Lâm Phong giật mình: “Đa tạ tỷ tỷ…”

Hắn cầm chiếc hộp ra khỏi phòng, nhìn thấy Dung Lạc Vân, nhớ lại ánh mắt thăm dò của Dung Đoan Vũ, còn có câu “cung phụng dưới thân”.

Hắn cả đời anh dũng, lần này có nhảy xuống Lam Hồ cũng rửa không sạch.

Tác giả:

Tiểu Hoắc: Cạn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoắc Loạn Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook