Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 37: Chuyện đã đến nước này!

Bắc Nam

06/02/2021

Hoắc Chiêu!

Hoắc Lâm Phong chợt kinh ngạc, người có thể địch lại một chưởng của Đoạn Trầm Bích vậy mà lại là cha hắn!

Không chỉ là kinh ngạc, hai chữ “Hoắc Chiêu” từ trong miệng của cao thủ giang hồ nói ra có hơi kỳ quái, còn có chút kiêu ngạo. Hắn chợt nghĩ, Đoạn Trầm Bích và cha hắn đã từng giao đấu với nhau sao?

Nếu thật sự là như thế, vậy ánh mắt quan sát lúc này, cả những câu truy hỏi ở bữa tiệc… lẽ nào Đoạn Trầm Bích đã nghi ngờ hắn rồi ư?

Tim hắn đập như gõ trống, cũng may biểu cảm vẫn gió yên sóng lặng, kiềm chế không lộ ra chút kinh hoảng nào. Ngược lại, Dung Lạc Vân hết sức kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, người quen biết Định Bắc Hầu ư?”

Đoạn Trầm Bích khoanh tay, có vẻ khó trả lời.

Đó là câu chuyện cũ rồi, ba mươi năm trước Lĩnh Nam xảy ra bạo loạn, quân binh khó kiềm, tình thế ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng không còn cách nào, triều đình phái Hoắc Chiêu tiến về phía Nam mới có thể bình ổn cơn bạo loạn. Lúc đó Đoạn Trầm Bích trùng hợp cũng ở Lĩnh Nam, là kỳ phùng địch thủ của Hoắc Chiêu, nể trọng lẫn nhau.

Quân tử chi giao, tình đạm như nước.

Trải qua mấy mươi năm, Hoắc Chiêu được phong hầu bái tướng, phòng thủ biên cương không còn xuống phía Nam nữa. Đoạn Trầm Bích vân du sơn thủy, bình thường ở ẩn luyện công. Hai người tương phùng nhờ chiến loạn, lại tương vong vì giang hồ.

Hồi tưởng xong, Đoạn Trầm Bích lẩm bẩm: “Nghe nói con trai Định Bắc Hầu sắp tới Tây Càn Lĩnh?”

Dung Lạc Vân “Vâng” một tiếng: “Đáng lẽ phải đến từ sớm rồi, chỉ là Hoắc Lâm Phong nhiễm bệnh khó lành, đến giờ vẫn chưa lên nhậm chức.”

Đoạn Trầm Bích nghe thế giật mình, sau đó cười tràng không dứt, phất tay áo bỏ đi.

Tiếng cười kia khiến hắn muốn nổi da gà, giống như là không thể đợi được nữa, túm Dung Lạc Vân đi về hướng tây. Bên chân toàn là những bụi cây thấp, mùa này đã nở đầy hoa, kết quả chỉ với một chưởng đã bị bọn họ diệt trụi.

Dung Lạc Vân tìm được một tảng đá ngồi xuống, phe phẩy nhành cỏ đuôi chó trong tay. Hoắc Lâm Phong ngồi xổm trước mặt y, thái độ như đang dỗ dành.

“Làm gì thế?” Y khép đầu gối ngồi hẳn hoi, dùng cỏ đuôi chó gãi lên chóp mũi đối phương.

Hoắc Lâm Phong nói: “Cung chủ, hình như Đoạn đại hiệp rất nể trọng Định Bắc Hầu.”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Anh hùng kính nể lẫn nhau.”

Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Phụ tử cùng chung huyết mạch, xem ra Hoắc Lâm Phong cũng không vừa đâu.” Hắn phải tạo cho Dung Lạc Vân có ấn tượng tốt với cái tên “Hoắc Lâm Phong” này, ngoài miệng tự khen, trong lòng lại bồn chồn.

Không ngờ, Dung Lạc Vân suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Ta cảm thấy không đến mức đó đâu.”

Hoắc Lâm Phong thót tim: “Sao cung chủ lại nói như thế?”

Dung Lạc Vân nói: “Mới vào chốn giang hồ đã nhiễm bệnh, cảm thấy hắn ta ốm yếu quá.”

Hoắc tướng quân võ công cao cường nghẹn gần chết, cứ như kẻ câm ăn hoàng liên vậy (*). Hắn bao lấy đầu gối Dung Lạc Vân, lại nói: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ lên nhậm chức, nếu hắn chủ động bày tỏ ý tốt với cung chủ, cung chủ sẽ làm sao?”

(*) kẻ câm ăn hoàng liên: hoàng liên có vị đắng, ý chỉ thấy đắng lòng mà không thể nói ra được

Dung Lạc Vân thầm nghĩ, quan binh bày tỏ ý tốt với thổ phỉ làm gì? Hạt châu trong mắt xoay chuyển, lẽ nào người này đang thử thách mình ư? Y chân thành đáp: “Cho dù hắn có làm gì, ta cũng sẽ không để ý tới hắn.”

Hoắc Lâm Phong vội vàng nói: “Đoạn đại hiệp và Định Bắc Hầu kính nể lẫn nhau, em và Hoắc Lâm Phong cũng có thể kính nể lẫn nhau mà!”

Sao huynh ấy vẫn còn lo lắng thế nhỉ… Dung Lạc Vân liền tỏ vẻ kiêu ngạo: “Có huynh ở đây rồi, tại sao ta phải kính nể cái tên họ Hoắc đó chứ? Trừ huynh ra còn có Đại ca, lão Tam, lão Tứ, Hoắc tướng quân hắn ở trước mặt Bất Phàm Cung bọn ta chẳng là cái thá gì cả.”

Hoắc Lâm Phong sinh phiền muộn, vùi đầu vào đùi Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Hoắc Lâm Phong, cứ tưởng hắn cảm động đến điên loạn cõi lòng.

Bọn họ ở trong rừng rậm hơn nửa ngày trời, đến khi hoàng hôn mới lên đường hồi cung.

Về đến Bất Phàm Cung, Dung Lạc Vân dìu Đoạn Trầm Bích vào điện nghỉ ngơi, vừa nào nội đường đã thấy Đoạn Hoài Khác đợi ở bên trong. Ba sư đồ đều ở đây, Dung Lạc Vân nhỏ nhất, tự giác rót trà cho hai người kia.

Đoạn Trầm Bích nói: “Nếu vẫn chưa buồn ngủ cùng ta chơi một ván cờ đi.”

Đoạn Hoài Khác trải bàn cờ ra, hai cha con chong đèn đánh cờ. Dung Lạc Vân ngồi một bên lẳng lặng quan sát, không bao lâu sau thì mí mắt đã đánh nhau loạn xạ, sau đó dứt khoát nằm sấp lên bàn. Y hỏi với giọng điệu nhão nhoẹt: “Đại ca, huynh có thắng được không?”

Đoạn Hoài Khác trả lời: “Nếu thắng, là kỹ thuật chơi cờ của ta xuất sắc, nếu thua, là ta tôn sư trọng đạo.”

Đoạn Trầm Bích hừ lạnh: “Ai quan tâm kỹ thuật của con cao hay thấp, lão tử chỉ muốn xem võ công mạnh hay yếu.” Lại hạ xuống một quân rồi mới liếc mắt đến tiểu đồ đang lim dim, “Sáng mai ở Mạc Thương Đài, ta muốn kiểm tra võ công của con.”

Đoạn Hoài Khác nói: “Vẫn mong phụ thân thủ hạ lưu tình.”

Đoạn Trầm Bích cười: “Vậy chẳng phải sẽ thành ta ức hiếp con sao?”

“Chọn một đệ tử trong cung ra giao đấu, thắng thì tốt, ngang tay thì phạt quỳ ba ngày, thua thì bế quan một năm.” Vừa nói xong thì thấy tiểu đồ lim dim kia thật sự đã mơ màng mở mắt ra rồi.

Dung Lạc Vân lẩm bẩm: “Có gì hay đâu mà đấu… Đại ca nhất định sẽ thắng.”

Đoạn Hoài Khác bật cười: “Không cần đệ cổ vũ ta, buồn ngủ thì về ngủ đi, sáng mai tới xem giao chiến.”

Quả thật là buồn ngủ rồi, Dung Lạc Vân ngáp một cái rồi đứng dậy rời đi, ra khỏi cửa điện, lần này lúc bước xuống thềm y vẫn giữ hồn mình lại. Y được sao và trăng dẫn đường về, Túy Trầm Nhã Trúc không người, Tàng Kim Các còn sáng đèn, phía trước là Thiên Cơ Đường rồi.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng hình ngoài cửa Thiên Cơ Đường.

To cao, mạnh mẽ, màn đêm mờ ảo cũng không giấu nổi vẻ anh tuấn.



Không có gió thổi tới, không có mưa phùn rơi, cơn buồn ngủ của Dung Lạc Vân lại bị quét đi sạch sẽ. Y tăng nhanh bước chân đi về phía trước, khi chỉ còn cách mấy bước thì dừng lại, nhìn thật kĩ người đang đứng trước cửa kia.

“Sao huynh đứng ở đây?” Y hỏi. Biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Hoắc Lâm Phong đáp: “Chờ em.”

Dung Lạc Vân bĩu môi: “Trong tay cầm cái gì kia?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tặng cho em.” Hắn bước tới gần, ôm lấy bờ vai thon gầy kia, “Đêm khuya đường tối, sợ có tên trộm nào tới cướp sắc, để tôi tiễn cung chủ về Vô Danh Cư.”

Bụng nhói lên, Dung Lạc Vân dùng khuỷu tay chọc vào hắn, nhưng lại không hề giãy khỏi cái ôm của Hoắc Lâm Phong. Đến Vô Danh Cư, vào hiên nhà, tới nội đường, đi thẳng đến phòng ngủ.

Ánh nến lập lờ, rọi lên món đồ trong tay hắn.

Một quyển sổ bọc gấm, bên trong giấy trắng mực đen chi chít những hàng chữ nhỏ. Dung Lạc Vân nhận lấy, xem từ đuôi lên đầu, cuối cùng nhìn thấy ba chữ đầu đề —— Tỏa Tức Quyết. (tỏa tức có nghĩa là khóa hơi thở)

Y hỏi: “Đây là bí kíp võ công ư?”

Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Khinh công của em đã là thiên hạ đệ nhất rồi, đương nhiên không cần học. Còn về kiếm pháp, nếu tinh tiến Phách Vân kiếm pháp của em đến cực hạn là được rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định dạy em cái này.”

Dung Lạc Vân nâng quyển sổ, mân mê hai chữ “Tỏa Tức”.

Khinh công có thể giữ cho động tác vô thanh, nhưng hô hấp thì lại không thể giấu được, khi gặp cao thủ, chỉ cần trong khoảnh khắc một chiếc lá rơi là có thể phát hiện ra vị trí. Y nhớ lại lần ở Hãn Châu, khi giao đấu với Trần Miên và Trần Kiêu đã vì thế mà ăn quả đắng.

Hoắc Lâm Phong nói: “Luyện được Tỏa Tức Quyết, một khi vận công thì hơi thở đều sẽ bị tiêu trừ, tĩnh lặng như tử thi.”

Dung Lạc Vân kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Đương nhiên là thật, Hoắc Lâm Phong cất giấu một phần tâm tư, ám chỉ nói: “Nếu có người đột nhập vào Bất Phàm Cung, khi vận hành bí kíp này, dù có vào phòng ăn trộm cũng không bị phát hiện.”

Khi đó hắn lẻn vào Bất Phàm Cung, cũng là dựa vào Tỏa Tức Quyết mà đi lại như chốn không người.

Nói xong, hắn căng thẳng quan sát Dung Lạc Vân, không biết Dung Lạc Vân có nghi ngờ gì không. Ai ngờ người kia đã cúi đầu niệm kinh, không thèm nhìn hắn cũng không để ý tới hắn, không thể chờ đợi nổi mà bắt đầu vào nghiên cứu.

“…” Đầu hắn đau quá, “Cung chủ, không cần vội vậy đâu.”

Dung Lạc Vân không thèm ngước mắt lên: “Ta rất vội, ta muốn luyện ngay bây giờ.”

Đầu Hoắc Lâm Phong đau hơn rồi, cướp quyển sổ đi vứt sang một bên, giữ lấy vai đối phương. Càng kéo dài hắn càng lo sợ, hắn không còn tâm trí để ý chuyện khác nữa: “Cung chủ, khi cầu nguyện ở ngôi miếu, em còn nhớ không?”

Đợi Dung Lạc Vân gật đầu, hắn thiết tha hỏi: “Có thể hứa với tôi, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được giận tôi, được không?”

Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Cụ thể là chuyện gì?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Chuyện sai lầm… Nếu tôi gây ra chuyện sai lầm, đừng giận tôi có được không?”

“Câu này chẳng có đạo lý gì cả.” Dung Lạc Vân ngước mặt lên, nói, “Huynh đã làm sai mà còn không cho người ta giận ư? Vậy chẳng phải là quá trắng trợn rồi à?”

Hoắc Lâm Phong vội vàng sửa lời: “Vậy nếu em giận thì cứ trút giận lên người tôi, sau đó mau chóng hết giận, được không?” Trước giờ hắn chưa từng lo lắng như vậy, nhìn chòng chọc đối phương như muốn đục lỗ trên người y vậy.

Một hồi sau, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Hắn như được đại xá, ôm chầm lấy người ta, bàn tay kích động vuốt ve loạn xạ sau lưng đối phương. Lúc này, Dung Lạc Vân nói: “Đỗ Trọng, huynh có thể chọc cho ta giận, nhưng đừng làm ta đau lòng.”

Giọng rất thấp, rất trầm, bờ lưng chân thành pha chút thê lương. Toàn thân Hoắc Lâm Phong run rẩy, giống như nước lạnh xối vào đầu, xối đi tất cả cảm xúc vui mừng ban nãy.

Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Những tháng ngày lúc trước rất bình đạm yên ả, không có được bao nhiêu vui vẻ, nhưng cũng không có tổn thương.” Y khẽ mỉm cười, “Từ sau khi gặp huynh, ta sống rất hạnh phúc, được nếm trải nhiều hương vị cuộc sống mà trước nay chưa từng có.”

Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó. “Niềm vui mà huynh đem tới, đừng lấy nó về được không?” Y gần như là hứa hẹn, mà cũng tựa như là thỉnh cầu, “Đỗ Trọng, ta sẽ đối xử tốt với huynh, sẽ đặt huynh trong trái tim mình, huynh tuyệt đối đừng làm ta buồn có được không?”

Hoắc Lâm Phong nghẹn họng, cứng nhắc “Ừm” một tiếng.

Dung Lạc Vân ôm chặt lấy hắn: “Đừng lừa dối ta, cái đêm ở thiền viện huynh đã ngủ mất rồi, bây giờ ta hỏi một lần nữa, huynh có thể hứa rằng sẽ không lừa dối ta không?”

Hoắc Lâm Phong nuốt thiên ngôn vạn ngữ xuống, ngập ngừng trả lời: “Được, tôi hứa với em.”

Ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng trong đầu lại tối om om, hắn không biết mình đã về Thiên Cơ Đường như thế nào. Đi vào vườn trúc, bước lên cầu thang, đi thẳng một hơi đến trước tủ trong phòng ngủ.

Hắn lấy quan ấn và công văn ra bày lên bàn.

“Ngốc tử.” Hoắc Lâm Phong gọi.

Đỗ Tranh từ trên sạp đi xuống: “Sao thiếu gia ngồi ở đó?”

Hoắc Lâm Phong phân phó: “Thu dọn đồ đạc, sáng mai… chúng ta đi.”

Sáng ngày mai, hắn nhất định phải thẳng thắn với Dung Lạc Vân, đến lúc đó muốn chém muốn giết hắn đều chấp nhận, chỉ mong người kia sẽ không đau lòng. Hoắc Lâm Phong ơi là Hoắc Lâm Phong, sớm biết sẽ có ngày động lòng như hôm nay, hà tất ban đầu phải tạo nghiệp chướng.

Đúng lúc này, trong Trầm Bích Điện, một ván cờ đã kết thúc, Đoạn Hoài Khác thua mất ba quân. Đêm đã khuya, hắn đứng dậy đi trải giường, hầu hạ Đoạn Trầm Bích đi ngủ, ghém chăn hạ rèm, làm xong hết rồi mới đi.

Hắn vừa đi vừa nói: “Đệ tử đã phái đi sáng mai sẽ quay lại, vừa đúng lúc.”

Trong Bất Phàm Cung đã không còn tiếng động, sau nửa đêm mây mù kéo đến che khuất ánh trăng, những giọt mưa phùn rơi lả tả.



Trong phòng ngủ ở lầu trúc, trên giường đặt hành lý đã thu xếp xong, Đỗ Tranh gối đầu bằng tay nải mà thiếp ngủ. Hoắc Lâm Phong vẫn ngồi bên bàn, trong tay siết chặt chiếc khăn tay màu xám thêu lá ngân hạnh Dung Lạc Vân tặng cho hắn.

Đã gần sáng, hắn xuống lầu định tưới nước cho cây ngọc lan. Sau khi ra khỏi lầu bị mưa phùn táp vào mặt, hắn đâu cần phải tưới nước nữa chứ?

Hắn hoang mang lo sợ, đến cả ông trời cũng không thành toàn cho hắn.

Bỗng bên ngoài có tiếng huyên náo, vài ba đệ tử chạy đến báo: “Đỗ Trọng sư huynh! Cung chủ gọi mọi người đến Mạc Thương Đài!”

Hoắc Lâm Phong không biết có chuyện gì, đành theo chúng đệ tử ra Thiên Cơ Đường. Con đường chính ướt sũng, đến Mạc Thương Đài, hắn đứng từ xa nhìn vọng lên bốn vị cung chủ đứng trong màn mưa, Dung Lạc Vân giương mắt nhìn hắn, mím môi mỉm cười.

Hắn muốn đáp lại nhưng bị bí mật kia đè nén đến nỗi chẳng biết nên bày tỏ biểu cảm nào.

Đợi mọi người đến đông đủ, Dung Lạc Vân nói: “Mọi người chớ hoảng, sáng sớm tề tựu chỉ để náo nhiệt một chút thôi.” Nói xong ra dấu tay phân các đệ tử ra làm hai bên, “Tối qua Đại cung chủ có hứa với sư phụ, hôm nay chọn một đệ tử ra để khiêu chiến, nếu thắng thì tốt, nếu ngang tay thì phạt quỳ ba ngày, nếu thua thì bế quan một năm. Mong mọi người đến để làm chứng.”

Các đệ tử nghị luận sôi nổi, nực cười thật, ai mà có thể đánh lại Đại cung chủ chứ? Trong cơn hỗn loạn, Đoạn Hoài Khác đi ra khoảng không chính giữa: “Thua cũng không sao, người có dũng khí khiêu chiến sẽ được thưởng ba trăm lượng.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Nghê lập tức phi thân lên trước.

Ra ngoài một chuyến với tiểu thần tài là đã học được thói mê tiền rồi.

Móc câu bạc giao đấu với tay không, trên Mạc Thương Đài ồn ào náo nhiệt, duy chỉ có Hoắc Lâm Phong yên tĩnh như tượng Phật. Hắn chẳng có tâm trạng nào quan sát trận chiến, cũng chẳng buồn ra khiêu chiến, vẫn đang suy nghĩ xem nên thẳng thắn như thế nào.

Dung Lạc Vân đang đứng cách đó không xa, hay là nhân lúc hỗn loạn mà đi nói luôn?

Hay là đợi thêm chút nữa đi, đợi Dung Lạc Vân xem vui vẻ rồi hẵng nói?

Câu đầu tiên nói gì đây? Cung chủ, thật ra tôi là Hoắc Lâm Phong?

Nếu Dung Lạc Vân đau lòng thì dỗ làm sao đây? Cởi bỏ xiêm y chịu đòn nhận tội?

Tuy thân xác Hoắc Lâm Phong đang ở đây nhưng hồn phách của hắn đã bay đi mất rồi. Hắn tưởng tượng ra vô số tình huống, nhưng đến một kế sách ứng đối cũng không nghĩ ra được. Bất thình lình! Một trận cuồng phong táp vào mặt, hắn hoàn hồn bay ra xa, tránh né một chưởng vừa đột ngột xông tới.

“Làm gì vậy?!” Hoắc tướng quân đang buồn bực lắm đây này!

Đoạn Hoài Khác nói: “Đỗ Trọng, trong các đại đệ tử chỉ còn ngươi chưa khiêu chiến, không dám ư?”

Tiểu Hầu gia đang bực gần chết: “Tôi không thiếu ba trăm lượng ấy!”

Thoắt cái đã thấy Dung Lạc Vân tò mò đi tới, một người là Đại ca, một người là tình lang, y sẽ cổ vũ ai đây? Tâm tình Hoắc Lâm Phong rối như tơ vò, thôi tạm thời không nghĩ nữa, dứt khoát đánh một trận cho sảng khoái!

Hắn rút kiếm ra, kiếm pháp của Hoắc Lâm Phong khiến người ta xem mãi không thấy chán, hắn mơ hồ nghe thấy Dung Lạc Vân gọi hắn. Thần Long Vô Hình, xé gió rẽ mây, khiến mắt Đoạn Hoài Khác không nhìn theo kịp.

Mọi người hoảng loạn, bị nội lực ác liệt ép cho lùi ra xa, Đoạn Hoài Khác trở lòng bàn tay dồn sức lực nặng ngàn cân. Hoắc Lâm Phong nhếch mày cười khểnh, hôm tỉ võ, hắn chỉ dùng chưa tới tám phần chân khí.

“Ra tuyệt chiêu đi!” Đoạn Hoài Khác hét lên.

Hoắc Lâm Phong tung người đáp xuống đất, Quyết Minh kiếm dùng khí thế quét sạch nghìn quân, xuất ra mười phần nội lực. Trong khoảnh khắc đó, tia sáng bạc biến thành ánh lửa, những đốm sáng vàng chói mắt thả ngập bầu trời, đá xây bốn phía nứt toác thành bụi.

Ở phía đằng xa, trên những cột sơn của Trầm Bích Điện đều lưu lại một rãnh nứt.

Mưa phùn cuốn theo khói lửa, âm vang kinh động đất trời, trên Mạc Thương Đài tựa như đã hóa thành một đống đổ nát.

Thắng bại đã định, Hoắc Lâm Phong nhìn về phía Đoạn Hoài Khác, nói: “Huynh thua rồi, bế quan đi.” Vừa dứt âm cuối, tiếng vó ngựa hỗn tạp từ con đường chính truyền tới, kéo mọi người ngoảnh đầu nhìn theo.

Mười mấy đệ tử cưỡi ngựa tới dưới đài, xếp thành một hàng dài trước điện.

Đoạn Hoài Khác chùi vết máu trên khóe miệng, hỏi: “Thế nào rồi?”

Đệ tử chắp tay thành quyền: “Bẩm báo cung chủ, thuộc hạ đã điều tra các thành lân cận Tây Càn Lĩnh, tất cả các tiêu cục, bến phà, các con đường ở phía bắc Trường Hà, không một ai từng nghe nói đến Trạc Sa đảo.”

Hoắc Lâm Phong giật mình, tim thót lên một nhịp.

Đoạn Hoài Khác hỏi tiếp: “Hết chưa?”

Đệ tử dừng lại một lúc rồi đáp: “Có một tiêu đầu từng đến Tái Bắc, nói trong thành Tái Bắc có tiệm ăn nổi tiếng nhất tên là ‘Trạc Sa Cư’.”

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều nín thở trố mắt nhìn.

Bỗng, Đoạn Trầm Bích vuốt râu cười lớn: “Đường đường là tiểu Hầu gia, lăn lộn Giang Nam làm trâu làm ngựa, cũng không biết che giấu khí chất thiếu gia.” Ông bước ra khỏi hiên, giọng nói càng to rõ hơn, “Gọi loạn thứ tự chiêu thức, nhất định là do quen mắt quen tai ảnh hưởng từ Định Bắc Hầu, nên khen cậu một câu ‘hậu sinh khả úy’ phải không?”

Trong đầu Hoắc Lâm Phong trống rỗng, trơ mắt nhìn Đoạn Trầm Bích đến gần.

Đoạn Trầm Bích nói: “Đúng là điềm tĩnh, điềm tĩnh đến tột bậc. Không hổ là anh hùng thiếu niên đánh thắng thiên quân vạn mã, mười bảy tuổi đồ sát toàn thành.” Ông đá những mảnh đá vụn bên chân ra, “Sao có thể nghĩ ra cái cớ nhiễm bệnh thế? Một người uống máu nhai thịt ở đại mạc mà mưa phùn Giang Nam cũng có thể thương tổn được cậu ư?”

Ông làm thinh một lúc, trong nét nghiêm nghị lẫn theo chút kích động: “Qua mười ba năm, không ngờ còn có cơ hội nhìn thấy tuyệt chiêu của kiếm pháp Hoắc gia, giỏi cho một kiếm Định Bắc Hầu Phong!”

Câu chữ trầm đục, tựa như tiếng lộp bộp khi ném đá vào nước, ném đến nỗi trái tim Hoắc Lâm Phong hoảng sợ.

Trải đệm, ám chỉ, thẫn thờ một đêm, suy tư một sáng, không ngờ lại bị ép đến bước đường này. Việc đã như thế, Đoạn Trầm Bích hỏi hắn: “Hoắc tướng quân, cậu có dám chính miệng thừa nhận không?”

Hắn đút kiếm vào vỏ, cách màn mưa bụi mông lung đi về phía Dung Lạc Vân.

—— “Ta là Hoắc Trọng, Hoắc Lâm Phong.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoắc Loạn Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook