Quyển 1 - Chương 8: Không có tiền trả
Bắc Nam
06/02/2021
Hoắc
Lâm Phong mặc cả bộ y phục dạ hành, cũng may trước khi trời sáng đã kịp
về khách điếm. Kẽo kẹt mở cửa, hắn khẽ khàng chui vào, trên bàn có một
bát bánh trôi, thùng gỗ chứa nước tắm sau bình phong cũng đã lạnh ngắt
rồi.
Đỗ Tranh nằm co ro bên giường, hai cánh tay ôm chặt nhau, trông có vẻ rất lạnh. Hoắc Lâm Phong đi tới, không vội cởi y phục, trước tiên lấy một tấm chăn nhỏ đắp cho Đỗ Tranh.
“Ối.” Đỗ Tranh tỉnh dậy, “Thiếu gia… người về rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Lên giường ngủ đi, không cần phải canh đâu.”
Đỗ Tranh trở mình đứng dậy, dụi dụi mắt, vươn tay ra thay y phục cho Hoắc Lâm Phong. Cậu vểnh mũi ngửi ngửi, sau đó lại gần: “Thiếu gia, trên người thiếu gia thơm thế, như là mùi của các cô nương vậy.”
Hoắc Lâm Phong đỏ bừng mặt: “Ngươi mới có mùi của cô nương ấy, đi đun nước nóng đi.”
Đỗ Tranh nghi ngờ lắm, lẳng lặng đi nấu một nồi nước ấm, hầu hạ chủ tử tắm rửa. Y phục đã cởi sạch, cậu nhúng ướt khăn chà lưng cho Hoắc Lâm Phong. Ngửi thấy cả tóc của đối phương cũng có mùi thơm xộc lên tới mũi. “Thiếu gia…” Cậu quanh co, “Vậy Bất Phàm Cung đó như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta bôn ba cả đêm còn phải báo cáo cho nhà ngươi sao?”
Đỗ Tranh không dám hỏi nữa, nhưng trong lòng lại không phục, dứt khoát kéo khăn thật mạnh, lúc mạnh lúc nhẹ, suýt nữa thì chà mất tiêu luôn mấy vết sẹo cũ của Hoắc Lâm Phong. Tắm xong, Hoắc Lâm Phong lên giường, chuẩn bị ngủ bù.
Bộ y phục dạ hành vứt trên ghế, Đỗ Tranh mang đi giặt, vừa giũ ra thì một chiếc khăn tay màu xám nhạt rơi xuống. Cậu nhặt lên, thấy vừa thơm vừa sạch, cậu đã hầu hạ ngần ấy năm, có thể kết luận đây chắc chắn không phải đồ của Hoắc Lâm Phong.
Một đêm không về, trên người có mùi của nữ nhi, một chiếc khăn tay, tối qua không chừng đã làm chuyện phong lưu gì rồi!
Mãi không có tiếng động, Hoắc Lâm Phong nghi ngờ xoay mặt lại, liền nhìn thấy Đỗ Tranh đang cầm chiếc khăn tay, mặt tái mét. Hắn không rõ nguyên cớ, chỉ duỗi tay ra ngoắc ngoắc.
Đỗ Tranh rề rà đưa tới, rồi ngồi xổm trong góc giặt quần áo. Cậu thầm nhủ, trong nhà có Bão Nguyệt, có Bích Trâm, có Vãn Sênh, chẳng vừa mắt ai, vậy mà vừa tới Tây Càn Lĩnh thì ngược lại, lưới tình cũng mở ra rồi, thất tình lục dục thịnh vượng quá đấy!
Trộm nhìn Hoắc Lâm Phong một cái, còn đang nằm, phong lưu một đêm sáng ra nằm ngủ, gân sắt cốt thép gặp được ngọc mềm hương thơm, bị người ta ép khô hút sạch, trở về chỉ biết ngủ!
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu lại thường xuyên túc trực bên cạnh, chưa từng thấy thiếu gia đàn đúm với ai. Cho dù có đi nữa thì con gái nhà lành nào lại quấn quýt lấy thiếu gia lúc nửa đêm chứ? Không cần phải suy nghĩ nữa, chắc chắn là Triều Mộ Lâu ở bên Trường Hà rồi!
Đỗ Tranh tức giận, vứt quần ướt xuống đứng dậy, xông thẳng đến bên giường nhìn trừng trừng vào mắt Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong giật cả mình, trốn vào bên trong, nghĩ tên ngốc này bị trúng tà.
“Thiếu gia.” Đỗ Tranh mở miệng, “Người đường đường là một vị tướng quân, sao có thể đến Triều Mộ Lâu ngủ với tiểu kĩ chứ!”
Hoắc Lâm Phong bật thốt lên: “Bớt vu khống đi, ta chỉ đến nghe hát thôi!”
Lời này vừa nói ra, hai chủ tớ cùng sững sờ, không ngủ với tiểu kỹ thanh lâu, nhưng lại lưu luyến chốn phong nguyệt, chuyện rõ như ban ngày. Đỗ Tranh thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn còn hung dữ: “Thiếu gia, người không phải là đi thăm dò Bất Phàm Cung sao? Sao lại đến Triều Mộ Lâu?!”
Lạ thay, nô tài lại đi chất vấn chủ tử, Hoắc Lâm Phong cố ý chọc tức Đỗ Tranh: “Phải đó, ta đi thăm dò Bất Phàm Cung lấy được ngân lượng, sau đó đến Triều Mộ lâu vui chơi, tiền thì không thể chậm trễ được.”
Đỗ Tranh vừa nghe liền đi lục bộ y phục dạ hành kia. Ướt nhèm nhẹp, làm gì có vải gấm, càng không có ngân lượng, chỉ có một mùi hương nồng nặc hòa tan vào trong nước. Hoắc Lâm Phong thấy thế càng muốn chọc người ta tức chết: “Bốn nghìn lượng, tiêu sạch rồi.”
Oành một tiếng, Đỗ Tranh đụng đổ chậu nước, nước bắn tung tóe khắp sàn. Cậu sững sờ, dùng hai tay thô ráp chà xát hai lỗ tai, sợ mình nghe nhầm. Bốn nghìn lượng… có thể nuôi sống được bao nhiêu người! Vậy mà tên thiếu gia hoang phí này lại dùng bốn nghìn lượng để đổi lại một chiếc khăn tay!
Hoắc Lâm Phong nằm trên giường nhìn Đỗ Tranh, không khỏi lo lắng, sợ tên đầy tớ này lửa giận bốc lên thiêu đốt lý trí. Hắn giải thích: “Ta thật sự chỉ tới nghe hát thôi, chiếc khăn tay này là nhặt ở bên ngoài.”
Chuyện đã như thế, tiền của mất đi khó tìm lại, Đỗ Tranh lật chậu nước lại, múc thêm mấy gáo nước tiếp tục chà quần áo. Mới chà được hai cái, cậu bật dậy chạy thẳng đến bên giường, nhìn chằm chằm chiếc khăn tay.
Vật bay ra từ thanh lâu, rất ô uế, ai mà biết đã từng lau vào đâu rồi… Ông tổ tông này còn cầm xem nữa chứ!
Hoắc Lâm Phong vừa bị mùi hương hành vu đó làm cho thất thần, vừa bị mùi sữa ngọt ngấy cả tim, không nỡ vứt đi. Đỗ Tranh giằng mạnh: “Không vứt cũng được, để tôi giặt một canh giờ, xông lá bưởi xong mới được dùng!”
Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải giặt, Hoắc Lâm Phong lười để ý đến, kéo chăn lên đi ngủ.
Triều Mộ Lâu ăn chơi trắng đêm, đến khi trời sáng, những người giàu có đều đặt phòng thượng hạng ở đó để ngủ bù, những ai túng quẫn thì chỉ có thể tiếc nuối cáo từ. Lúc này, sảnh tiệc trống không, hành lang cũng vắng hoe, thanh lâu vào ban ngày chẳng khác gì vườn không nhà trống.
Ở trong căn phòng nằm khuất trên lầu bốn, Dung Lạc Vân đang nằm trên giường hít gió lạnh, sáng sớm là thời điểm lạnh nhất, khiến y xuýt xoa một hồi tự tỉnh giấc. Mở hé mắt ra, mắt nhập nhèm lười biếng, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ tê rần nhất thời không thu lại được.
Y liền ngoan ngoãn ngồi đợi đến khi ấm lên mới đứng dậy đi đến cái giá bằng gỗ sưa rửa mặt. Hất nước rửa mặt, tay mò vào trong áo lấy khăn tay ra lau, nhưng lại không tìm được, đến bên giường tìm cũng không thấy.
Dung Lạc Vân mang khuôn mặt ướt đẫm nước mơ màng đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm, chợt liếc ra ngoài cửa sổ liền hiểu ra, chắc chắn là tuột tay làm rơi ra ngoài rồi. Y bổ nhào lên bệ cửa, cúi đầu nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ những đầu người đi qua đi lại thì không còn gì cả.
Lúc này có người tới gõ cửa, là bà vú. Tối qua còn mặc váy áo tơ tằm, đeo đầy ngọc ngà châu báu, bây giờ đã thay ra sạch sẽ, áo lót trong màu lam đậm cùng áo ngoài đen tuyền, trên tóc chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm bạc.
Dung Lạc Vân nói: “Náo nhiệt cả một đêm, vú không nghỉ ngơi sao?”
Bà vú nói: “Lát nữa rồi ngủ.” Bà bưng một bát canh tới, đặt xuống, rồi lấy trong tráp ra ba cây lược, “Công tử, cậu húp canh đi, lão nô chải tóc cho cậu.”
Dung Lạc Vân ngồi xuống, nhấp ngụm canh đã hầm qua đêm, bà vú đứng phía sau chải tóc cho y, rất nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái. Y không biết phải khen thế nào, bèn nói: “Lúc ở một mình, con không quấn lại được, buộc bừa một túm đã mất kiên nhẫn rồi.”
Bà vú cười hiền từ: “Đó là vì tóc công tử đẹp, rất mượt mà.” Buộc gọn gàng xong rồi cài phát quan bạc lên, “Lão nô lúc còn trẻ có một đôi bàn tay khéo léo, thường xuyên chải đầu cho người ta, vấn tóc ở trong cung ——”
Dung Lạc Vân khẽ nói: “Vú ở cung nào vậy.”
Bà vú ngại ngùng, lùi lại một bước che miệng: “Xem tôi này, chuyện trong mơ mà cũng lấy ra nói.” Bà vội vàng chuyển chủ đề, kể lại chuyện vui tối qua, kể đến đoạn Dung Đoan Vũ lên hát thì bắt đầu cởi mở hơn, nói đến vị khách anh tuấn bất phàm kia.
Dung Lạc Vân nghĩ, chắc là lai lịch không tầm thường, khăng khăng đòi tỷ tỷ lên hát mới vừa lòng.
Bà vú nói: “Khích tướng thôi, đoán chừng đã vừa mắt cô nương nào đó, sau đó dây dưa với tiểu kỹ trên thuyền hoa tới tận sáng. Tôi đã nhìn thấy khi hắn ta xuống thuyền y bào vẫn không đổi, hỏi tiểu kỹ mới biết, hóa ra là viên ngoại lang ở Lận Châu.”
Dung Lạc Vân chỉ xem như nghe chuyện cười, húp hết canh, nhân lúc thanh lâu đang yên tĩnh thì đi thăm Dung Đoan Vũ. Tỷ tỷ đang ngủ, y không nỡ đánh thức, càng không dám nói đã làm mất khăn tay.
Chiếc khăn tay đó là lễ vật sinh thần Dung Đoan Vũ tặng y, lúc trước trong nhà trồng cây ngân hạnh, cho nên thêu một lá ngân hạnh. Y thầm rầu rĩ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, rối rắm một phen rồi lẳng lặng đi.
Về Bất Phàm Cung.
Buổi sáng, chúng đệ tử Bất Phàm Cung đang dùng điểm tâm, dùng bữa xong liền đến Mạc Thương Đài luyện tập. Bỗng nhiên có một đệ tử kêu lên thảm thiết, lưỡi vừa thè ra, một cây kim châm liền đâm xuyên qua.
Trên đỉnh đầu có tiếng cười phóng đãng, mọi người ngẩng đầu, Điêu Ngọc Lương mới vừa mười bốn đang ngồi xổm trên xà nhà.
“Đáng đời!” Điêu Ngọc Lương nhổ một hắt nước bọt, “Ở sau lưng dám nói ta là người lùn, ta từ bi, cho nên không châm kim lên ghế, nếu không thì đã đâm nát trứng của ngươi rồi!”
Cậu ta nói xong thì nhảy xuống, lúc đi còn cầm theo hai cái bánh bao nhân rau, hùng hổ chạy đến Tàng Kim Các. Mặt trời mới mọc ở đằng đông, cậu ta vào trong phòng, thấy Lục Chuẩn vén áo phơi bụng, tiếng ngáy lúc cao lúc thấp.
Điêu Ngọc Lương ghé vào bên giường ăn bánh bao, miệng chóp chép, không lâu sau đã đánh thức Lục Chuẩn dậy.
“Ai vậy…” Lục Chuẩn lẩm bẩm, hé mắt ra liếc một cái, “Mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mộng phú quý của người ta, vô liêm sỉ.”
Nói xong bò dậy, thay đồ rửa mặt, ngồi trước bàn gương nhổ lông mày, rồi lấy bút lông chấm vào mực đen, vẽ một nốt ruồi chiêu tài trên mắt.
Điêu Ngọc Lương ghé sang: “Tam ca, trời trong xanh thế này, đi bắt cá đi?”
Bình thường toàn gọi “Lão Tam”, đột nhiên tỏ vẻ ngoan ngoãn lấy lòng thế này, vậy thì chiều luôn. Lục Chuẩn cầm túi tiền lên: “Đợi ta lấy thêm chút ngân lượng.” Vừa kéo cửa tủ ra, hắn trợn tròn cả mắt, số bạc hắn cướp về đã không cánh mà bay rồi!
Điêu Ngọc Lương cũng kinh ngạc theo, những tên đệ tử cùng lắm là chỉ nói xấu sau lưng thôi, nào dám trộm tiền? Cậu ta liếc Lục Chuẩn, gã này dù có người đột nhập vào phòng cũng không tỉnh giấc, chẳng lẽ là yêu quái.
Buổi đi câu cá phải hủy bỏ, hai người tức tốc đi ra sảnh chính, đúng lúc đụng phải Dung Lạc Vân vừa trở về. Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đồng thanh gọi “Nhị ca”, sau đó mỗi người một trái một phải túm lấy Dung Lạc Vân.
Dung Lạc Vân hỏi: “Bày trò thân thiết gì đây?”
Điêu Ngọc Lương cáo trạng: “Nhị ca, Tàng Kim Các của lão Tam bị mất trộm.”
Đây là lần đầu tiên nghe nói Bất Phàm Cung bị mất trộm, Dung Lạc Vân xác nhận lại lần nữa mới tin, vẫn chưa tiêu hóa xong thì Lục Chuẩn đã khóc lóc: “Trộm mất bao nhiêu là ngân lượng… chắc phải chừng bốn…”
Dung Lạc Vân thấy phiền phức, nói: “Đừng có làm nũng với ta, tên hám của.”
Sau đó Đoạn Hoài Khác cũng tới, bốn người tập trung ở giữa sảnh thương lượng. Chợt nghĩ, chỉ có mỗi Tàng Kim Các bị mất trộm, chứng tỏ đối phương nhằm vào Lục Chuẩn, hơn nữa còn là trộm tiền, chắc là một trong những người từng bị Lục Chuẩn cướp.
Đoạn Hoài Khác hỏi: “Lão Tam, gần đây đệ đã cướp của ai?”
Lục Chuẩn nói: “Cướp của một đội kiêu vệ bên ngoài thành, là quan sai từ Trường An tới.”
Dung Lạc Vân vừa nghe xong liền nghĩ, là Hoắc Lâm Phong ư? Hóa ra Hoắc Lâm Phong đã tới Tây Càn Lĩnh rồi sao? Nghĩ kĩ lại thấy không đúng lắm, đường đường là con trai của Định Bắc Hầu, bình thường đánh địch chính diện, sao lại nhỏ nhen chơi trò đánh lén trả thù thế này?
Đợi đến khi y phân tích xong, Lục Chuẩn khẽ nói: “Thật sự là Hoắc Lâm Phong sao? Nhưng khi đó hắn ta núp sau bụi cỏ run lẩy bẩy, trông yếu đuối lắm…”
Nghi hoặc trùng trùng, có trách cũng chỉ trách Lục Chuẩn gây thù quá nhiều. Dung Lạc Vân dứt khoát không nghĩ nữa, bất luận là ai đi nữa, đã có bản lĩnh đột nhập lúc đêm khuya thì cũng nên đề phòng. Về phần Hoắc Lâm Phong, đã đến hay chưa cũng được, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.
Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, bây giờ phải làm thế nào?”
Dung Lạc Vân bóp hai má Lục Chuẩn: “Đệ phải yên phận đi.” Thả tay ra, rồi sải bước ra cửa, ra lệnh với đám đệ tử đang luyện tập trên Mạc Thương Đài, “Tự xếp thành ba đội, mỗi đội mười lăm người, bày Cầm Long Trận, tối nay bố trí canh phòng.”
Phật đến thì vây phật, quỷ đến thì bắt quỷ.
Cầm Long Trận, dùng để bắt thần long, xem thử khinh công của người kia lợi hại, hay là kỳ môn yếu thuật của y tuyệt diệu.
Trong khách điếm, tên đầu sỏ “Thần Long Vô Hình” vừa trở mình, ngủ thẳng đến tận trưa. Nghe tiếng leng keng, Hoắc Lâm Phong mở mắt dậy, thấy Đỗ Tranh đang bày bát đũa trên bàn.
Hắn rướn người ngó thử, rau xanh đậu hủ, ăn gì mà còn yếu ớt hơn cả nữ tử Giang Nam. Đỗ Tranh nói: “Chủ tử à, xin ngài hãy biết trân trọng đi, tôi năn nỉ gãy lưỡi ông chủ mới chịu hoãn ngày trả tiền phòng đấy, có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Hoắc Lâm Phong đuối lý: “Ta đã nói gì đâu.”
Đỗ Tranh hừ một cái nói: “Đã nghèo rớt mồng tơi rồi mà còn có thể hào phóng ném hết bốn nghìn lượng đi nghe hát, tấm lòng bao la quá phải không? Khó trách ngài là thiếu gia còn tôi là nô dịch.”
Hoắc Lâm Phong lại trở mình: “Là ngươi tự đòi làm trâu làm ngựa báo đáp ta mà.”
Đỗ Tranh bị chọc tức, không nói gì nữa, ngồi xuống bàn đanh mặt lại. Hoắc Lâm Phong lề mề xuống giường, ăn được vài miếng, không ngẩng đầu, gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong bát Đỗ Tranh. Đỗ Tranh giật mình, khuôn mặt đen thùi nãy giờ mới từ từ phai màu, bưng bát lên ngửi ngửi cứ như là bảo bối.
Ăn xong, Đỗ Tranh ra ngoài, quyết tâm dù có phải đi ăn mày cũng phải cho thiếu gia được ăn thịt.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Lâm Phong, hắn cầm sách dựa vào cửa sổ, nhân lúc rảnh rỗi đọc thử cuốn “Nghiệt Kính” kia. Nghiệt Kính, ở tầng thứ tư trong mười tám tầng địa ngục, Đường Trinh nhắc đến cái tên này, đây là thứ có thể thấy được hiệu lực của các trận pháp.
Lật qua một tờ, công trận đầu tiên đập vào mắt —— Cầm Long.
Đỗ Tranh nằm co ro bên giường, hai cánh tay ôm chặt nhau, trông có vẻ rất lạnh. Hoắc Lâm Phong đi tới, không vội cởi y phục, trước tiên lấy một tấm chăn nhỏ đắp cho Đỗ Tranh.
“Ối.” Đỗ Tranh tỉnh dậy, “Thiếu gia… người về rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Lên giường ngủ đi, không cần phải canh đâu.”
Đỗ Tranh trở mình đứng dậy, dụi dụi mắt, vươn tay ra thay y phục cho Hoắc Lâm Phong. Cậu vểnh mũi ngửi ngửi, sau đó lại gần: “Thiếu gia, trên người thiếu gia thơm thế, như là mùi của các cô nương vậy.”
Hoắc Lâm Phong đỏ bừng mặt: “Ngươi mới có mùi của cô nương ấy, đi đun nước nóng đi.”
Đỗ Tranh nghi ngờ lắm, lẳng lặng đi nấu một nồi nước ấm, hầu hạ chủ tử tắm rửa. Y phục đã cởi sạch, cậu nhúng ướt khăn chà lưng cho Hoắc Lâm Phong. Ngửi thấy cả tóc của đối phương cũng có mùi thơm xộc lên tới mũi. “Thiếu gia…” Cậu quanh co, “Vậy Bất Phàm Cung đó như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta bôn ba cả đêm còn phải báo cáo cho nhà ngươi sao?”
Đỗ Tranh không dám hỏi nữa, nhưng trong lòng lại không phục, dứt khoát kéo khăn thật mạnh, lúc mạnh lúc nhẹ, suýt nữa thì chà mất tiêu luôn mấy vết sẹo cũ của Hoắc Lâm Phong. Tắm xong, Hoắc Lâm Phong lên giường, chuẩn bị ngủ bù.
Bộ y phục dạ hành vứt trên ghế, Đỗ Tranh mang đi giặt, vừa giũ ra thì một chiếc khăn tay màu xám nhạt rơi xuống. Cậu nhặt lên, thấy vừa thơm vừa sạch, cậu đã hầu hạ ngần ấy năm, có thể kết luận đây chắc chắn không phải đồ của Hoắc Lâm Phong.
Một đêm không về, trên người có mùi của nữ nhi, một chiếc khăn tay, tối qua không chừng đã làm chuyện phong lưu gì rồi!
Mãi không có tiếng động, Hoắc Lâm Phong nghi ngờ xoay mặt lại, liền nhìn thấy Đỗ Tranh đang cầm chiếc khăn tay, mặt tái mét. Hắn không rõ nguyên cớ, chỉ duỗi tay ra ngoắc ngoắc.
Đỗ Tranh rề rà đưa tới, rồi ngồi xổm trong góc giặt quần áo. Cậu thầm nhủ, trong nhà có Bão Nguyệt, có Bích Trâm, có Vãn Sênh, chẳng vừa mắt ai, vậy mà vừa tới Tây Càn Lĩnh thì ngược lại, lưới tình cũng mở ra rồi, thất tình lục dục thịnh vượng quá đấy!
Trộm nhìn Hoắc Lâm Phong một cái, còn đang nằm, phong lưu một đêm sáng ra nằm ngủ, gân sắt cốt thép gặp được ngọc mềm hương thơm, bị người ta ép khô hút sạch, trở về chỉ biết ngủ!
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu lại thường xuyên túc trực bên cạnh, chưa từng thấy thiếu gia đàn đúm với ai. Cho dù có đi nữa thì con gái nhà lành nào lại quấn quýt lấy thiếu gia lúc nửa đêm chứ? Không cần phải suy nghĩ nữa, chắc chắn là Triều Mộ Lâu ở bên Trường Hà rồi!
Đỗ Tranh tức giận, vứt quần ướt xuống đứng dậy, xông thẳng đến bên giường nhìn trừng trừng vào mắt Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong giật cả mình, trốn vào bên trong, nghĩ tên ngốc này bị trúng tà.
“Thiếu gia.” Đỗ Tranh mở miệng, “Người đường đường là một vị tướng quân, sao có thể đến Triều Mộ Lâu ngủ với tiểu kĩ chứ!”
Hoắc Lâm Phong bật thốt lên: “Bớt vu khống đi, ta chỉ đến nghe hát thôi!”
Lời này vừa nói ra, hai chủ tớ cùng sững sờ, không ngủ với tiểu kỹ thanh lâu, nhưng lại lưu luyến chốn phong nguyệt, chuyện rõ như ban ngày. Đỗ Tranh thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn còn hung dữ: “Thiếu gia, người không phải là đi thăm dò Bất Phàm Cung sao? Sao lại đến Triều Mộ Lâu?!”
Lạ thay, nô tài lại đi chất vấn chủ tử, Hoắc Lâm Phong cố ý chọc tức Đỗ Tranh: “Phải đó, ta đi thăm dò Bất Phàm Cung lấy được ngân lượng, sau đó đến Triều Mộ lâu vui chơi, tiền thì không thể chậm trễ được.”
Đỗ Tranh vừa nghe liền đi lục bộ y phục dạ hành kia. Ướt nhèm nhẹp, làm gì có vải gấm, càng không có ngân lượng, chỉ có một mùi hương nồng nặc hòa tan vào trong nước. Hoắc Lâm Phong thấy thế càng muốn chọc người ta tức chết: “Bốn nghìn lượng, tiêu sạch rồi.”
Oành một tiếng, Đỗ Tranh đụng đổ chậu nước, nước bắn tung tóe khắp sàn. Cậu sững sờ, dùng hai tay thô ráp chà xát hai lỗ tai, sợ mình nghe nhầm. Bốn nghìn lượng… có thể nuôi sống được bao nhiêu người! Vậy mà tên thiếu gia hoang phí này lại dùng bốn nghìn lượng để đổi lại một chiếc khăn tay!
Hoắc Lâm Phong nằm trên giường nhìn Đỗ Tranh, không khỏi lo lắng, sợ tên đầy tớ này lửa giận bốc lên thiêu đốt lý trí. Hắn giải thích: “Ta thật sự chỉ tới nghe hát thôi, chiếc khăn tay này là nhặt ở bên ngoài.”
Chuyện đã như thế, tiền của mất đi khó tìm lại, Đỗ Tranh lật chậu nước lại, múc thêm mấy gáo nước tiếp tục chà quần áo. Mới chà được hai cái, cậu bật dậy chạy thẳng đến bên giường, nhìn chằm chằm chiếc khăn tay.
Vật bay ra từ thanh lâu, rất ô uế, ai mà biết đã từng lau vào đâu rồi… Ông tổ tông này còn cầm xem nữa chứ!
Hoắc Lâm Phong vừa bị mùi hương hành vu đó làm cho thất thần, vừa bị mùi sữa ngọt ngấy cả tim, không nỡ vứt đi. Đỗ Tranh giằng mạnh: “Không vứt cũng được, để tôi giặt một canh giờ, xông lá bưởi xong mới được dùng!”
Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải giặt, Hoắc Lâm Phong lười để ý đến, kéo chăn lên đi ngủ.
Triều Mộ Lâu ăn chơi trắng đêm, đến khi trời sáng, những người giàu có đều đặt phòng thượng hạng ở đó để ngủ bù, những ai túng quẫn thì chỉ có thể tiếc nuối cáo từ. Lúc này, sảnh tiệc trống không, hành lang cũng vắng hoe, thanh lâu vào ban ngày chẳng khác gì vườn không nhà trống.
Ở trong căn phòng nằm khuất trên lầu bốn, Dung Lạc Vân đang nằm trên giường hít gió lạnh, sáng sớm là thời điểm lạnh nhất, khiến y xuýt xoa một hồi tự tỉnh giấc. Mở hé mắt ra, mắt nhập nhèm lười biếng, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ tê rần nhất thời không thu lại được.
Y liền ngoan ngoãn ngồi đợi đến khi ấm lên mới đứng dậy đi đến cái giá bằng gỗ sưa rửa mặt. Hất nước rửa mặt, tay mò vào trong áo lấy khăn tay ra lau, nhưng lại không tìm được, đến bên giường tìm cũng không thấy.
Dung Lạc Vân mang khuôn mặt ướt đẫm nước mơ màng đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm, chợt liếc ra ngoài cửa sổ liền hiểu ra, chắc chắn là tuột tay làm rơi ra ngoài rồi. Y bổ nhào lên bệ cửa, cúi đầu nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ những đầu người đi qua đi lại thì không còn gì cả.
Lúc này có người tới gõ cửa, là bà vú. Tối qua còn mặc váy áo tơ tằm, đeo đầy ngọc ngà châu báu, bây giờ đã thay ra sạch sẽ, áo lót trong màu lam đậm cùng áo ngoài đen tuyền, trên tóc chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm bạc.
Dung Lạc Vân nói: “Náo nhiệt cả một đêm, vú không nghỉ ngơi sao?”
Bà vú nói: “Lát nữa rồi ngủ.” Bà bưng một bát canh tới, đặt xuống, rồi lấy trong tráp ra ba cây lược, “Công tử, cậu húp canh đi, lão nô chải tóc cho cậu.”
Dung Lạc Vân ngồi xuống, nhấp ngụm canh đã hầm qua đêm, bà vú đứng phía sau chải tóc cho y, rất nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái. Y không biết phải khen thế nào, bèn nói: “Lúc ở một mình, con không quấn lại được, buộc bừa một túm đã mất kiên nhẫn rồi.”
Bà vú cười hiền từ: “Đó là vì tóc công tử đẹp, rất mượt mà.” Buộc gọn gàng xong rồi cài phát quan bạc lên, “Lão nô lúc còn trẻ có một đôi bàn tay khéo léo, thường xuyên chải đầu cho người ta, vấn tóc ở trong cung ——”
Dung Lạc Vân khẽ nói: “Vú ở cung nào vậy.”
Bà vú ngại ngùng, lùi lại một bước che miệng: “Xem tôi này, chuyện trong mơ mà cũng lấy ra nói.” Bà vội vàng chuyển chủ đề, kể lại chuyện vui tối qua, kể đến đoạn Dung Đoan Vũ lên hát thì bắt đầu cởi mở hơn, nói đến vị khách anh tuấn bất phàm kia.
Dung Lạc Vân nghĩ, chắc là lai lịch không tầm thường, khăng khăng đòi tỷ tỷ lên hát mới vừa lòng.
Bà vú nói: “Khích tướng thôi, đoán chừng đã vừa mắt cô nương nào đó, sau đó dây dưa với tiểu kỹ trên thuyền hoa tới tận sáng. Tôi đã nhìn thấy khi hắn ta xuống thuyền y bào vẫn không đổi, hỏi tiểu kỹ mới biết, hóa ra là viên ngoại lang ở Lận Châu.”
Dung Lạc Vân chỉ xem như nghe chuyện cười, húp hết canh, nhân lúc thanh lâu đang yên tĩnh thì đi thăm Dung Đoan Vũ. Tỷ tỷ đang ngủ, y không nỡ đánh thức, càng không dám nói đã làm mất khăn tay.
Chiếc khăn tay đó là lễ vật sinh thần Dung Đoan Vũ tặng y, lúc trước trong nhà trồng cây ngân hạnh, cho nên thêu một lá ngân hạnh. Y thầm rầu rĩ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, rối rắm một phen rồi lẳng lặng đi.
Về Bất Phàm Cung.
Buổi sáng, chúng đệ tử Bất Phàm Cung đang dùng điểm tâm, dùng bữa xong liền đến Mạc Thương Đài luyện tập. Bỗng nhiên có một đệ tử kêu lên thảm thiết, lưỡi vừa thè ra, một cây kim châm liền đâm xuyên qua.
Trên đỉnh đầu có tiếng cười phóng đãng, mọi người ngẩng đầu, Điêu Ngọc Lương mới vừa mười bốn đang ngồi xổm trên xà nhà.
“Đáng đời!” Điêu Ngọc Lương nhổ một hắt nước bọt, “Ở sau lưng dám nói ta là người lùn, ta từ bi, cho nên không châm kim lên ghế, nếu không thì đã đâm nát trứng của ngươi rồi!”
Cậu ta nói xong thì nhảy xuống, lúc đi còn cầm theo hai cái bánh bao nhân rau, hùng hổ chạy đến Tàng Kim Các. Mặt trời mới mọc ở đằng đông, cậu ta vào trong phòng, thấy Lục Chuẩn vén áo phơi bụng, tiếng ngáy lúc cao lúc thấp.
Điêu Ngọc Lương ghé vào bên giường ăn bánh bao, miệng chóp chép, không lâu sau đã đánh thức Lục Chuẩn dậy.
“Ai vậy…” Lục Chuẩn lẩm bẩm, hé mắt ra liếc một cái, “Mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mộng phú quý của người ta, vô liêm sỉ.”
Nói xong bò dậy, thay đồ rửa mặt, ngồi trước bàn gương nhổ lông mày, rồi lấy bút lông chấm vào mực đen, vẽ một nốt ruồi chiêu tài trên mắt.
Điêu Ngọc Lương ghé sang: “Tam ca, trời trong xanh thế này, đi bắt cá đi?”
Bình thường toàn gọi “Lão Tam”, đột nhiên tỏ vẻ ngoan ngoãn lấy lòng thế này, vậy thì chiều luôn. Lục Chuẩn cầm túi tiền lên: “Đợi ta lấy thêm chút ngân lượng.” Vừa kéo cửa tủ ra, hắn trợn tròn cả mắt, số bạc hắn cướp về đã không cánh mà bay rồi!
Điêu Ngọc Lương cũng kinh ngạc theo, những tên đệ tử cùng lắm là chỉ nói xấu sau lưng thôi, nào dám trộm tiền? Cậu ta liếc Lục Chuẩn, gã này dù có người đột nhập vào phòng cũng không tỉnh giấc, chẳng lẽ là yêu quái.
Buổi đi câu cá phải hủy bỏ, hai người tức tốc đi ra sảnh chính, đúng lúc đụng phải Dung Lạc Vân vừa trở về. Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đồng thanh gọi “Nhị ca”, sau đó mỗi người một trái một phải túm lấy Dung Lạc Vân.
Dung Lạc Vân hỏi: “Bày trò thân thiết gì đây?”
Điêu Ngọc Lương cáo trạng: “Nhị ca, Tàng Kim Các của lão Tam bị mất trộm.”
Đây là lần đầu tiên nghe nói Bất Phàm Cung bị mất trộm, Dung Lạc Vân xác nhận lại lần nữa mới tin, vẫn chưa tiêu hóa xong thì Lục Chuẩn đã khóc lóc: “Trộm mất bao nhiêu là ngân lượng… chắc phải chừng bốn…”
Dung Lạc Vân thấy phiền phức, nói: “Đừng có làm nũng với ta, tên hám của.”
Sau đó Đoạn Hoài Khác cũng tới, bốn người tập trung ở giữa sảnh thương lượng. Chợt nghĩ, chỉ có mỗi Tàng Kim Các bị mất trộm, chứng tỏ đối phương nhằm vào Lục Chuẩn, hơn nữa còn là trộm tiền, chắc là một trong những người từng bị Lục Chuẩn cướp.
Đoạn Hoài Khác hỏi: “Lão Tam, gần đây đệ đã cướp của ai?”
Lục Chuẩn nói: “Cướp của một đội kiêu vệ bên ngoài thành, là quan sai từ Trường An tới.”
Dung Lạc Vân vừa nghe xong liền nghĩ, là Hoắc Lâm Phong ư? Hóa ra Hoắc Lâm Phong đã tới Tây Càn Lĩnh rồi sao? Nghĩ kĩ lại thấy không đúng lắm, đường đường là con trai của Định Bắc Hầu, bình thường đánh địch chính diện, sao lại nhỏ nhen chơi trò đánh lén trả thù thế này?
Đợi đến khi y phân tích xong, Lục Chuẩn khẽ nói: “Thật sự là Hoắc Lâm Phong sao? Nhưng khi đó hắn ta núp sau bụi cỏ run lẩy bẩy, trông yếu đuối lắm…”
Nghi hoặc trùng trùng, có trách cũng chỉ trách Lục Chuẩn gây thù quá nhiều. Dung Lạc Vân dứt khoát không nghĩ nữa, bất luận là ai đi nữa, đã có bản lĩnh đột nhập lúc đêm khuya thì cũng nên đề phòng. Về phần Hoắc Lâm Phong, đã đến hay chưa cũng được, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.
Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, bây giờ phải làm thế nào?”
Dung Lạc Vân bóp hai má Lục Chuẩn: “Đệ phải yên phận đi.” Thả tay ra, rồi sải bước ra cửa, ra lệnh với đám đệ tử đang luyện tập trên Mạc Thương Đài, “Tự xếp thành ba đội, mỗi đội mười lăm người, bày Cầm Long Trận, tối nay bố trí canh phòng.”
Phật đến thì vây phật, quỷ đến thì bắt quỷ.
Cầm Long Trận, dùng để bắt thần long, xem thử khinh công của người kia lợi hại, hay là kỳ môn yếu thuật của y tuyệt diệu.
Trong khách điếm, tên đầu sỏ “Thần Long Vô Hình” vừa trở mình, ngủ thẳng đến tận trưa. Nghe tiếng leng keng, Hoắc Lâm Phong mở mắt dậy, thấy Đỗ Tranh đang bày bát đũa trên bàn.
Hắn rướn người ngó thử, rau xanh đậu hủ, ăn gì mà còn yếu ớt hơn cả nữ tử Giang Nam. Đỗ Tranh nói: “Chủ tử à, xin ngài hãy biết trân trọng đi, tôi năn nỉ gãy lưỡi ông chủ mới chịu hoãn ngày trả tiền phòng đấy, có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Hoắc Lâm Phong đuối lý: “Ta đã nói gì đâu.”
Đỗ Tranh hừ một cái nói: “Đã nghèo rớt mồng tơi rồi mà còn có thể hào phóng ném hết bốn nghìn lượng đi nghe hát, tấm lòng bao la quá phải không? Khó trách ngài là thiếu gia còn tôi là nô dịch.”
Hoắc Lâm Phong lại trở mình: “Là ngươi tự đòi làm trâu làm ngựa báo đáp ta mà.”
Đỗ Tranh bị chọc tức, không nói gì nữa, ngồi xuống bàn đanh mặt lại. Hoắc Lâm Phong lề mề xuống giường, ăn được vài miếng, không ngẩng đầu, gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong bát Đỗ Tranh. Đỗ Tranh giật mình, khuôn mặt đen thùi nãy giờ mới từ từ phai màu, bưng bát lên ngửi ngửi cứ như là bảo bối.
Ăn xong, Đỗ Tranh ra ngoài, quyết tâm dù có phải đi ăn mày cũng phải cho thiếu gia được ăn thịt.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Lâm Phong, hắn cầm sách dựa vào cửa sổ, nhân lúc rảnh rỗi đọc thử cuốn “Nghiệt Kính” kia. Nghiệt Kính, ở tầng thứ tư trong mười tám tầng địa ngục, Đường Trinh nhắc đến cái tên này, đây là thứ có thể thấy được hiệu lực của các trận pháp.
Lật qua một tờ, công trận đầu tiên đập vào mắt —— Cầm Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.