Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời
Chương 47:
Đản Thất Thất
19/04/2021
Chẳng lẽ vừa rồi đại ma vương nghĩ tới cái đó, nên trong nháy mới thay đổi như vậy?
Hai đầu ngón tay của Cố Bắc Từ bất an đụng vào nhau, cô lúng túng đứng lên nói.
"Cái đó… sắp đến thời gian đi học rồi, em về trước nha…
Cố Bắc Từ còn chưa kịp nói xong, nhiệt độ cả căn phòng trong nháy mắt chợt giảm xuống mười mấy độ! Bị dọa sợ, cô vội nói.
"Dù sao buổi chiều đều là giờ học không quan trọng, em ở lại chơi một lúc rồi trở về cũng được."
Cố Bắc Từ lời đến khóe miệng lại nhanh chóng một trăm tám mươi độ thay đổi, cương trực thẳng người lại ngồi về trên ghế salon, ý chí tìm đường sống của cô có thể nói vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông không có trả lời cô, chẳng qua là nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên trở về mùa xuân, anh gọi điện thoại nội bộ.
"Mang cho phu nhân cái chăn."
Giọng nói của đại ma vương rõ ràng là giọng nói đã hòa hoãn, Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã đánh cược đúng!
Trong lòng Cố Bắc Từ thầm oán, nếu muốn cô ở lại thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hù dọa cô chứ?
Đợi một lúc, cô mới nghĩ ra vì sao vừa rồi tại sao phải chủ động nói mình ở lại?
Cố Bắc Từ ngước mắt, hoài nghi nhìn Hoắc Tư Triệt, không phải là anh cho đó là thói quen đấy chứ?
Sắc mặt người nào đó bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, nhìn như "rất biết điều", không hiểu dáng vẻ bên ngoài đó.
Chỉ chốc lát sau, Chiến Anh gõ cửa đi vào, đưa cho cô một cái chăn màu xám tro, đây hoàn toàn là phong cách của Hoắc Tư Triệt.
"Cảm ơn."
Cố Bắc Từ nhận lấy, đắp lên trên người mình, miệng hơi mỉm cười một chút, một chút đều không giống như tâm thiếu nữ.
Chiến Anh đem chăn đưa cho Cố Bắc Từ xong, cũng không có rời phòng làm việc, mà là quấn quýt nửa ngày, nhắm mắt mở miệng nói.
"Ông chủ, bộ phận cấp cao đã chờ báo cáo lâu rồi, không thể kéo dài thêm nữa..."
"Bảo cho bọn họ ngày mai lại đến báo cáo."
Hoắc Tư Triệt đáy mắt thoáng qua không kiên nhẫn, Chiến Anh lập tức nhìn về hướng Cố Bắc Từ với ánh mắt cầu cứu.
"Chuyện hôm nay thì nên để hôm nay xong, nếu không ngày mai sẽ phải làm thêm giờ. Em ở chỗ này làm bài tập chờ anh tan việc cùng nhau trở về, có được không?"
Cố Bắc Từ vội vàng kéo vạt áo Hoắc Tư Triệt một cái, âm thanh mềm mại nói.
Trong lòng cô có chút buồn cười, cảm giác mình trở thành kẻ hồng nhan họa thủy thời cổ đại.
Đại khái là nghe được câu kia "Chờ anh tan việc", nên đại ma vương mới bị quỷ thần xui khiến mà đáp ứng.
Nhưng những giám đốc bộ phận kia cũng phải xếp hàng vào phòng làm việc báo cáo, mà không phải là phòng họp.
Hai đầu ngón tay của Cố Bắc Từ bất an đụng vào nhau, cô lúng túng đứng lên nói.
"Cái đó… sắp đến thời gian đi học rồi, em về trước nha…
Cố Bắc Từ còn chưa kịp nói xong, nhiệt độ cả căn phòng trong nháy mắt chợt giảm xuống mười mấy độ! Bị dọa sợ, cô vội nói.
"Dù sao buổi chiều đều là giờ học không quan trọng, em ở lại chơi một lúc rồi trở về cũng được."
Cố Bắc Từ lời đến khóe miệng lại nhanh chóng một trăm tám mươi độ thay đổi, cương trực thẳng người lại ngồi về trên ghế salon, ý chí tìm đường sống của cô có thể nói vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông không có trả lời cô, chẳng qua là nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên trở về mùa xuân, anh gọi điện thoại nội bộ.
"Mang cho phu nhân cái chăn."
Giọng nói của đại ma vương rõ ràng là giọng nói đã hòa hoãn, Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã đánh cược đúng!
Trong lòng Cố Bắc Từ thầm oán, nếu muốn cô ở lại thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hù dọa cô chứ?
Đợi một lúc, cô mới nghĩ ra vì sao vừa rồi tại sao phải chủ động nói mình ở lại?
Cố Bắc Từ ngước mắt, hoài nghi nhìn Hoắc Tư Triệt, không phải là anh cho đó là thói quen đấy chứ?
Sắc mặt người nào đó bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, nhìn như "rất biết điều", không hiểu dáng vẻ bên ngoài đó.
Chỉ chốc lát sau, Chiến Anh gõ cửa đi vào, đưa cho cô một cái chăn màu xám tro, đây hoàn toàn là phong cách của Hoắc Tư Triệt.
"Cảm ơn."
Cố Bắc Từ nhận lấy, đắp lên trên người mình, miệng hơi mỉm cười một chút, một chút đều không giống như tâm thiếu nữ.
Chiến Anh đem chăn đưa cho Cố Bắc Từ xong, cũng không có rời phòng làm việc, mà là quấn quýt nửa ngày, nhắm mắt mở miệng nói.
"Ông chủ, bộ phận cấp cao đã chờ báo cáo lâu rồi, không thể kéo dài thêm nữa..."
"Bảo cho bọn họ ngày mai lại đến báo cáo."
Hoắc Tư Triệt đáy mắt thoáng qua không kiên nhẫn, Chiến Anh lập tức nhìn về hướng Cố Bắc Từ với ánh mắt cầu cứu.
"Chuyện hôm nay thì nên để hôm nay xong, nếu không ngày mai sẽ phải làm thêm giờ. Em ở chỗ này làm bài tập chờ anh tan việc cùng nhau trở về, có được không?"
Cố Bắc Từ vội vàng kéo vạt áo Hoắc Tư Triệt một cái, âm thanh mềm mại nói.
Trong lòng cô có chút buồn cười, cảm giác mình trở thành kẻ hồng nhan họa thủy thời cổ đại.
Đại khái là nghe được câu kia "Chờ anh tan việc", nên đại ma vương mới bị quỷ thần xui khiến mà đáp ứng.
Nhưng những giám đốc bộ phận kia cũng phải xếp hàng vào phòng làm việc báo cáo, mà không phải là phòng họp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.