Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời
Chương 20: Hứa Vận Nhi Thăm Dò
Đản Thất Thất
19/04/2021
Sau khi mẹ qua đời, dì Phúc đối với cô là tốt nhất, gần như coi cô là con gái ruột, nhưng kiếp trước cô nghe lời Hứa Vận Nhi, cho rằng dì Phúc một người làm thích quản đông quản tây với cô, muốn khống chế cô.
Sau đó, cô rất lạnh lùng với dì Phúc, cũng yêu cầu dì Phúc không được gọi thẳng tên mình, nhất định phải thêm hai chữ tiểu thư để thể hiện sự tôn ti. Mặc dù vậy, dì Phúc vẫn đối xử tốt với cô như trước, kiếp trước sau khi cô vào tù, dì Phúc còn đến thăm cô vài lần.
“Dì Phúc, dì vào đi!”
Cố Bắc Từ ôm gối nhìn chằm chằm vào cửa, giọng điệu áy náy, đáp ứng.
“A Từ tiểu thư, đại thiếu gia nói cả tối này cô gần như không ăn gì, cái này là dì vừa hâm nóng…”
Dì Phúc vừa tiến vào, liền nhiệt tình nói, nói rồi lại sợ Cố Bắc Từ chán ghét, cẩn thận dừng lời.
“Cảm ơn dì Phúc, bây giờ con sẽ nhân lúc còn nóng mà uống.”
Cố Bắc Từ từ trên giường bò xuống, nhận lấy ly sữa từ trong tay dì Phúc, ngoan ngoãn uống.
Dì Phúc trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ, hôm nay cô chủ là trúng tà sao? Sao đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?
“A Từ tiểu thư, cô…”
Dì Phúc, sau này gọi con là A Từ là được rồi. Trước đây đều do con không hiểu chuyện, dì tốt với con, giờ con đã hiểu rồi.”
Dì Phúc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Cố Bắc Từ hôm nay trang điểm tinh xảo, dường như bà nhìn thấy cô bé linh khí bức nhân trước kia, lễ phép nhu thuận.
Cố Bắc Từ biết trong nhất thời dì Phúc không thể quen với những thay đổi của mình, cô không có ý định nhấn mạnh quá mức, thời gian dài rồi bà sẽ dần dần quen thôi.
“À đúng rồi, dì Phúc, những tấm ga trải giường này thật sự là quá khó nhìn. Ngày mai dì tìm người thay giúp con thay tất cả đi, còn có những đồ trang sức lộn xộn trên kệ, những bộ quần áo kỳ lạ trong tủ, tất cả đều thay giúp con, chỉ cần dọn sạch sẽ và trang trí phong cách bình thường là được rồi….dì Phúc? Dì đang nghĩ gì vậy?”
Cố Bắc Từ nói được một nửa, lại nhận ra dì Phúc đang nhìn chằm chằm mình mà ngẩn người, cô huơ tay trước mắt dì, đối phương mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Được được được, dì sẽ làm trong chốc lát liền! A Từ tiểu thư… A Từ, con thật sự đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. ”
Dì Phúc đỏ hốc mắt nói.
"Con người luôn phải lớn lên hiểu chuyện, hiểu rõ người nào đáng để quý, người nào đáng để yêu."
Cố Bắc Từ nhẹ nhàng cười, ý tứ sâu xa nói, vừa là trả lời dì Phúc, cũng là đang nói cho bản thân nghe.
Tối hôm đó dì Phúc liền giúp Cố Bắc Từ đem khăn trải giường và thảm, thậm chí rèm cửa cũng đều thay đổi.
Ga giường trắng như tuyết, rèm cửa màu hồng nhạt, cuối cùng cũng làm cho căn phòng của cô trông giống như nơi của một cô gái bình thường. Cố Bắc Từ tắm rửa ra, đang hài lòng thưởng thức căn phòng hoàn toàn mới, chợt nghe thấy cửa phát ra tiếng động, Hứa Vận Nhi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"A Từ, em có đang ngủ không..."
Hứa Vận Nhi vào cửa nhìn thấy phòng ngủ hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc quên hết cả nói chuyện.
Cố Bắc Từ nhíu mày nhìn chằm chằm cô: "Chị họ Vận nhi, chị vào không biết gõ cửa trước à?”
Hứa Vận Nhi đã quen với giọng điệu ngang ngược của Cố Bắc Từ, một chút cũng không phát hiện có gì không đúng. Vẫn như thường lệ, trực tiếp đi vào, kéo ghế Cố Bắc Từ ra, trực tiếp ngồi xuống.
“A Từ, từ trước tới giờ chúng ta đều như vậy mà.”
Từ trước tới giờ…
Cố Bắc Từ trong lòng cười lạnh, thật sự coi bản thân thành chủ nhân của Cố gia rồi! Xem ra trước tiên phải tìm cách đuổi Hứa Vận Nhi ra khỏi Cố gia mới được…
Sau đó, cô rất lạnh lùng với dì Phúc, cũng yêu cầu dì Phúc không được gọi thẳng tên mình, nhất định phải thêm hai chữ tiểu thư để thể hiện sự tôn ti. Mặc dù vậy, dì Phúc vẫn đối xử tốt với cô như trước, kiếp trước sau khi cô vào tù, dì Phúc còn đến thăm cô vài lần.
“Dì Phúc, dì vào đi!”
Cố Bắc Từ ôm gối nhìn chằm chằm vào cửa, giọng điệu áy náy, đáp ứng.
“A Từ tiểu thư, đại thiếu gia nói cả tối này cô gần như không ăn gì, cái này là dì vừa hâm nóng…”
Dì Phúc vừa tiến vào, liền nhiệt tình nói, nói rồi lại sợ Cố Bắc Từ chán ghét, cẩn thận dừng lời.
“Cảm ơn dì Phúc, bây giờ con sẽ nhân lúc còn nóng mà uống.”
Cố Bắc Từ từ trên giường bò xuống, nhận lấy ly sữa từ trong tay dì Phúc, ngoan ngoãn uống.
Dì Phúc trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ, hôm nay cô chủ là trúng tà sao? Sao đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?
“A Từ tiểu thư, cô…”
Dì Phúc, sau này gọi con là A Từ là được rồi. Trước đây đều do con không hiểu chuyện, dì tốt với con, giờ con đã hiểu rồi.”
Dì Phúc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Cố Bắc Từ hôm nay trang điểm tinh xảo, dường như bà nhìn thấy cô bé linh khí bức nhân trước kia, lễ phép nhu thuận.
Cố Bắc Từ biết trong nhất thời dì Phúc không thể quen với những thay đổi của mình, cô không có ý định nhấn mạnh quá mức, thời gian dài rồi bà sẽ dần dần quen thôi.
“À đúng rồi, dì Phúc, những tấm ga trải giường này thật sự là quá khó nhìn. Ngày mai dì tìm người thay giúp con thay tất cả đi, còn có những đồ trang sức lộn xộn trên kệ, những bộ quần áo kỳ lạ trong tủ, tất cả đều thay giúp con, chỉ cần dọn sạch sẽ và trang trí phong cách bình thường là được rồi….dì Phúc? Dì đang nghĩ gì vậy?”
Cố Bắc Từ nói được một nửa, lại nhận ra dì Phúc đang nhìn chằm chằm mình mà ngẩn người, cô huơ tay trước mắt dì, đối phương mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Được được được, dì sẽ làm trong chốc lát liền! A Từ tiểu thư… A Từ, con thật sự đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. ”
Dì Phúc đỏ hốc mắt nói.
"Con người luôn phải lớn lên hiểu chuyện, hiểu rõ người nào đáng để quý, người nào đáng để yêu."
Cố Bắc Từ nhẹ nhàng cười, ý tứ sâu xa nói, vừa là trả lời dì Phúc, cũng là đang nói cho bản thân nghe.
Tối hôm đó dì Phúc liền giúp Cố Bắc Từ đem khăn trải giường và thảm, thậm chí rèm cửa cũng đều thay đổi.
Ga giường trắng như tuyết, rèm cửa màu hồng nhạt, cuối cùng cũng làm cho căn phòng của cô trông giống như nơi của một cô gái bình thường. Cố Bắc Từ tắm rửa ra, đang hài lòng thưởng thức căn phòng hoàn toàn mới, chợt nghe thấy cửa phát ra tiếng động, Hứa Vận Nhi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"A Từ, em có đang ngủ không..."
Hứa Vận Nhi vào cửa nhìn thấy phòng ngủ hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc quên hết cả nói chuyện.
Cố Bắc Từ nhíu mày nhìn chằm chằm cô: "Chị họ Vận nhi, chị vào không biết gõ cửa trước à?”
Hứa Vận Nhi đã quen với giọng điệu ngang ngược của Cố Bắc Từ, một chút cũng không phát hiện có gì không đúng. Vẫn như thường lệ, trực tiếp đi vào, kéo ghế Cố Bắc Từ ra, trực tiếp ngồi xuống.
“A Từ, từ trước tới giờ chúng ta đều như vậy mà.”
Từ trước tới giờ…
Cố Bắc Từ trong lòng cười lạnh, thật sự coi bản thân thành chủ nhân của Cố gia rồi! Xem ra trước tiên phải tìm cách đuổi Hứa Vận Nhi ra khỏi Cố gia mới được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.