Chương 79: Làm trâu làm ngựa cho hai người
Bạch Trà
12/07/2020
Trịnh Phi vừa đến cửa công ty, nghĩ lại son môi mà Hoắc tổng tặng, tuy rằng không biết tại sao Niên Nhã Tuyền lại từ chối, nhưng có thể tặng quà tức là biểu hiện của "Tốt lắm mà."
"Được, tôi biết rồi." Cúp điện thoại của Trịnh Phi xong, Trọng Hải Trình gọi lại cho Niên Nhã Tuyền.
Nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ trợ lý Trọng, Niên Nhã Tuyền mới nhận thấy rằng, mình cũng đã lâu rồi không liên lạc với Trọng Hải Trình.
"Alo, Trợ lý Trọng."
"Hu hu hu.. Chào phu nhân."
Nghe thấy cậu ta đang khóc, Niên Nhã Tuyền rùng mình một cái, "Anh làm sao vậy?"
Sau đó, giọng nói của Trọng Hải Trình càng trở nên cẩn thận hơn, "Phu nhân, Hoắc tổng có đang ở bên cạnh ngài không?"
"Không có." Cô đang chuẩn bị đến công ty tìm Hoắc Lăng Trầm trả lại son môi đây.
Vừa nghe thấy hai người họ không cùng ở đó, âm thanh của Trọng Hải Trình liền thay đổi.. "Phu nhân, tôi chỉ vì bao che cho ngài mà bị đuổi đi khuân gạch đã hơn một tháng trời, chịu nhiều đau khổ, ngài thì tự do vui vẻ sống ở biệt thự, lúc nhớ đến tôi ngài không đau lòng chút nào sau?"
"..."
Trọng Hải Trình chuyển đi rồi? Còn là vì bao che cho cô?
Cô mới biết đó có được không?
"Tôi không biết anh chuyển đến công trường!"
Trọng Hải Trình mặt dày nói, "Bây giờ phu nhân đã biết rồi, có thể giải cứu tôi thoát ra ngoài được không? Nếu ngài có thể giúp tôi về lại công ty, tôi xin cam đoan với phu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Niên Nhã Tuyền nhịn không được hỏi: "Anh làm trâu làm ngựa cho tôi, vậy Hoắc tổng thì sao?"
".. Làm trâu làm ngựa cho hai người luôn được chưa."
"..."
Cúp điện thoại, Niên Nhã Tuyền ngẩn ngơ nhìn mấy hộp son, vốn có thể lấy một lý do chính đáng để trả son lại. Thế nhưng giờ lại lọt ra một Trọng Hải Trình bị đày đến công trường, vấn đề trả lại son này, cần phải lập kế hoạch lâu dài mới được..
Tập đoàn ZL
Đây là lần thứ ba Niên Nhã Tuyền đến công ty của Hoắc Lăng Trầm, nghe nói Hoắc Lăng Trầm mới vừa đàm phán hợp tác với khách hàng về.
Bước vào công ty, người tiếp đón cô cũng chính là nhân viên trước đây tên Vương Nhiễm.
Lần này khi nhìn thấy cô, ngay lập tức tiến lên đón tiếp, mỉm cười mở miệng, "Xin chào ngài, Niên tiểu thư đến tìm Hoắc Tổng sao? Hoắc Tổng vừa trở về, tôi đưa cô đi gặp nhé."
Sự nhiệt tình của cô ta khiến Niên Nhã Tuyền có chút cạn lời, chỉ mở nụ cười đáp lại, ".. Được, cảm ơn."
Đi thẳng một đường đến tầng sáu mười sáu, người đầu tiên nhìn thấy cô là một nữ thư ký - Diệp Vân.
Lần đầu tiên Niên Nhã Tuyền đến công ty, cô không chú ý, lần thứ hai đến thì cô ta không có ở đây. Lần này gần như là lần đầu tiên gặp Niên Nhã Tuyền, bước lên chào hỏi, "Thư ký Vương, vị này là?"
Vương Nhiễm giải thích, "Thư ký Diệp, vị này chính là Niên tiểu thư, tổng tài đã căn dặn vị này được phép trực tiếp vào văn phòng tổng tài."
Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Vân đánh giá Niên Nhã Tuyền thêm vài lần, cuối cùng nhàn nhạt nói, "Tôi đưa cô ấy đi vào."
Niên Nhã Tuyền mỉm cười, lễ phép nói, "Cảm ơn, làm phiền rồi."
Diệp Vân nghiêng người liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi đến văn phòng tổng tài.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Niên Nhã Tuyền bĩu môi, đã từng gặp qua ba người thư ký của Hoắc Lăng Trầm, chỉ có duy nhất một một mình cô ta là mắt mọc trên đỉnh đầu, lỗ mũi hỉnh lên trời.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Hoắc Lăng Trầm truyền ra, "Vào."
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Diệp Vân cung kính nói, "Hoắc tổng, vị Niên tiểu thư này đến tìm ngài."
Niên Nhã Tuyền đi từng bước từng bước một tới, thấy rõ tình hình trong phòng.
Hoắc Lăng Trầm đang ngồi làm việc trên sofa, còn bàn làm việc vốn của anh lại có một cô gái đang ngồi, đang ngồi làm bài tập – Lam Anh San.
"A, là Nhã Tuyền đến à, Nhã Tuyền mau vào đây!" Lời của Lam Anh San vừa dứt, cô ta cũng đã phóng tới ngay trước mặt Niên Nhã Tuyền.
A! Lần này không chịu gọi là thím sao, là vì có thư ký của Hoắc Lăng Trầm đang có mặt ư? Niên Nhã Tuyền vốn không cố ý nghĩ Lam Anh San như vậy, phải nhịn hết nổi rồi cô mới có thể nghĩ như vậy.
Hoắc Lăng Trầm buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ giọng trách cứ Lam Anh San, "Không biết lớn nhỏ như vậy à."
Lam Anh San thân mật kéo tay Niên Nhã Tuyền, "Chú à, tuổi của Nhã Tuyền cũng không chêch lệch mấy với cháu, nhiều lắm cháu cũng chỉ có thể gọi là chị thôi, đúng không Nhã Tuyền!"
Nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt mong chờ của Lam Anh San, Niên Nhã Tuyền thật sự cười không nổi. Cô cũng biết Lam Anh San cũng chẳng có ý gì, nhưng không biết vì sao lại có chút địch ý.
Cô miễn cưỡng nhếch khóe môi, gật gật đầu, coi như đáp lại.
Hoắc Lăng Trầm cũng không nói gì nữa, từ sofa đứng dậy, "Vào đi."
Niên Nhã Tuyền cắn môi dưới, lại nhìn thoáng qua vở bài tập này kia trên bàn làm việc, cuối cùng từ chối. Cô cũng lười bước vào, cái túi đang cầm trong tay tiện thể đưa luôn cho Lam Anh San, "Không cần đâu, tôi chỉ tới đưa chút đồ, tôi đi trước đây."
Lam Anh San thấy lạ muốn gọi cô lại, "Này, Nhã Tuyền.."
Niên Nhã Tuyền cũng không để ý.
"Đứng lại!" Giọng điệu lạnh như băng từ sau lưng cô truyền đến.
Diệp Vân đứng bên cạnh thầm hít lấy một ngụm khí lạnh, cuối cùng cô gái này là ai, có quan hệ thế nào với Hoắc tổng.
Niên Nhã Tuyền dừng bước, xoay người quay đầu lại, "Có chuyện gì sao Hoắc tiên sinh, tôi phải đi học gấp, có ý kiến gì không?"
Cũng cùng lúc đó, Lam Anh San mở túi son môi ra. Giống như không cảm thấy giữa hai người có gì đó là lạ, nên vội kêu lên, "Son môi này đẹp thật đấy, màu này đúng đẹp! Cháu còn chưa từng thấy qua màu này đâu! Chú à, là chú bảo chị Nhã Tuyền mua cho cháu sao?"
Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm, "..."
Niên Nhã Tuyền xác định chắc chắn, vừa rồi cô nói trả đồ này lại, không phải là tặng đồ, Lam tiểu thư sao lại cho rằng Hoắc Lăng Trầm bảo cô tặng cho cô ta chứ?
Cô hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Lăng Trầm, "Đúng vậy, quà đó là chú của cô mua tặng cho cô đấy, số lượng giới hạn, vô cùng quý giá!"
Lam Anh San bỏ son môi vào túi đang cầm trong tay, vui vẻ chạy đến trước mặt Hoắc Lân Trầm, "Cám ơn chú, cháu rất thích!" Dưới cái nhìn chăm chú của Niên Nhã Tuyền, cô ta kiễng mũi chân, chụp một cái hôn lên má Hoắc Lăng Trầm.
Giống như Lục Khải Hàng vậy, cũng hôn Hoắc Lăng Trầm một cái y thế.
* * *
Diệp Vân thấy một màn như vậy lặng lẽ trở về chỗ làm việc, thì ra cô ta đoán chính xác, Lam tiểu thư thật sự muốn trở thành Hoắc phu nhân của bọn họ. Tuy rằng nhỏ hơn mười tuổi, nhưng nếu thật sự yêu, tuổi tác không phải là khoảng cách..
Chỉ có điều cô gái kia, sao lại không biết điều thế chứ, mắt thấy hai người họ bắt đầu ân ái rồi, còn đứng ở đó không đi, phải nghĩ cách đuổi cô ấy đi mới được.
Niên Nhã Tuyền khiếp sợ nhìn Lam Anh San, cô ta thật sự dám.. Đêm đó trước mặt Tống Từ hôn Lục Khải Hàng. Hôm nay lại làm trò trước mặt cô hôn Hoắc Lân Trầm.
Đột nhiên, cô dường như đã hiểu ra được ý trong câu nói phải đề phòng Lam Anh San của Tống Từ.
Sau đó Lam Anh Sang như ý thức được việc mình làm, lúng túng quay lại giải thích với Niên Nhã Tuyền, "Nhã Tuyền, thật xin lỗi, thói quen lúc trước của tôi, nếu đã biết cô thím của tôi rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.."
Đã thành thói quen? Vậy Lam Anh San đã hôn Hoắc Lăng Trầm bao nhiê lần rồi?
Bọn họ hôn nhau có giống với lúc cô và Hoắc Lăng Trầm hôn môi không?
"Được, tôi biết rồi." Cúp điện thoại của Trịnh Phi xong, Trọng Hải Trình gọi lại cho Niên Nhã Tuyền.
Nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ trợ lý Trọng, Niên Nhã Tuyền mới nhận thấy rằng, mình cũng đã lâu rồi không liên lạc với Trọng Hải Trình.
"Alo, Trợ lý Trọng."
"Hu hu hu.. Chào phu nhân."
Nghe thấy cậu ta đang khóc, Niên Nhã Tuyền rùng mình một cái, "Anh làm sao vậy?"
Sau đó, giọng nói của Trọng Hải Trình càng trở nên cẩn thận hơn, "Phu nhân, Hoắc tổng có đang ở bên cạnh ngài không?"
"Không có." Cô đang chuẩn bị đến công ty tìm Hoắc Lăng Trầm trả lại son môi đây.
Vừa nghe thấy hai người họ không cùng ở đó, âm thanh của Trọng Hải Trình liền thay đổi.. "Phu nhân, tôi chỉ vì bao che cho ngài mà bị đuổi đi khuân gạch đã hơn một tháng trời, chịu nhiều đau khổ, ngài thì tự do vui vẻ sống ở biệt thự, lúc nhớ đến tôi ngài không đau lòng chút nào sau?"
"..."
Trọng Hải Trình chuyển đi rồi? Còn là vì bao che cho cô?
Cô mới biết đó có được không?
"Tôi không biết anh chuyển đến công trường!"
Trọng Hải Trình mặt dày nói, "Bây giờ phu nhân đã biết rồi, có thể giải cứu tôi thoát ra ngoài được không? Nếu ngài có thể giúp tôi về lại công ty, tôi xin cam đoan với phu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Niên Nhã Tuyền nhịn không được hỏi: "Anh làm trâu làm ngựa cho tôi, vậy Hoắc tổng thì sao?"
".. Làm trâu làm ngựa cho hai người luôn được chưa."
"..."
Cúp điện thoại, Niên Nhã Tuyền ngẩn ngơ nhìn mấy hộp son, vốn có thể lấy một lý do chính đáng để trả son lại. Thế nhưng giờ lại lọt ra một Trọng Hải Trình bị đày đến công trường, vấn đề trả lại son này, cần phải lập kế hoạch lâu dài mới được..
Tập đoàn ZL
Đây là lần thứ ba Niên Nhã Tuyền đến công ty của Hoắc Lăng Trầm, nghe nói Hoắc Lăng Trầm mới vừa đàm phán hợp tác với khách hàng về.
Bước vào công ty, người tiếp đón cô cũng chính là nhân viên trước đây tên Vương Nhiễm.
Lần này khi nhìn thấy cô, ngay lập tức tiến lên đón tiếp, mỉm cười mở miệng, "Xin chào ngài, Niên tiểu thư đến tìm Hoắc Tổng sao? Hoắc Tổng vừa trở về, tôi đưa cô đi gặp nhé."
Sự nhiệt tình của cô ta khiến Niên Nhã Tuyền có chút cạn lời, chỉ mở nụ cười đáp lại, ".. Được, cảm ơn."
Đi thẳng một đường đến tầng sáu mười sáu, người đầu tiên nhìn thấy cô là một nữ thư ký - Diệp Vân.
Lần đầu tiên Niên Nhã Tuyền đến công ty, cô không chú ý, lần thứ hai đến thì cô ta không có ở đây. Lần này gần như là lần đầu tiên gặp Niên Nhã Tuyền, bước lên chào hỏi, "Thư ký Vương, vị này là?"
Vương Nhiễm giải thích, "Thư ký Diệp, vị này chính là Niên tiểu thư, tổng tài đã căn dặn vị này được phép trực tiếp vào văn phòng tổng tài."
Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Vân đánh giá Niên Nhã Tuyền thêm vài lần, cuối cùng nhàn nhạt nói, "Tôi đưa cô ấy đi vào."
Niên Nhã Tuyền mỉm cười, lễ phép nói, "Cảm ơn, làm phiền rồi."
Diệp Vân nghiêng người liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi đến văn phòng tổng tài.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Niên Nhã Tuyền bĩu môi, đã từng gặp qua ba người thư ký của Hoắc Lăng Trầm, chỉ có duy nhất một một mình cô ta là mắt mọc trên đỉnh đầu, lỗ mũi hỉnh lên trời.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Hoắc Lăng Trầm truyền ra, "Vào."
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Diệp Vân cung kính nói, "Hoắc tổng, vị Niên tiểu thư này đến tìm ngài."
Niên Nhã Tuyền đi từng bước từng bước một tới, thấy rõ tình hình trong phòng.
Hoắc Lăng Trầm đang ngồi làm việc trên sofa, còn bàn làm việc vốn của anh lại có một cô gái đang ngồi, đang ngồi làm bài tập – Lam Anh San.
"A, là Nhã Tuyền đến à, Nhã Tuyền mau vào đây!" Lời của Lam Anh San vừa dứt, cô ta cũng đã phóng tới ngay trước mặt Niên Nhã Tuyền.
A! Lần này không chịu gọi là thím sao, là vì có thư ký của Hoắc Lăng Trầm đang có mặt ư? Niên Nhã Tuyền vốn không cố ý nghĩ Lam Anh San như vậy, phải nhịn hết nổi rồi cô mới có thể nghĩ như vậy.
Hoắc Lăng Trầm buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ giọng trách cứ Lam Anh San, "Không biết lớn nhỏ như vậy à."
Lam Anh San thân mật kéo tay Niên Nhã Tuyền, "Chú à, tuổi của Nhã Tuyền cũng không chêch lệch mấy với cháu, nhiều lắm cháu cũng chỉ có thể gọi là chị thôi, đúng không Nhã Tuyền!"
Nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt mong chờ của Lam Anh San, Niên Nhã Tuyền thật sự cười không nổi. Cô cũng biết Lam Anh San cũng chẳng có ý gì, nhưng không biết vì sao lại có chút địch ý.
Cô miễn cưỡng nhếch khóe môi, gật gật đầu, coi như đáp lại.
Hoắc Lăng Trầm cũng không nói gì nữa, từ sofa đứng dậy, "Vào đi."
Niên Nhã Tuyền cắn môi dưới, lại nhìn thoáng qua vở bài tập này kia trên bàn làm việc, cuối cùng từ chối. Cô cũng lười bước vào, cái túi đang cầm trong tay tiện thể đưa luôn cho Lam Anh San, "Không cần đâu, tôi chỉ tới đưa chút đồ, tôi đi trước đây."
Lam Anh San thấy lạ muốn gọi cô lại, "Này, Nhã Tuyền.."
Niên Nhã Tuyền cũng không để ý.
"Đứng lại!" Giọng điệu lạnh như băng từ sau lưng cô truyền đến.
Diệp Vân đứng bên cạnh thầm hít lấy một ngụm khí lạnh, cuối cùng cô gái này là ai, có quan hệ thế nào với Hoắc tổng.
Niên Nhã Tuyền dừng bước, xoay người quay đầu lại, "Có chuyện gì sao Hoắc tiên sinh, tôi phải đi học gấp, có ý kiến gì không?"
Cũng cùng lúc đó, Lam Anh San mở túi son môi ra. Giống như không cảm thấy giữa hai người có gì đó là lạ, nên vội kêu lên, "Son môi này đẹp thật đấy, màu này đúng đẹp! Cháu còn chưa từng thấy qua màu này đâu! Chú à, là chú bảo chị Nhã Tuyền mua cho cháu sao?"
Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm, "..."
Niên Nhã Tuyền xác định chắc chắn, vừa rồi cô nói trả đồ này lại, không phải là tặng đồ, Lam tiểu thư sao lại cho rằng Hoắc Lăng Trầm bảo cô tặng cho cô ta chứ?
Cô hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Lăng Trầm, "Đúng vậy, quà đó là chú của cô mua tặng cho cô đấy, số lượng giới hạn, vô cùng quý giá!"
Lam Anh San bỏ son môi vào túi đang cầm trong tay, vui vẻ chạy đến trước mặt Hoắc Lân Trầm, "Cám ơn chú, cháu rất thích!" Dưới cái nhìn chăm chú của Niên Nhã Tuyền, cô ta kiễng mũi chân, chụp một cái hôn lên má Hoắc Lăng Trầm.
Giống như Lục Khải Hàng vậy, cũng hôn Hoắc Lăng Trầm một cái y thế.
* * *
Diệp Vân thấy một màn như vậy lặng lẽ trở về chỗ làm việc, thì ra cô ta đoán chính xác, Lam tiểu thư thật sự muốn trở thành Hoắc phu nhân của bọn họ. Tuy rằng nhỏ hơn mười tuổi, nhưng nếu thật sự yêu, tuổi tác không phải là khoảng cách..
Chỉ có điều cô gái kia, sao lại không biết điều thế chứ, mắt thấy hai người họ bắt đầu ân ái rồi, còn đứng ở đó không đi, phải nghĩ cách đuổi cô ấy đi mới được.
Niên Nhã Tuyền khiếp sợ nhìn Lam Anh San, cô ta thật sự dám.. Đêm đó trước mặt Tống Từ hôn Lục Khải Hàng. Hôm nay lại làm trò trước mặt cô hôn Hoắc Lân Trầm.
Đột nhiên, cô dường như đã hiểu ra được ý trong câu nói phải đề phòng Lam Anh San của Tống Từ.
Sau đó Lam Anh Sang như ý thức được việc mình làm, lúng túng quay lại giải thích với Niên Nhã Tuyền, "Nhã Tuyền, thật xin lỗi, thói quen lúc trước của tôi, nếu đã biết cô thím của tôi rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.."
Đã thành thói quen? Vậy Lam Anh San đã hôn Hoắc Lăng Trầm bao nhiê lần rồi?
Bọn họ hôn nhau có giống với lúc cô và Hoắc Lăng Trầm hôn môi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.