Chương 13: Hoắc tổng thích hôn tôi?
Hoa Tiểu Lê
14/05/2024
Tôi có thể cảm nhận được mặt mình nóng bừng, liền quăng ánh mắt hậm ực nhìn Hoắc Anh Đông.
- Tại anh!
Hoắc Anh Đông kéo tay áo cao lên, đồng thời nhướng mày nhìn tôi.
- Nghe như là có ai đó đang giận dỗi.
Tôi "hừ" một tiếng rồi đứng lên muốn đi ra ngoài, còn không quên dặn đối phương.
- Anh đi mà giải thích, tôi không muốn lại bị dính tin đồn không hay với anh.
- Sao tôi phải giải thích với đứa em gái của mình, khi nó tận mắt nhìn thấy và nói đúng sự thật! Hửm?
Tôi vừa bực vừa xấu hổ, chân tới gần cửa thì thấy Hoắc Anh Đông nhàn nhạt nói tiếp.
- Hoắc Linh Anh chụp ảnh chúng ta cũng đẹp đấy, không uổng công cho tiền con bé lên đời điện thoại xịn.
- Ảnh? Là ảnh khi nãy?
- Còn ảnh nào nữa à?
Hoắc Anh Đông đắc ý giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt. Tôi là người trong cuộc, quả thực cũng tò mò hình ảnh mình bị bắt quả tang dan díu mập mờ có xấu xí hay ngốc nghếch không.
Tôi quay lại, đi tới chỗ Hoắc Anh Đông muốn giật lấy điện thoại, nhưng anh ta vẫn né được, còn tôi bổ nhào vào khuôn ngực săn chắc. Tay của anh vừa vặn giữ lấy eo tôi.
Tôi hốt hoảng lần nữa, tay tôi đặt lên ngực của Hoắc Anh Đông tính sẽ đẩy ra.
Nhưng hóa ra tôi háo sắc hơn mình nghĩ. Tôi không giấu các bạn đâu, cảm giác sờ sờ ấy cũng...thích thích
Hoắc Anh Đông nhìn tôi, ánh mắt hiện ý cười.
- Thích không?
Mùi nước hoa như thôi miên làm tôi bất giác gật đầu, rồi lại lắc đầu và rút tay lại.
Hoắc Anh Đông phải nói thân thủ khá nhanh nhẹn, chưa gì đã tóm tay tôi áp chặt lên ngực anh ta, lại còn nói kiểu gợi đòn nữa.
- Nốt việc dang dở khi nãy hửm? Miệng cô thì kêu không thích, nhưng vẻ mặt cô lúc này lại trái ngược hoàn toàn. Cái gì có thể giấu, chứ ánh mắt thì không!
Nếu có cái hố nào ở đó, chắc tôi sẽ chui xuống cho đỡ mất mặt. Tôi xấu hổ quá hóa giận, không biết sợ mà dám cắn tay anh ta.
Hoắc Anh Đông không những không giật mình buông tay, còn siết tay tôi mạnh hơn.
- Đau ~~~~
Tôi lí nhí than vãn mới được Hoắc Anh Đông buông ra.
- Ảnh đâu, đưa tôi xem nào?
Hoắc Anh Đông mở điện thoại cho tôi xem, tôi trố mắt nhìn mình trong ảnh, cũng không đến nỗi nào, ngoài tư thế mờ ám thì nói chung không xấu thậm tệ.
Xong tôi lại muốn đâm đầu xuống đất.
Vì tôi thấy ảnh này được đăng trong nhóm, và bên dưới là tin nhắn của các thành viên.
" Đỉnh "
" Chị dâu?"
" Phòng làm việc cơ"
" Nét căng luôn này "
Cùng icon mặt cười nữa.
Hoang mang chưa đủ, khi điện thoại tôi cũng có thông báo. Tôi lấy điện thoại mình ra xem, tự nhiên trang cá nhân của tôi có thêm một lố người theo dõi và vài người kết bạn cùng một lúc.
Hoắc Anh Đông nhún vai như thể chẳng liên quan tới anh ta.
- Hoắc Linh Anh là đứa nhanh nhẹn!
Anh ta ngồi xuống ghế, còn tôi thì đứng chắp tay vào một bên hông nhìn rất bố đời.
- Nhìn cô đanh đá thật đấy, ngoài mẹ tôi thì chưa ai dám đứng cái kiểu đó trước mặt tôi.
- Tôi không tác động vật lý vào anh được, chỉ có thể bày tỏ thái độ theo cách này thôi.
Hoắc Anh Đông cong môi cười và gật gù công nhận. Bất ngờ anh ta kéo tay tôi, vừa vặn để mông tôi tiếp xúc lên đùi anh ta.
- Anh... Bị chụp ảnh rồi mà vẫn còn tâm trí đùa cợt.
- Mọi người biết cũng hay, giờ có thể thoải mái cùng cô rồi!
- Thoải mái ...gì cơ? Hoắc tổng, anh cứ phải nói cái kiểu lờ mà lờ mờ ấy mới được à.
- Cô càng đành đạch lên thì tôi lại càng muốn lờ mờ đấy. Thú thật là tâm trí tôi giờ chỉ toàn Bạc Hi Lăng thôi.
Anh ta ghim tôi rất chặt, còn tôi lo lắng nhìn khắp căn phòng xem có camera không.
- Nhìn gì? Nhìn tôi này!
Hoắc Anh Đông bẻ mặt tôi nhìn về phía anh ta. Lần này anh ta chắc cốp, giữ luôn mặt tôi để cố định. Nụ hôn ập xuống, về cơ bản là tôi không thoát được, cũng không có ý sẽ né nữa. Có vẻ anh ta là người không dễ tử bỏ, nhất quyết phải làm cho xong việc dang dở khi nãy.
Tôi thì thào hỏi nhỏ, mang theo giọng điệu trêu đùa.
- Hoắc tổng thích hôn tôi?
- Tại anh!
Hoắc Anh Đông kéo tay áo cao lên, đồng thời nhướng mày nhìn tôi.
- Nghe như là có ai đó đang giận dỗi.
Tôi "hừ" một tiếng rồi đứng lên muốn đi ra ngoài, còn không quên dặn đối phương.
- Anh đi mà giải thích, tôi không muốn lại bị dính tin đồn không hay với anh.
- Sao tôi phải giải thích với đứa em gái của mình, khi nó tận mắt nhìn thấy và nói đúng sự thật! Hửm?
Tôi vừa bực vừa xấu hổ, chân tới gần cửa thì thấy Hoắc Anh Đông nhàn nhạt nói tiếp.
- Hoắc Linh Anh chụp ảnh chúng ta cũng đẹp đấy, không uổng công cho tiền con bé lên đời điện thoại xịn.
- Ảnh? Là ảnh khi nãy?
- Còn ảnh nào nữa à?
Hoắc Anh Đông đắc ý giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt. Tôi là người trong cuộc, quả thực cũng tò mò hình ảnh mình bị bắt quả tang dan díu mập mờ có xấu xí hay ngốc nghếch không.
Tôi quay lại, đi tới chỗ Hoắc Anh Đông muốn giật lấy điện thoại, nhưng anh ta vẫn né được, còn tôi bổ nhào vào khuôn ngực săn chắc. Tay của anh vừa vặn giữ lấy eo tôi.
Tôi hốt hoảng lần nữa, tay tôi đặt lên ngực của Hoắc Anh Đông tính sẽ đẩy ra.
Nhưng hóa ra tôi háo sắc hơn mình nghĩ. Tôi không giấu các bạn đâu, cảm giác sờ sờ ấy cũng...thích thích
Hoắc Anh Đông nhìn tôi, ánh mắt hiện ý cười.
- Thích không?
Mùi nước hoa như thôi miên làm tôi bất giác gật đầu, rồi lại lắc đầu và rút tay lại.
Hoắc Anh Đông phải nói thân thủ khá nhanh nhẹn, chưa gì đã tóm tay tôi áp chặt lên ngực anh ta, lại còn nói kiểu gợi đòn nữa.
- Nốt việc dang dở khi nãy hửm? Miệng cô thì kêu không thích, nhưng vẻ mặt cô lúc này lại trái ngược hoàn toàn. Cái gì có thể giấu, chứ ánh mắt thì không!
Nếu có cái hố nào ở đó, chắc tôi sẽ chui xuống cho đỡ mất mặt. Tôi xấu hổ quá hóa giận, không biết sợ mà dám cắn tay anh ta.
Hoắc Anh Đông không những không giật mình buông tay, còn siết tay tôi mạnh hơn.
- Đau ~~~~
Tôi lí nhí than vãn mới được Hoắc Anh Đông buông ra.
- Ảnh đâu, đưa tôi xem nào?
Hoắc Anh Đông mở điện thoại cho tôi xem, tôi trố mắt nhìn mình trong ảnh, cũng không đến nỗi nào, ngoài tư thế mờ ám thì nói chung không xấu thậm tệ.
Xong tôi lại muốn đâm đầu xuống đất.
Vì tôi thấy ảnh này được đăng trong nhóm, và bên dưới là tin nhắn của các thành viên.
" Đỉnh "
" Chị dâu?"
" Phòng làm việc cơ"
" Nét căng luôn này "
Cùng icon mặt cười nữa.
Hoang mang chưa đủ, khi điện thoại tôi cũng có thông báo. Tôi lấy điện thoại mình ra xem, tự nhiên trang cá nhân của tôi có thêm một lố người theo dõi và vài người kết bạn cùng một lúc.
Hoắc Anh Đông nhún vai như thể chẳng liên quan tới anh ta.
- Hoắc Linh Anh là đứa nhanh nhẹn!
Anh ta ngồi xuống ghế, còn tôi thì đứng chắp tay vào một bên hông nhìn rất bố đời.
- Nhìn cô đanh đá thật đấy, ngoài mẹ tôi thì chưa ai dám đứng cái kiểu đó trước mặt tôi.
- Tôi không tác động vật lý vào anh được, chỉ có thể bày tỏ thái độ theo cách này thôi.
Hoắc Anh Đông cong môi cười và gật gù công nhận. Bất ngờ anh ta kéo tay tôi, vừa vặn để mông tôi tiếp xúc lên đùi anh ta.
- Anh... Bị chụp ảnh rồi mà vẫn còn tâm trí đùa cợt.
- Mọi người biết cũng hay, giờ có thể thoải mái cùng cô rồi!
- Thoải mái ...gì cơ? Hoắc tổng, anh cứ phải nói cái kiểu lờ mà lờ mờ ấy mới được à.
- Cô càng đành đạch lên thì tôi lại càng muốn lờ mờ đấy. Thú thật là tâm trí tôi giờ chỉ toàn Bạc Hi Lăng thôi.
Anh ta ghim tôi rất chặt, còn tôi lo lắng nhìn khắp căn phòng xem có camera không.
- Nhìn gì? Nhìn tôi này!
Hoắc Anh Đông bẻ mặt tôi nhìn về phía anh ta. Lần này anh ta chắc cốp, giữ luôn mặt tôi để cố định. Nụ hôn ập xuống, về cơ bản là tôi không thoát được, cũng không có ý sẽ né nữa. Có vẻ anh ta là người không dễ tử bỏ, nhất quyết phải làm cho xong việc dang dở khi nãy.
Tôi thì thào hỏi nhỏ, mang theo giọng điệu trêu đùa.
- Hoắc tổng thích hôn tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.