Chương 294: Đời đời kiếp kiếp
Hà Đằng
03/12/2022
Khi vòng quay lên đến cao nhất, cũng là lúc cô được gần bố mẹ nhất phải không?
Bánh xe đu quay từ từ dâng lên rồi lại dâng lên.
Người bên cạnh mang lại cho cô một cảm giác bình yên đến lạ.
Giờ phút này, Thư Tình dường như đã quên mất chứng sợ độ cao đeo bám cô biết bao nhiêu năm, trong mắt cô chỉ còn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Khi vòng đu quay lên đến đỉnh điểm, chàng trai bên cạnh Thư Tình đột nhiên hơi nghiêng người qua, cúi đầu xuống đặt lên má cô một nụ hôn, thật nhẹ thật khẽ, nâng niu tựa như một món đồ vô giá.
Bên má truyền đến nhiệt độ nóng như thiêu đốt từ đôi môi của Hoắc Vân Thành, tựa như một luồng điện giật truyền khắp toàn thân cô.
“Thư Tình, em có biết không? Khi đu quay lên đến đỉnh cao nhất cũng chính là nơi gần với hạnh phúc nhất, vào thời khắc đó, nếu trao cho người mình yêu nụ hôn chân thành nhất thì đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.”
Mặt Thư Tình nóng bừng lên.
“Chúng ta còn chưa phải là người yêu đâu.” Hít thở sâu vài hơi, Thư Tình vờ hờ hững nói.
“Tôi sẽ đợi câu trả lời của em, hy vọng em sẽ không để tôi phải đợi lâu.” Hoắc Vân Thành trầm giọng nói, lòng bàn tay to ấm áp bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé của Thư Tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trái tim của Thư Tình tựa như có hàng trăm chú nai tơ đang chạy loạn, suýt nữa thì không kiềm giữ được.
Cô khép mắt lại, lại mở ra, nhìn người đàn ông bên cạnh mình bằng ánh mắt thờ ơ: “Nếu như có một ngày Đường Đường quay lại thì giữa cô ấy và tôi, anh sẽ chọn ai?”
Thư Tình biết vào thời điểm này cô không nên nói ra những lời phá hỏng tâm trạng như vậy, nhưng cô không thể không làm điều đó.
Cô để ý đến sự tồn tại của Đường Đường, để ý đến tình cảm mà Hoắc Vân Thành dành cho Đường Đường, càng e sợ rằng mình chỉ là một thế thân của cô ấy.
Hoắc Vân Thành im lặng, anh cụp mắt, khuôn mặt bình lặng chơi đùa chiếc ô trong tay mình.
Anh im lặng, đó là câu trả lời rõ ràng nhất.
Lòng Thư Tình trầm xuống, có chút gì đó đăng đắng chầm chậm lan tỏa chiếm lấy trái tim cô.
Trong không gian nhỏ tĩnh lặng, bầu không khí có gì đó gượng gạo.
Vòng đu quay từ từ hạ xuống.
Sắp đến lúc phải dừng lại, Hoắc Vân Thành bỗng ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm tựa bóng đêm, anh nói với cô một cách nghiêm túc: “Đường Đường là quá khứ. Hiện tại, giờ phút này, người con gái mà tôi muốn cùng nhau vượt qua hết một đời, là em.”
Lời nói của anh tựa như thiên thanh, từng chữ từng chữ rõ mồn một truyền vào tai Thư Tình.
Trái tim, lại một lần nữa không thể kiểm soát.
Cô mím môi, tựa như lơ đãng nói: “Thật vậy sao?”
“Ừ.” Hoắc Vân Thành nhẹ gật đầu, trong giọng nói mang theo chút chờ mong: “Vậy…có thể tiết lộ trước câu trả lời được không?”
“Không.” Thư Tình nhếch khóe môi ngạo nghễ nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Đã nói hai tháng thì là hai tháng.”
Câu trả lời vừa rồi của Hoắc Vân Thành khiến cô có phần bất ngờ.
Tuy rằng đây là câu trả lời mà cô muốn nghe nhưng lời anh nói liệu có phải là thật không? Anh thực sự có thể buông bỏ Đường Đường sao? Cô ấy là chấp niệm suốt bao nhiêu năm của anh mà.
Thư Tình biết rõ điều này không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng trong lòng lại nhen nhóm lên một sự vui mừng nho nhỏ.
Có lẽ cần cho nhau thêm chút thời gian, thấu hiểu anh thêm một chút, cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu của anh, liệu trong tim anh có còn hình bóng của Đường Đường hay không.
Bánh xe đu quay từ từ dâng lên rồi lại dâng lên.
Người bên cạnh mang lại cho cô một cảm giác bình yên đến lạ.
Giờ phút này, Thư Tình dường như đã quên mất chứng sợ độ cao đeo bám cô biết bao nhiêu năm, trong mắt cô chỉ còn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Khi vòng đu quay lên đến đỉnh điểm, chàng trai bên cạnh Thư Tình đột nhiên hơi nghiêng người qua, cúi đầu xuống đặt lên má cô một nụ hôn, thật nhẹ thật khẽ, nâng niu tựa như một món đồ vô giá.
Bên má truyền đến nhiệt độ nóng như thiêu đốt từ đôi môi của Hoắc Vân Thành, tựa như một luồng điện giật truyền khắp toàn thân cô.
“Thư Tình, em có biết không? Khi đu quay lên đến đỉnh cao nhất cũng chính là nơi gần với hạnh phúc nhất, vào thời khắc đó, nếu trao cho người mình yêu nụ hôn chân thành nhất thì đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.”
Mặt Thư Tình nóng bừng lên.
“Chúng ta còn chưa phải là người yêu đâu.” Hít thở sâu vài hơi, Thư Tình vờ hờ hững nói.
“Tôi sẽ đợi câu trả lời của em, hy vọng em sẽ không để tôi phải đợi lâu.” Hoắc Vân Thành trầm giọng nói, lòng bàn tay to ấm áp bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé của Thư Tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trái tim của Thư Tình tựa như có hàng trăm chú nai tơ đang chạy loạn, suýt nữa thì không kiềm giữ được.
Cô khép mắt lại, lại mở ra, nhìn người đàn ông bên cạnh mình bằng ánh mắt thờ ơ: “Nếu như có một ngày Đường Đường quay lại thì giữa cô ấy và tôi, anh sẽ chọn ai?”
Thư Tình biết vào thời điểm này cô không nên nói ra những lời phá hỏng tâm trạng như vậy, nhưng cô không thể không làm điều đó.
Cô để ý đến sự tồn tại của Đường Đường, để ý đến tình cảm mà Hoắc Vân Thành dành cho Đường Đường, càng e sợ rằng mình chỉ là một thế thân của cô ấy.
Hoắc Vân Thành im lặng, anh cụp mắt, khuôn mặt bình lặng chơi đùa chiếc ô trong tay mình.
Anh im lặng, đó là câu trả lời rõ ràng nhất.
Lòng Thư Tình trầm xuống, có chút gì đó đăng đắng chầm chậm lan tỏa chiếm lấy trái tim cô.
Trong không gian nhỏ tĩnh lặng, bầu không khí có gì đó gượng gạo.
Vòng đu quay từ từ hạ xuống.
Sắp đến lúc phải dừng lại, Hoắc Vân Thành bỗng ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm tựa bóng đêm, anh nói với cô một cách nghiêm túc: “Đường Đường là quá khứ. Hiện tại, giờ phút này, người con gái mà tôi muốn cùng nhau vượt qua hết một đời, là em.”
Lời nói của anh tựa như thiên thanh, từng chữ từng chữ rõ mồn một truyền vào tai Thư Tình.
Trái tim, lại một lần nữa không thể kiểm soát.
Cô mím môi, tựa như lơ đãng nói: “Thật vậy sao?”
“Ừ.” Hoắc Vân Thành nhẹ gật đầu, trong giọng nói mang theo chút chờ mong: “Vậy…có thể tiết lộ trước câu trả lời được không?”
“Không.” Thư Tình nhếch khóe môi ngạo nghễ nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Đã nói hai tháng thì là hai tháng.”
Câu trả lời vừa rồi của Hoắc Vân Thành khiến cô có phần bất ngờ.
Tuy rằng đây là câu trả lời mà cô muốn nghe nhưng lời anh nói liệu có phải là thật không? Anh thực sự có thể buông bỏ Đường Đường sao? Cô ấy là chấp niệm suốt bao nhiêu năm của anh mà.
Thư Tình biết rõ điều này không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng trong lòng lại nhen nhóm lên một sự vui mừng nho nhỏ.
Có lẽ cần cho nhau thêm chút thời gian, thấu hiểu anh thêm một chút, cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu của anh, liệu trong tim anh có còn hình bóng của Đường Đường hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.