Chương 32: Kết quả vẫn như thế.
Hà Đằng
11/09/2022
Nếu nhẫn của Từ Uyển Nhi thật sự là do tôi trộm, vậy thì tay tôi đã phải bị dị ứng từ sớm, nhưng mọi người đều nhìn thấy rồi, lúc nãy tay tôi vẫn bình thường. Chỉ là, sau khi tôi chạm vào chiếc nhẫn mới biến thành như thế này.
Cũng có nghĩa là, trước đó, tôi căn bản chưa từng chạm vào chiếc nhẫn kia, vì vậy nhẫn không thể là do tôi trộm."
Thư Tình vừa nói vừa đưa tay ra cho mọi người nhìn.
Advertisement
"Không, không thể nào!" - Từ Uyển Nhi không dám tin nhìn chằm chằm vào tay Thư Tình, nghẹn ngào nói.
Sao lại như thế được? Thư Tình sao có thể trùng hợp như vậy, cô ta lại vừa vặn dị ứng với bạc.
"Nhất định là cô đã động tay động chân!" - Từ Uyển Nhi lấy lại chiếc nhẫn từ trong tay cảnh sát, nhìn một cách tỉ mỉ, muốn nhìn ra vấn đề gì trong đó.
Nhưng nhẫn đúng là nhẫn của cô ta, không có vấn đề gì cả.
Từ Uyển Nhi biến sắc liên tục, sao lại như thế được!
Đây rõ ràng là kế hoạch không chút kẽ hở, sao bây giờ lại thất bại mất rồi!
Dáng vẻ hoang mang của Từ Uyển Nhi đã lọt hết vào mắt Thư Tình. Cô nhếch mép, dùng bàn tay còn lại, cầm lấy chiếc nhẫn.
"Nếu cô vẫn không tin, tôi có thể làm lại một lần nữa cho cô xem."
Kết quả vẫn như thế.
Tay cô vừa tiếp xúc với chiếc nhẫn đó liền bắt đầu dị ứng.
"Bây giờ có thể chứng minh, chiếc nhẫn này không phải là do tôi trộm rồi đúng chứ?" - Thư Tình nói rõ từng câu từng chữ.
"Đúng vậy, Thư Tình tiểu thư dị ứng với nhẫn. Vì vậy chiếc nhẫn này không thể nào là do cô ấy trộm." - Cục trưởng cục cảnh sát đứng một bên nhìn mọi chuyện xảy ra cúi đầu nói.
"Cảm ơn."
Thư Tình cảm ơn cục trưởng, lia ánh mắt sắc bén nhìn về phía nhân viên phục vụ kia: "Vậy cô nói xem, sao cô lại tận mắt nhìn thấy tôi trộm nhẫn được vậy?"
"Tôi..." - Nhân viên phục vụ sắc mặt hoang mang, ngập ngà ngập ngừng, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi cắn răng, ánh mắt chứa đầy sự uy hiếp.
Nhân viên phục vụ run cầm cập, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thư Tình.
"Thư Tình tiểu thư, tôi xin lỗi, thật ra chiếc nhẫn này là do tôi trộm." - Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, nói.
"Vậy sao?' - Thư Tình nhếch mép, cô đương nhiên không hề tin lời cô ta.
Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ cỏn con mà thôi, sao có thể to gan trộm nhẫn của Từ Uyển Nhi rồi vu oan cho cô được.
Huống chi cô ta cũng chẳng có bản lĩnh trù tính một kế hoạch không có kẽ hở nào như vậy.
Cũng có nghĩa là, trước đó, tôi căn bản chưa từng chạm vào chiếc nhẫn kia, vì vậy nhẫn không thể là do tôi trộm."
Thư Tình vừa nói vừa đưa tay ra cho mọi người nhìn.
Advertisement
"Không, không thể nào!" - Từ Uyển Nhi không dám tin nhìn chằm chằm vào tay Thư Tình, nghẹn ngào nói.
Sao lại như thế được? Thư Tình sao có thể trùng hợp như vậy, cô ta lại vừa vặn dị ứng với bạc.
"Nhất định là cô đã động tay động chân!" - Từ Uyển Nhi lấy lại chiếc nhẫn từ trong tay cảnh sát, nhìn một cách tỉ mỉ, muốn nhìn ra vấn đề gì trong đó.
Nhưng nhẫn đúng là nhẫn của cô ta, không có vấn đề gì cả.
Từ Uyển Nhi biến sắc liên tục, sao lại như thế được!
Đây rõ ràng là kế hoạch không chút kẽ hở, sao bây giờ lại thất bại mất rồi!
Dáng vẻ hoang mang của Từ Uyển Nhi đã lọt hết vào mắt Thư Tình. Cô nhếch mép, dùng bàn tay còn lại, cầm lấy chiếc nhẫn.
"Nếu cô vẫn không tin, tôi có thể làm lại một lần nữa cho cô xem."
Kết quả vẫn như thế.
Tay cô vừa tiếp xúc với chiếc nhẫn đó liền bắt đầu dị ứng.
"Bây giờ có thể chứng minh, chiếc nhẫn này không phải là do tôi trộm rồi đúng chứ?" - Thư Tình nói rõ từng câu từng chữ.
"Đúng vậy, Thư Tình tiểu thư dị ứng với nhẫn. Vì vậy chiếc nhẫn này không thể nào là do cô ấy trộm." - Cục trưởng cục cảnh sát đứng một bên nhìn mọi chuyện xảy ra cúi đầu nói.
"Cảm ơn."
Thư Tình cảm ơn cục trưởng, lia ánh mắt sắc bén nhìn về phía nhân viên phục vụ kia: "Vậy cô nói xem, sao cô lại tận mắt nhìn thấy tôi trộm nhẫn được vậy?"
"Tôi..." - Nhân viên phục vụ sắc mặt hoang mang, ngập ngà ngập ngừng, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi cắn răng, ánh mắt chứa đầy sự uy hiếp.
Nhân viên phục vụ run cầm cập, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thư Tình.
"Thư Tình tiểu thư, tôi xin lỗi, thật ra chiếc nhẫn này là do tôi trộm." - Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, nói.
"Vậy sao?' - Thư Tình nhếch mép, cô đương nhiên không hề tin lời cô ta.
Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ cỏn con mà thôi, sao có thể to gan trộm nhẫn của Từ Uyển Nhi rồi vu oan cho cô được.
Huống chi cô ta cũng chẳng có bản lĩnh trù tính một kế hoạch không có kẽ hở nào như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.