Chương 176: Không biết tự lượng sức
Hà Đằng
11/09/2022
“Hạ Tinh Tinh, cô đang làm gì vậy?” Thư Tình mím môi, nhìn Hạ Tinh Tinh mặt đầy đố kị oán độc trước mắt.
Hạ Tinh Tinh này thực sự là âm hồn bất tán, lần trước dùng dao đâm cô, hôm nay lại còn muốn đẩy cô xuống hồ.
Cô và Hạ Tinh Tinh hình như là cũng đâu có thâm thù đại hận gì mà phải không? Sao cô ta cứ một hai phải đẩy Thư Tình vào chỗ chết mới được cơ chứ?
Advertisement
Hạ Tinh Tinh không đẩy được Thư Tình xuống hồ, trong mắt bắt đầu bốc lên lửa giận hừng hực, cô ta căm hận nhìn chằm chằm cô: “Thư Tình, con tiện nhân nhà mày, mày làm hại tao bị Hoắc Vân Thành đuổi khỏi công ty, còn bị cấm cửa, giờ ngay cả việc làm cũng không tìm được! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”
Thư Tình nhếch miệng, giọng mỉa mai: “Hạ Tinh Tinh cô thôi đi được rồi đấy. Chẳng có ai muốn hại cô cả, nếu không phải do cô ôm lòng muốn hại tôi, làm ra những chuyện tổn hại tới lợi ích công ty thì sao lại bị đuổi việc chứ?”
Thư Tình chỉ cảm thấy thật mỉa mai, sao những người này lại cứ thích đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô mà không tự biết bản thân làm sai rồi kiểm điểm lại chính mình nhỉ?
“Tao không làm gì sai cả!” Hạ Tinh Tinh oán hận nhìn chằm chằm Thư Tình, gương mặt đẹp đẽ méo mó đến dữ tợn.
“Nếu như không phải tại mày, Hoắc Vân Thành sao có thể không thèm liếc mắt nhìn tao lấy một cái? Tao ở bên cạnh ảnh đã nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng phải có khổ lao, trước đây khi mày chưa tới công ty, anh ấy sẽ thường hay quan tâm tao!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng từ lúc mày tới, tất cả đều thay đổi! Trong lòng Hoắc Vân Thành chỉ có mình mày, nơi chốn giúp đỡ mày! Mày chẳng qua chỉ là con nhà quê lên thành phố mà thôi, rốt cuộc là có gì tốt hơn tao chứ? Vì sao anh ấy thà rằng bản thân bị thương cũng nhất định phải cứu mày, mày có điểm nào tốt chứ?”
Tất cả đều do mày!
Là mày khích bác ly gián trước mặt Hoắc Vân Thành, mưu tính hãm hại tao, xúi giục anh ấy khai trừ tao!
Nếu không phải do mày, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ thích tao!”
Thư Tình nhếch môi, Hoắc Vân Thành sẽ yêu cô ta? Hạ Tinh Tinh lấy đâu ra tự tin này nhỉ?
Thư Tình cười lạnh mở miệng: “Rút lại những hoang tưởng phi thực tế này của cô đi! Không ai muốn hại cô, hết thảy là do cô gieo gió gặt bão! Phiền cô tự soi xét lại bản thân mình một chút.”
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Thư Tình, lửa giận trong lòng Hạ Tinh Tinh bốc cháy tới cực điểm.
“Thư Tình, tao sẽ không tha cho mày! Đồ đê tiện như mày nên chết sớm đi mới phải! Mày sống trên đời này chính là để làm đồ chuyên đi hại người! Hôm nay chính là ngày chết của mày!” Hạ Tinh Tinh gào khản cả giọng.
Ngày hôm nay cô ta nhất định phải diệt trừ Thư Tình, bởi vì hôm nay là cơ hội ra tay tốt duy nhất để cô ta ra tay.
Gương mặt Hạ Tinh Tinh vặn vẹo dữ tợn, cô ta dùng hết sức lực toàn thân nhào tới đánh về phía Thư Tình.
Thấy dáng vẻ nổi điên của Hạ Tinh Tinh, Thư Tình cười lạnh một tiếng.
Chỉ dựa vào một Hạ Tinh Tinh cũng muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Quá là không biết lượng sức.
Thư Tình nghiêng người, tránh qua một bên.
Mà Hạ Tinh Tinh dùng sức quá mạnh, hơn nữa tối qua vừa mới mưa, mặt đất rất trơn, chân trượt một cái, cả người cô ta trực tiếp rơi thẳng xuống hồ.
Ùm.
Một tiếng vang thật lớn, Hạ Tinh Tinh rơi vào trong hồ nước.
“Cứu với! Cứu tôi với!” Thời tiết tháng Sáu còn hơi lạnh, Hạ Tinh Tinh cả người ướt đẫm, lạnh đến mức mặt trắng bệch, cố gắng vùng vẫy trong nước, liều mạng kêu cứu.
Cô ta không biết bơi.
Vốn dĩ Hạ Tinh Tinh chỉ một lòng muốn đẩy Thư Tình xuống hồ, nhưng ai biết chính mình lại rơi xuống.
Hạ Tinh Tinh này thực sự là âm hồn bất tán, lần trước dùng dao đâm cô, hôm nay lại còn muốn đẩy cô xuống hồ.
Cô và Hạ Tinh Tinh hình như là cũng đâu có thâm thù đại hận gì mà phải không? Sao cô ta cứ một hai phải đẩy Thư Tình vào chỗ chết mới được cơ chứ?
Advertisement
Hạ Tinh Tinh không đẩy được Thư Tình xuống hồ, trong mắt bắt đầu bốc lên lửa giận hừng hực, cô ta căm hận nhìn chằm chằm cô: “Thư Tình, con tiện nhân nhà mày, mày làm hại tao bị Hoắc Vân Thành đuổi khỏi công ty, còn bị cấm cửa, giờ ngay cả việc làm cũng không tìm được! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”
Thư Tình nhếch miệng, giọng mỉa mai: “Hạ Tinh Tinh cô thôi đi được rồi đấy. Chẳng có ai muốn hại cô cả, nếu không phải do cô ôm lòng muốn hại tôi, làm ra những chuyện tổn hại tới lợi ích công ty thì sao lại bị đuổi việc chứ?”
Thư Tình chỉ cảm thấy thật mỉa mai, sao những người này lại cứ thích đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô mà không tự biết bản thân làm sai rồi kiểm điểm lại chính mình nhỉ?
“Tao không làm gì sai cả!” Hạ Tinh Tinh oán hận nhìn chằm chằm Thư Tình, gương mặt đẹp đẽ méo mó đến dữ tợn.
“Nếu như không phải tại mày, Hoắc Vân Thành sao có thể không thèm liếc mắt nhìn tao lấy một cái? Tao ở bên cạnh ảnh đã nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng phải có khổ lao, trước đây khi mày chưa tới công ty, anh ấy sẽ thường hay quan tâm tao!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng từ lúc mày tới, tất cả đều thay đổi! Trong lòng Hoắc Vân Thành chỉ có mình mày, nơi chốn giúp đỡ mày! Mày chẳng qua chỉ là con nhà quê lên thành phố mà thôi, rốt cuộc là có gì tốt hơn tao chứ? Vì sao anh ấy thà rằng bản thân bị thương cũng nhất định phải cứu mày, mày có điểm nào tốt chứ?”
Tất cả đều do mày!
Là mày khích bác ly gián trước mặt Hoắc Vân Thành, mưu tính hãm hại tao, xúi giục anh ấy khai trừ tao!
Nếu không phải do mày, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ thích tao!”
Thư Tình nhếch môi, Hoắc Vân Thành sẽ yêu cô ta? Hạ Tinh Tinh lấy đâu ra tự tin này nhỉ?
Thư Tình cười lạnh mở miệng: “Rút lại những hoang tưởng phi thực tế này của cô đi! Không ai muốn hại cô, hết thảy là do cô gieo gió gặt bão! Phiền cô tự soi xét lại bản thân mình một chút.”
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Thư Tình, lửa giận trong lòng Hạ Tinh Tinh bốc cháy tới cực điểm.
“Thư Tình, tao sẽ không tha cho mày! Đồ đê tiện như mày nên chết sớm đi mới phải! Mày sống trên đời này chính là để làm đồ chuyên đi hại người! Hôm nay chính là ngày chết của mày!” Hạ Tinh Tinh gào khản cả giọng.
Ngày hôm nay cô ta nhất định phải diệt trừ Thư Tình, bởi vì hôm nay là cơ hội ra tay tốt duy nhất để cô ta ra tay.
Gương mặt Hạ Tinh Tinh vặn vẹo dữ tợn, cô ta dùng hết sức lực toàn thân nhào tới đánh về phía Thư Tình.
Thấy dáng vẻ nổi điên của Hạ Tinh Tinh, Thư Tình cười lạnh một tiếng.
Chỉ dựa vào một Hạ Tinh Tinh cũng muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Quá là không biết lượng sức.
Thư Tình nghiêng người, tránh qua một bên.
Mà Hạ Tinh Tinh dùng sức quá mạnh, hơn nữa tối qua vừa mới mưa, mặt đất rất trơn, chân trượt một cái, cả người cô ta trực tiếp rơi thẳng xuống hồ.
Ùm.
Một tiếng vang thật lớn, Hạ Tinh Tinh rơi vào trong hồ nước.
“Cứu với! Cứu tôi với!” Thời tiết tháng Sáu còn hơi lạnh, Hạ Tinh Tinh cả người ướt đẫm, lạnh đến mức mặt trắng bệch, cố gắng vùng vẫy trong nước, liều mạng kêu cứu.
Cô ta không biết bơi.
Vốn dĩ Hạ Tinh Tinh chỉ một lòng muốn đẩy Thư Tình xuống hồ, nhưng ai biết chính mình lại rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.