Chương 302: Phung phí
Hà Đằng
03/12/2022
“Vật phẩm đầu tiên được đấu giá đó là một chiếc bát sứ xanh ngọc thời Đường, xin mời nữ tiếp viên!”
Nữ tiếp viên bước từng bước ưu nhã tiến lên sân khấu, hai tay bưng một chiếc khay tinh xảo, người dẫn chương trình vén tấm vải đỏ ra, bên dưới đặt một chiếc bát sứ màu xanh lá.
“Giá khởi điểm của chiếc bát này là năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm vạn, ai yêu thích món đồ này có thể bắt đầu đấu giá nha!”
Thư Tình nhìn thoáng qua chiếc bát men xanh, đó là chiếc bát lúc trước ông nội tặng cho cô chơi. Trong nhà có quá nhiều đồ cổ cứ để chất đống cũng chẳng làm gì, chi bằng đem ra quyên góp đấu giá từ thiện coi như cho chúng phát huy một chút tác dụng.
Chẳng bao lâu chiếc bát này đã tìm được chủ mới, được bán với cao ngất ngưởng hai trăm vạn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vật phẩm đấu giá thứ hai là một chú mèo bông được chế tác sinh động như thật.
“Chú mèo này thật đáng yêu phải vậy không?” Dẫn chương trình giới thiệu: “Mọi người khoan hãy vội xem thường, nó được ra đời dưới bàn tay của bậc thầy chế tác hàng đầu thế giới Leo, đặc biệt đôi mắt của nó còn được khảm viên kim cương vô cùng giá trị.”
Người bên dưới đã bắt đầu bàn tán xôn xao: “Hóa ra là do Leo đích thân chế tác, thật là hiếm có.”
“Vậy chẳng phải giá cả sẽ thật xa xỉ hay sao? Không biết ai là người có thể giành được nó đây?”
Con mèo này do Thư Tình tự tay xỏ từng đường kim mũi chỉ may nên, cô khá yêu thích nó nên định mua lại nó mang về.
Giọng người dẫn chương trình lại lần nữa vang lên: “Giá khởi điểm của chú mèo này là một trăm vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn, đấu giá bắt đầu.”
Câu nói vừa dứt liền có người cất giọng hô giá: “120 vạn.”
“150 vạn!”
“200 vạn!”
…
Mức giá gia tăng một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc đã lên đến năm trăm vạn.
“Giá hiện giờ đang là năm trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?” Giọng nói vang dội của người dẫn chương trình lại vang lên.
Thư Tình nhếch môi, giơ thẻ lên và nói: “Tôi trả một ngàn vạn.”
Giọng người dẫn chương trình cao hơn một chút: “Cô gái này ra giá một ngàn vạn, xin hỏi còn ai…”
Dẫn chương trình còn chưa nói xong thì Từ Uyển Nhi đã giơ cao tấm thẻ của mình lên: “Tôi trả 1200 vạn!”
Từ Uyển Nhi liếc xéo Thư Tình, thật ra vốn dĩ cô ta không định tranh con mèo này, nhưng chỉ cần là những thứ Thư Tình muốn có thì cô ta đều phải chiếm được!
Nhận lấy ánh mắt khiêu khích của Từ Uyển Nhi, Thư Tình cười khẩy, lại lần nữa giơ thẻ: “1500 vạn!”
1500 vạn!
Ánh mắt Từ Uyển Nhi nhìn về phía Thư Tình càng thêm khinh thường!
Cái đồ nhà quê Thư Tình này sao mà có nhiều tiền như vậy được, chắc chắn đều là dựa vào quyến rũ hết người này đến người khác!
Lần này tám phần là tiêu tiền của Hoắc Vân Thành!
Từ Uyển Nhi lại ngó nghiêng xung quanh nhưng vẫn chẳng tháy Hoắc Vân Thành đâu.
Từ Uyển Nhi đứng lên, đi về phía Thư Tình, kiêu ngạo châm chọc: “Thư Tình, cô phung phí nhiều tiền của Hoắc Vân Thành như vậy chỉ để mua một con mèo, anh ấy có biết không?”
Ánh mắt Thư Tình nhìn Từ Uyển Nhi tựa như nhìn một con ngốc: “Anh ấy biết hay không thì liên quan gì đến Từ tiểu thư đây vậy?”
“Vậy là anh ấy không biết sao?” Từ Uyển Nhi chế nhạo: “Nếu cô đấu giá được nhưng rồi lại không có tiền mua, chẳng phải sẽ vô cùng xấu hổ hay sao?”
“Chuyện này không nhọc Từ tiểu thư phải lo lắng.” Thư Tình khẽ cong khóe môi, rút ra một tấm thẻ đen lắc lư trước mặt Từ Uyển Nhi.
Nữ tiếp viên bước từng bước ưu nhã tiến lên sân khấu, hai tay bưng một chiếc khay tinh xảo, người dẫn chương trình vén tấm vải đỏ ra, bên dưới đặt một chiếc bát sứ màu xanh lá.
“Giá khởi điểm của chiếc bát này là năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm vạn, ai yêu thích món đồ này có thể bắt đầu đấu giá nha!”
Thư Tình nhìn thoáng qua chiếc bát men xanh, đó là chiếc bát lúc trước ông nội tặng cho cô chơi. Trong nhà có quá nhiều đồ cổ cứ để chất đống cũng chẳng làm gì, chi bằng đem ra quyên góp đấu giá từ thiện coi như cho chúng phát huy một chút tác dụng.
Chẳng bao lâu chiếc bát này đã tìm được chủ mới, được bán với cao ngất ngưởng hai trăm vạn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vật phẩm đấu giá thứ hai là một chú mèo bông được chế tác sinh động như thật.
“Chú mèo này thật đáng yêu phải vậy không?” Dẫn chương trình giới thiệu: “Mọi người khoan hãy vội xem thường, nó được ra đời dưới bàn tay của bậc thầy chế tác hàng đầu thế giới Leo, đặc biệt đôi mắt của nó còn được khảm viên kim cương vô cùng giá trị.”
Người bên dưới đã bắt đầu bàn tán xôn xao: “Hóa ra là do Leo đích thân chế tác, thật là hiếm có.”
“Vậy chẳng phải giá cả sẽ thật xa xỉ hay sao? Không biết ai là người có thể giành được nó đây?”
Con mèo này do Thư Tình tự tay xỏ từng đường kim mũi chỉ may nên, cô khá yêu thích nó nên định mua lại nó mang về.
Giọng người dẫn chương trình lại lần nữa vang lên: “Giá khởi điểm của chú mèo này là một trăm vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn, đấu giá bắt đầu.”
Câu nói vừa dứt liền có người cất giọng hô giá: “120 vạn.”
“150 vạn!”
“200 vạn!”
…
Mức giá gia tăng một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc đã lên đến năm trăm vạn.
“Giá hiện giờ đang là năm trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?” Giọng nói vang dội của người dẫn chương trình lại vang lên.
Thư Tình nhếch môi, giơ thẻ lên và nói: “Tôi trả một ngàn vạn.”
Giọng người dẫn chương trình cao hơn một chút: “Cô gái này ra giá một ngàn vạn, xin hỏi còn ai…”
Dẫn chương trình còn chưa nói xong thì Từ Uyển Nhi đã giơ cao tấm thẻ của mình lên: “Tôi trả 1200 vạn!”
Từ Uyển Nhi liếc xéo Thư Tình, thật ra vốn dĩ cô ta không định tranh con mèo này, nhưng chỉ cần là những thứ Thư Tình muốn có thì cô ta đều phải chiếm được!
Nhận lấy ánh mắt khiêu khích của Từ Uyển Nhi, Thư Tình cười khẩy, lại lần nữa giơ thẻ: “1500 vạn!”
1500 vạn!
Ánh mắt Từ Uyển Nhi nhìn về phía Thư Tình càng thêm khinh thường!
Cái đồ nhà quê Thư Tình này sao mà có nhiều tiền như vậy được, chắc chắn đều là dựa vào quyến rũ hết người này đến người khác!
Lần này tám phần là tiêu tiền của Hoắc Vân Thành!
Từ Uyển Nhi lại ngó nghiêng xung quanh nhưng vẫn chẳng tháy Hoắc Vân Thành đâu.
Từ Uyển Nhi đứng lên, đi về phía Thư Tình, kiêu ngạo châm chọc: “Thư Tình, cô phung phí nhiều tiền của Hoắc Vân Thành như vậy chỉ để mua một con mèo, anh ấy có biết không?”
Ánh mắt Thư Tình nhìn Từ Uyển Nhi tựa như nhìn một con ngốc: “Anh ấy biết hay không thì liên quan gì đến Từ tiểu thư đây vậy?”
“Vậy là anh ấy không biết sao?” Từ Uyển Nhi chế nhạo: “Nếu cô đấu giá được nhưng rồi lại không có tiền mua, chẳng phải sẽ vô cùng xấu hổ hay sao?”
“Chuyện này không nhọc Từ tiểu thư phải lo lắng.” Thư Tình khẽ cong khóe môi, rút ra một tấm thẻ đen lắc lư trước mặt Từ Uyển Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.