Chương 273: Sao lại có sự trùng hợp đến vậy?!
Hà Đằng
29/09/2022
ones vừa dứt lời, Thư Tình đã chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, thẳng đến thang
máy. Nhưng khi ra tới thì thang máy đang ở dừng ở tầng cao nhất, Thư
Tình lập tức quay người chuyển hướng đến thang bộ, bước nhanh lên lầu
18. Phòng bệnh của Thư Tình ở lầu 5, một mạch leo lên mười ba tầng thang bộ, cuối cùng cũng đến được lầu 18.
“Hoắc Vân Thành ở đâu?” Thư Tình níu lại một vị bác sĩ, thất thần hỏi bằng tiếng Pháp.
Advertisement “Hả? Ý cô là Hoắc tổng Hoắc thị sao?” Bác sĩ đánh giá một lượt Thư Tình từ trên xuống dưới, chỉ vào bên trong: “Đang trong phòng cấp cứu đằng kia.”
“Anh ấy thế nào, không sao chứ?” Thư Tình sốt sắng hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: “Sorry, tôi không biết.”
Thư Tình vội vàng chạy như bay tới cửa phòng cấp cứu nhưng lại bị y tá ngăn lại ở cửa: “Thực xin lỗi cô gái, bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân, cô không vào được.”
“Bệnh nhân bên trong, anh ấy không sao chứ?” Thư Tình lo lắng hỏi, ánh mắt gắt gao rơi vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Y tá lễ phép mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức.”
Yên tâm?
Làm sao cô có thể yên tâm được đây?
Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với Hoắc Vân Thành, cô sẽ ân hận cả đời.
Trái tim Thư Tình như bị bóp nghẹt, đôi tay cô nắm lại trước ngực không ngừng cầu nguyện.
Không sao đâu, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ không sao!
“Thư tiểu thư.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Thư Tình.
Thư Tình theo âm thanh nhìn sang thì thấy Bruce và mấy quản lý chi nhánh bên Pháp của Hoắc thị đều đang ngồi ở dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ lo lắng.
Thư Tình bước tới: “Bruce, Hoắc Vân Thành sao rồi?”
Sắc mặt Bruce trở nên nghiêm trọng: “Tôi vừa mới nghe tin là lập tức đến đây liền, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, nhà kho đột nhiên nổ tung.” Thư Tình xoa xoa thái dương, đáp.
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhà kho sớm không nổ muộn không nổ lại nổ ngay đúng lúc cô và Hoắc Vân Thành đi qua.
Sao lại có sự trùng hợp đến vậy?!
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đẩy Hoắc Vân Thành ra.
“Hoắc Vận Thành, anh không sao chứ?” Thư Tình vội vàng đứng lên, quan tâm Hoắc Vận Thành.
Nhưng Hoắc Vân Thành không trả lời cô.
Anh hôn mê nằm lặng im trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, băng gạc quấn quanh đầu và dưới đùi, máu thấm qua từng lớp băng rỉ ra.
Nhìn bộ dạng Hoắc Vân Thành như thế này, trái tim Thư Tình đau xót, nước mắt chực trào.
Cô sụt sịt tự nhủ mình phải bình tĩnh, lúc này cô không được hoảng sợ.
“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?” Thư Tình quay người hỏi bác sĩ, giọng nói run rẩy bất an.
Cô sợ sẽ nghe thấy những điều không muốn nghe.
Bác sĩ trầm giọng nói: "Hoắc tổng bị tấm thép đập vào đầu và chân. Vết thương trên đầu rất nghiêm trọng. Mặc dù chúng tôi đã tiến hành cấp cứu cho anh ấy nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan."
Không khả quan... vậy nghĩa là sao?
Thư Tình đau đớn đến cùng tận, tựa như có một con dao sắc lẻm xỏ xuyên qua trái tim cô.
“Hoắc Vân Thành ở đâu?” Thư Tình níu lại một vị bác sĩ, thất thần hỏi bằng tiếng Pháp.
Advertisement “Hả? Ý cô là Hoắc tổng Hoắc thị sao?” Bác sĩ đánh giá một lượt Thư Tình từ trên xuống dưới, chỉ vào bên trong: “Đang trong phòng cấp cứu đằng kia.”
“Anh ấy thế nào, không sao chứ?” Thư Tình sốt sắng hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: “Sorry, tôi không biết.”
Thư Tình vội vàng chạy như bay tới cửa phòng cấp cứu nhưng lại bị y tá ngăn lại ở cửa: “Thực xin lỗi cô gái, bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân, cô không vào được.”
“Bệnh nhân bên trong, anh ấy không sao chứ?” Thư Tình lo lắng hỏi, ánh mắt gắt gao rơi vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Y tá lễ phép mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức.”
Yên tâm?
Làm sao cô có thể yên tâm được đây?
Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với Hoắc Vân Thành, cô sẽ ân hận cả đời.
Trái tim Thư Tình như bị bóp nghẹt, đôi tay cô nắm lại trước ngực không ngừng cầu nguyện.
Không sao đâu, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ không sao!
“Thư tiểu thư.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Thư Tình.
Thư Tình theo âm thanh nhìn sang thì thấy Bruce và mấy quản lý chi nhánh bên Pháp của Hoắc thị đều đang ngồi ở dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ lo lắng.
Thư Tình bước tới: “Bruce, Hoắc Vân Thành sao rồi?”
Sắc mặt Bruce trở nên nghiêm trọng: “Tôi vừa mới nghe tin là lập tức đến đây liền, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, nhà kho đột nhiên nổ tung.” Thư Tình xoa xoa thái dương, đáp.
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhà kho sớm không nổ muộn không nổ lại nổ ngay đúng lúc cô và Hoắc Vân Thành đi qua.
Sao lại có sự trùng hợp đến vậy?!
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đẩy Hoắc Vân Thành ra.
“Hoắc Vận Thành, anh không sao chứ?” Thư Tình vội vàng đứng lên, quan tâm Hoắc Vận Thành.
Nhưng Hoắc Vân Thành không trả lời cô.
Anh hôn mê nằm lặng im trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, băng gạc quấn quanh đầu và dưới đùi, máu thấm qua từng lớp băng rỉ ra.
Nhìn bộ dạng Hoắc Vân Thành như thế này, trái tim Thư Tình đau xót, nước mắt chực trào.
Cô sụt sịt tự nhủ mình phải bình tĩnh, lúc này cô không được hoảng sợ.
“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?” Thư Tình quay người hỏi bác sĩ, giọng nói run rẩy bất an.
Cô sợ sẽ nghe thấy những điều không muốn nghe.
Bác sĩ trầm giọng nói: "Hoắc tổng bị tấm thép đập vào đầu và chân. Vết thương trên đầu rất nghiêm trọng. Mặc dù chúng tôi đã tiến hành cấp cứu cho anh ấy nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan."
Không khả quan... vậy nghĩa là sao?
Thư Tình đau đớn đến cùng tận, tựa như có một con dao sắc lẻm xỏ xuyên qua trái tim cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.