Chương 148
Linh Dạ
20/12/2023
Sau khi tiễn những người khác đi, thư ký Trương sợ người trang điểm không cho cô ấy làm gì nên tự mình treo những bộ váy mà Ôn Noãn chọn sang một ngăn tủ khác.
Cô ấy tự nhiên nói: “Hai ngày nữa, tôi sẽ đem một số trang sức phù hợp với các loại trang phục đến đây.”
Ôn Noãn không từ chối, cô biết đây là công việc của thư ký Trương.
Lúc thư ký Trương rời đi, cô ấy lại nhìn Ôn Noãn thật sâu, cô ấy thầm nghĩ gần đây luật sư Hoắc đi làm muộn cũng là chuyện bình thường, có một người xinh đẹp vừa ý như vậy ở nhà, ai cam lòng rời giường chứ?
…
Buổi tối bảy giờ Hoắc Minh về nhà.
Anh định thay đổi quần rồi đưa Ôn Noãn đi dự tiệc, nhưng khi nhìn thấy Ôn Noãn, anh không thể nào rời mắt…
“Váy rất đẹp.” Giọng anh khàn khàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi.
Ôn Noãn đưa cho anh một cái áo sơ mi đen,
Tối nay anh mặc áo sơ mi đen phối với áo vest, áo vest màu nâu nhạt và cà vạt mỏng màu nâu sẫm.
Kẹp cà vạt cũng rất tỉ mỉ, có trang sức đính trên đó.
Hoắc Minh chậm chạp không cầm lấy, đôi mắt màu đen của anh nhuốm một tầng dục vọng, thậm chí giọng nói còn khàn khàn: “Tôi thay sau.”
Ôn Noãn vẫn chưa nhận ra thì cơ thể cô đã rơi vào vòng tay anh.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay thon dài của anh vuốt ve vòng eo uyển chuyển của cô, dùng lời nói tán tỉnh cô: “Thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn bị anh làm cho mềm cả người, cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, khẽ hừ một tiếng: “Sắp muộn rồi.”
Hoắc Minh không buông tha cô.
Anh giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó anh mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, thậm chí còn vùi mặt vào cổ cô, trêu chọc: “Làm một lần.”
Nói xong anh xoay người cô lại, điên cuồng hôn lên môi cô.
Chiếc váy màu xanh sẫm rơi lả tả trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn duyên dáng, còn Ôn Noãn bị anh giữ trong phòng thay đồ thì thỏa thích hưởng thụ…
Mọi thứ kết thúc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn ra ngoài, Hoắc Minh nhã nhặn sửa sang lại trang phục cho cô, sau đó lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên cái cổ mềm mại của cô.
“Thích không? Tôi tự chọn đó.” Anh hôn lên vành tai cô, nhìn bóng hình trong gương.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô có thể nhìn ra chiếc dây chuyền kim cương này rất đắt, cũng rất hợp với cô, quan trọng nhất là thành ý của anh.
Lúc này, hiềm khích lúc sáng sớm đã biến mất hoàn toàn, cô quay người lại ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: “Rất đẹp, tôi rất thích…”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nguôi giận rồi? Nếu em nguôi giận, sau bữa tiệc về, chúng ta lại tiếp tục…”
Đến khi ngồi lên trên xe thì cũng đã muộn rồi.
Cô ấy tự nhiên nói: “Hai ngày nữa, tôi sẽ đem một số trang sức phù hợp với các loại trang phục đến đây.”
Ôn Noãn không từ chối, cô biết đây là công việc của thư ký Trương.
Lúc thư ký Trương rời đi, cô ấy lại nhìn Ôn Noãn thật sâu, cô ấy thầm nghĩ gần đây luật sư Hoắc đi làm muộn cũng là chuyện bình thường, có một người xinh đẹp vừa ý như vậy ở nhà, ai cam lòng rời giường chứ?
…
Buổi tối bảy giờ Hoắc Minh về nhà.
Anh định thay đổi quần rồi đưa Ôn Noãn đi dự tiệc, nhưng khi nhìn thấy Ôn Noãn, anh không thể nào rời mắt…
“Váy rất đẹp.” Giọng anh khàn khàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi.
Ôn Noãn đưa cho anh một cái áo sơ mi đen,
Tối nay anh mặc áo sơ mi đen phối với áo vest, áo vest màu nâu nhạt và cà vạt mỏng màu nâu sẫm.
Kẹp cà vạt cũng rất tỉ mỉ, có trang sức đính trên đó.
Hoắc Minh chậm chạp không cầm lấy, đôi mắt màu đen của anh nhuốm một tầng dục vọng, thậm chí giọng nói còn khàn khàn: “Tôi thay sau.”
Ôn Noãn vẫn chưa nhận ra thì cơ thể cô đã rơi vào vòng tay anh.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay thon dài của anh vuốt ve vòng eo uyển chuyển của cô, dùng lời nói tán tỉnh cô: “Thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn bị anh làm cho mềm cả người, cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, khẽ hừ một tiếng: “Sắp muộn rồi.”
Hoắc Minh không buông tha cô.
Anh giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó anh mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, thậm chí còn vùi mặt vào cổ cô, trêu chọc: “Làm một lần.”
Nói xong anh xoay người cô lại, điên cuồng hôn lên môi cô.
Chiếc váy màu xanh sẫm rơi lả tả trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn duyên dáng, còn Ôn Noãn bị anh giữ trong phòng thay đồ thì thỏa thích hưởng thụ…
Mọi thứ kết thúc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn ra ngoài, Hoắc Minh nhã nhặn sửa sang lại trang phục cho cô, sau đó lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên cái cổ mềm mại của cô.
“Thích không? Tôi tự chọn đó.” Anh hôn lên vành tai cô, nhìn bóng hình trong gương.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô có thể nhìn ra chiếc dây chuyền kim cương này rất đắt, cũng rất hợp với cô, quan trọng nhất là thành ý của anh.
Lúc này, hiềm khích lúc sáng sớm đã biến mất hoàn toàn, cô quay người lại ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: “Rất đẹp, tôi rất thích…”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nguôi giận rồi? Nếu em nguôi giận, sau bữa tiệc về, chúng ta lại tiếp tục…”
Đến khi ngồi lên trên xe thì cũng đã muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.