Chương 155
Linh Dạ
21/12/2023
Ôn Noãn thấy thái độ của anh đã mềm mỏng hơn một chút liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh: “Trừ anh ra thì tôi còn có thể tìm ai chứ? Hoắc Minh anh nói tôi nghe xem…”
Giọng nói của cô mềm mại quyến rũ nhưng lại mang theo cảm giác trong sáng linh hoạt.
Hầu kết của Hoắc Minh lăn lộn.
Anh thấy hơi hối hận, giờ phút này, anh thực sự không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho Cố Trường Khanh nữa, anh chỉ nghĩ tới việc muốn “làm” với Ôn Noãn…
Đèn xanh sáng lên.
Hoắc Minh khởi động xe, anh bật nhạc trong xe lên, chọn một bài hát vô cùng lãng mạn.
Thỉnh thoảng anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn đoán anh đã nguôi giận, không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng tựa vào ghế da chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, một chút ửng hồng khẽ hiện lên trên khuôn mặt.
Dù sao cô vẫn còn trẻ, người đàn ông vì cô mà ghen tuông, còn sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, ít nhiều gì cô cũng nghĩ rằng anh đối xử với mình khác với những người khác, sẽ tự mình đa tình mà cảm thấy họ có thể đi đến cuối đời.
Đến căn hộ, Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha.
Ôn Noãn nói nhỏ: “Tôi đi thay đồ.”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, anh bảo Hoắc Minh Châu và Cố Trường Khanh: “Ngồi đi!”
Hoắc Minh Châu dẫn Cố Trường Khanh đi nhìn xung quanh.
Tay cô ấy chỉ vào “Vua Louis II” đầy ngạc nhiên thích thú: “Anh, anh giàu quá đi, cây dương cầm này là vận chuyển bằng máy bay đến ạ? Còn nữa… Căn hộ nhìn cũng không giống lúc trước.”
Hoắc Minh lấy từ trong tủ rượu một chai rượu đỏ và bốn cái ly ra.
Anh rót từ từ, sau đó cười như không cười nhìn Cố Trường Khanh nói: “Là Ôn Noãn trang trí, phụ nữ ở nhà không có gì làm, cứ thích tự làm khổ mình thôi.”
Hoắc Minh Châu vô cùng hâm mộ.
Anh trai đối xử với Ôn Noãn thật tốt!
Cố Trường Khanh hơi mất tự nhiên.
Bởi xúc động nhất thời nên hắn mới đến, nhưng khi bước vào căn hộ này lại thấy không được thoải mái, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Ôn Noãn, mỗi giây mỗi phút không ngừng nhắc nhở hắn, người phụ nữ hắn yêu bốn năm giờ đây đang sống cùng một người đàn ông khác.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lắc rượu vang đỏ trong ly, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này Ôn Noãn thay đồ ở nhà bước ra.
Màu hồng nhạt, loại vải tổng hợp mềm mại.
Cô định nấu ăn nên buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ trắng nõn rất nổi bật.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dùng tư thái của chủ gia đình nói: “Tùy ý làm vài món là được, em đừng nghe Minh Châu, con bé đang giảm cân, em có làm nhiều thì con bé cũng chỉ ăn vài ba món.”
Vì vụ bắt cóc, Hoắc Minh Châu vẫn còn áy náy với Ôn Noãn.
Giọng nói của cô mềm mại quyến rũ nhưng lại mang theo cảm giác trong sáng linh hoạt.
Hầu kết của Hoắc Minh lăn lộn.
Anh thấy hơi hối hận, giờ phút này, anh thực sự không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho Cố Trường Khanh nữa, anh chỉ nghĩ tới việc muốn “làm” với Ôn Noãn…
Đèn xanh sáng lên.
Hoắc Minh khởi động xe, anh bật nhạc trong xe lên, chọn một bài hát vô cùng lãng mạn.
Thỉnh thoảng anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn đoán anh đã nguôi giận, không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng tựa vào ghế da chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, một chút ửng hồng khẽ hiện lên trên khuôn mặt.
Dù sao cô vẫn còn trẻ, người đàn ông vì cô mà ghen tuông, còn sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, ít nhiều gì cô cũng nghĩ rằng anh đối xử với mình khác với những người khác, sẽ tự mình đa tình mà cảm thấy họ có thể đi đến cuối đời.
Đến căn hộ, Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha.
Ôn Noãn nói nhỏ: “Tôi đi thay đồ.”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, anh bảo Hoắc Minh Châu và Cố Trường Khanh: “Ngồi đi!”
Hoắc Minh Châu dẫn Cố Trường Khanh đi nhìn xung quanh.
Tay cô ấy chỉ vào “Vua Louis II” đầy ngạc nhiên thích thú: “Anh, anh giàu quá đi, cây dương cầm này là vận chuyển bằng máy bay đến ạ? Còn nữa… Căn hộ nhìn cũng không giống lúc trước.”
Hoắc Minh lấy từ trong tủ rượu một chai rượu đỏ và bốn cái ly ra.
Anh rót từ từ, sau đó cười như không cười nhìn Cố Trường Khanh nói: “Là Ôn Noãn trang trí, phụ nữ ở nhà không có gì làm, cứ thích tự làm khổ mình thôi.”
Hoắc Minh Châu vô cùng hâm mộ.
Anh trai đối xử với Ôn Noãn thật tốt!
Cố Trường Khanh hơi mất tự nhiên.
Bởi xúc động nhất thời nên hắn mới đến, nhưng khi bước vào căn hộ này lại thấy không được thoải mái, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Ôn Noãn, mỗi giây mỗi phút không ngừng nhắc nhở hắn, người phụ nữ hắn yêu bốn năm giờ đây đang sống cùng một người đàn ông khác.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lắc rượu vang đỏ trong ly, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này Ôn Noãn thay đồ ở nhà bước ra.
Màu hồng nhạt, loại vải tổng hợp mềm mại.
Cô định nấu ăn nên buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ trắng nõn rất nổi bật.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dùng tư thái của chủ gia đình nói: “Tùy ý làm vài món là được, em đừng nghe Minh Châu, con bé đang giảm cân, em có làm nhiều thì con bé cũng chỉ ăn vài ba món.”
Vì vụ bắt cóc, Hoắc Minh Châu vẫn còn áy náy với Ôn Noãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.