Chương 159
Linh Dạ
22/12/2023
Cô vươn ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt nhẹ sống mũi cao của anh, sau khi do dự một lúc mới hỏi: “Hoắc Minh, có nên nói với Minh Châu rằng tôi… tôi và…?
Hoắc Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Quá khứ của cô và Cố Trường Khanh?”
Ôn Noãn có hơi căng thẳng, không thể nói nên lời.
Hoắc Minh lại nhắm mắt, kéo cô vào lòng, khẽ chạm trán cô nói:”Không cần thiết.”
Ôn Noãn cứ nhai đi nhai lại những từ này, không hiểu được ý của anh là gì.
…
Sau đó, Hoắc Minh Châu lại đến hai lần nữa.
Cũng may là cô ấy không đưa Cố Trường Khanh đến, một mình đến ăn bữa khuya mà thôi.
Hoắc Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ nhưng tính cách rất đơn thuần, thậm chí cô ấy còn mang đến một số món quà nhỏ cho Ôn Noãn xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười
Đêm nay cô vừa tiễn Hoắc Minh Châu, Hoắc Minh đúng lúc trở về, anh ngửi thấy mùi thức ăn liền nhăn mày: “Minh Châu đã đến?”
“Làm sao anh biết?”
Ôn Noãn nhận chiếc áo khoác trong tay anh rồi móc nó lên.
Hoắc Minh véo má Ôn Noãn: “Mùi dầu mỡ chiên rán! Bình thường em không thích ăn những món này.” Ôn Noãn thích đồ ăn nhẹ, làn da vô cùng mịn màng, Hoắc Minh cho rằng thói quen này rất tốt.
Ôn Noãn ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hoắc Minh tuổi trẻ dồi dào sinh lực, sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì hầu như mỗi đêm đều ‘làm’.
Khi Ôn Noãn chủ động, anh liền tưởng cô muốn.
Anh ôm cô, hôn đến nỗi loạng choạng, gần như muốn ‘làm’ ngay tại cửa vào.
Ôn Noãn hôn một hồi, tựa vào sống mũi thẳng tắp của anh rồi thì thầm: “Hôm nay tôi cũng ăn! Ăn ngon lắm, Minh Châu mang nồi chiên không dầu tới.”
Hoắc Minh cảm thấy bất ngờ.
Anh không ngờ Ôn Noãn có thể chơi với Minh Châu, còn bị cô ấy ảnh hưởng.
Anh uể oải vỗ vai cô nói: Cái tốt không học? Học theo con bé đó.”
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng: “Tôi thấy không có gì không tốt cả!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu ghé gần tai cô, hỏi: “Có vẻ như cô khá thích Minh Châu, cô giáo Ôn, phải chăng là yêu ai yêu cả đường đi hay không?
Ôn Noãn đỏ mặt.
“Tôi không thích anh đâu!” Cô gượng gạo nhỏ giọng phản bác, sau đó chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
Tuy nhiên, Hoắc Minh lại tháo cà vạt, xắn tay áo.
“Đừng dọn dẹp, tôi sẽ ăn cái này.”
Đêm nay anh đặc biệt dễ chịu nên Ôn Mạn chủ động chiên cho anh một ít cánh gà và đồ ăn nhẹ, đồng thời khui một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Minh hiếm khi ăn những món này, nhưng lại cảm thấy hương vị không tồi.
Hoắc Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Quá khứ của cô và Cố Trường Khanh?”
Ôn Noãn có hơi căng thẳng, không thể nói nên lời.
Hoắc Minh lại nhắm mắt, kéo cô vào lòng, khẽ chạm trán cô nói:”Không cần thiết.”
Ôn Noãn cứ nhai đi nhai lại những từ này, không hiểu được ý của anh là gì.
…
Sau đó, Hoắc Minh Châu lại đến hai lần nữa.
Cũng may là cô ấy không đưa Cố Trường Khanh đến, một mình đến ăn bữa khuya mà thôi.
Hoắc Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ nhưng tính cách rất đơn thuần, thậm chí cô ấy còn mang đến một số món quà nhỏ cho Ôn Noãn xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười
Đêm nay cô vừa tiễn Hoắc Minh Châu, Hoắc Minh đúng lúc trở về, anh ngửi thấy mùi thức ăn liền nhăn mày: “Minh Châu đã đến?”
“Làm sao anh biết?”
Ôn Noãn nhận chiếc áo khoác trong tay anh rồi móc nó lên.
Hoắc Minh véo má Ôn Noãn: “Mùi dầu mỡ chiên rán! Bình thường em không thích ăn những món này.” Ôn Noãn thích đồ ăn nhẹ, làn da vô cùng mịn màng, Hoắc Minh cho rằng thói quen này rất tốt.
Ôn Noãn ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hoắc Minh tuổi trẻ dồi dào sinh lực, sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì hầu như mỗi đêm đều ‘làm’.
Khi Ôn Noãn chủ động, anh liền tưởng cô muốn.
Anh ôm cô, hôn đến nỗi loạng choạng, gần như muốn ‘làm’ ngay tại cửa vào.
Ôn Noãn hôn một hồi, tựa vào sống mũi thẳng tắp của anh rồi thì thầm: “Hôm nay tôi cũng ăn! Ăn ngon lắm, Minh Châu mang nồi chiên không dầu tới.”
Hoắc Minh cảm thấy bất ngờ.
Anh không ngờ Ôn Noãn có thể chơi với Minh Châu, còn bị cô ấy ảnh hưởng.
Anh uể oải vỗ vai cô nói: Cái tốt không học? Học theo con bé đó.”
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng: “Tôi thấy không có gì không tốt cả!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu ghé gần tai cô, hỏi: “Có vẻ như cô khá thích Minh Châu, cô giáo Ôn, phải chăng là yêu ai yêu cả đường đi hay không?
Ôn Noãn đỏ mặt.
“Tôi không thích anh đâu!” Cô gượng gạo nhỏ giọng phản bác, sau đó chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
Tuy nhiên, Hoắc Minh lại tháo cà vạt, xắn tay áo.
“Đừng dọn dẹp, tôi sẽ ăn cái này.”
Đêm nay anh đặc biệt dễ chịu nên Ôn Mạn chủ động chiên cho anh một ít cánh gà và đồ ăn nhẹ, đồng thời khui một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Minh hiếm khi ăn những món này, nhưng lại cảm thấy hương vị không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.