Chương 171
Linh Dạ
25/12/2023
Ngay khi Ôn Noãn đang không biết phải nói gì, Hoắc Minh lại xách hành lý lên, nói với thư ký Trương: “Ôn Noãn tiễn tôi ra sân bay.”
Hả?
Ôn Noãn ngẩn người…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc rồi à? Bây giờ đổi ý thì tôi sẽ bảo thư ký Trương đặt vé máy bay khác.”
Lúc này, nếu Ôn Noãn thực sự đi cùng anh, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ đi tới trước cửa thay giày: “Tôi tiễn anh ra sân bay.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô mấy giây, không nói gì.
Dưới tầng hầm để xe.
Ba chiếc xe của Hoắc Minh đều đang đỗ ở đây.
Một chiếc là chiếc xe Bentley Continental anh vẫn thường hay lái, hai chiếc còn lại đều là xe thể thao, rất hiếm khi thấy anh dùng hai chiếc xe này.
Hoắc Minh mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, ngồi vào ghế phụ lái.
Ôn Noãn vừa lên xe, anh liền đưa chìa khóa xe cho cô: “Sau này dùng nó thay đi bộ đi! Mỗi lần dạy Khương Sinh xong đều rất muộn, không an toàn.”
Xe thay đi bộ?
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Tôi muốn tự mình mua một chiếc, chiếc xe này khoa trương quá, không phù hợp.”
Hoắc Minh không phản đối.
Tấm thẻ anh đưa cho Ôn Noãn kia có hạn mức cao nhất là 50 triệu mỗi tháng, mua một chiếc xe không thành vấn đề.
Ôn Noãn không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đạp ga.
Hoắc Minh bận rộn cả một ngày, cũng không có tâm trạng và sức lực để nói chuyện với cô về những gì xảy ra tối qua. Ôn Noãn lái xe khá tốt, anh bèn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ôn Noãn dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghiêng người gọi anh.
Hoắc Minh khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Anh trời sinh đã có một đôi mắt phương, vừa sắc sảo lại sâu thăm thẳm, đẹp vô cùng.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phải tiễn anh lên không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chầm chậm mân mê mấy cái rồi mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Không cần đâu, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Ôn Noãn cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi.
Cô mang ơn anh sâu sắc, bất kể về tình hay về lý thì đều nên quan tâm anh mấy câu.
“Anh thật là… Sau khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Có lẽ vì cả đôi bên đều đã chấp nhận nhượng bộ nên bầu không khí hơi khác lạ, ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên môi cô.
Ôn Noãn nghiêng người, chủ động hôn anh một cái, khi ngẩng đầu lên, cô lại dịu dàng nói: “Lên đường bình an.”
Hoắc Minh đột ngột đè tay lên gáy cô, khiến nụ hôn này sâu hơn…
Hả?
Ôn Noãn ngẩn người…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc rồi à? Bây giờ đổi ý thì tôi sẽ bảo thư ký Trương đặt vé máy bay khác.”
Lúc này, nếu Ôn Noãn thực sự đi cùng anh, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ đi tới trước cửa thay giày: “Tôi tiễn anh ra sân bay.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô mấy giây, không nói gì.
Dưới tầng hầm để xe.
Ba chiếc xe của Hoắc Minh đều đang đỗ ở đây.
Một chiếc là chiếc xe Bentley Continental anh vẫn thường hay lái, hai chiếc còn lại đều là xe thể thao, rất hiếm khi thấy anh dùng hai chiếc xe này.
Hoắc Minh mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, ngồi vào ghế phụ lái.
Ôn Noãn vừa lên xe, anh liền đưa chìa khóa xe cho cô: “Sau này dùng nó thay đi bộ đi! Mỗi lần dạy Khương Sinh xong đều rất muộn, không an toàn.”
Xe thay đi bộ?
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Tôi muốn tự mình mua một chiếc, chiếc xe này khoa trương quá, không phù hợp.”
Hoắc Minh không phản đối.
Tấm thẻ anh đưa cho Ôn Noãn kia có hạn mức cao nhất là 50 triệu mỗi tháng, mua một chiếc xe không thành vấn đề.
Ôn Noãn không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đạp ga.
Hoắc Minh bận rộn cả một ngày, cũng không có tâm trạng và sức lực để nói chuyện với cô về những gì xảy ra tối qua. Ôn Noãn lái xe khá tốt, anh bèn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ôn Noãn dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghiêng người gọi anh.
Hoắc Minh khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Anh trời sinh đã có một đôi mắt phương, vừa sắc sảo lại sâu thăm thẳm, đẹp vô cùng.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phải tiễn anh lên không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chầm chậm mân mê mấy cái rồi mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Không cần đâu, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Ôn Noãn cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi.
Cô mang ơn anh sâu sắc, bất kể về tình hay về lý thì đều nên quan tâm anh mấy câu.
“Anh thật là… Sau khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Có lẽ vì cả đôi bên đều đã chấp nhận nhượng bộ nên bầu không khí hơi khác lạ, ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên môi cô.
Ôn Noãn nghiêng người, chủ động hôn anh một cái, khi ngẩng đầu lên, cô lại dịu dàng nói: “Lên đường bình an.”
Hoắc Minh đột ngột đè tay lên gáy cô, khiến nụ hôn này sâu hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.