Chương 176
Linh Dạ
26/12/2023
Nói ra thì không tốt, nhưng giấu giếm lại càng thêm có lỗi với cô ấy.
Cuối cùng, Ôn Noãn quyết định đợi tới khi Bạch Vi đi Hong Kong về sẽ gặp mặt trực tiếp cô ấy một lần, nhắc nhở cô ấy một chút.
Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!”
Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!”
Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết.
Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chi chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác!
Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống.
Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh.
Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở.
“Ôn Noãn… Hu hu… Tớ phải ly hôn!”
Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vi, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi.
Ôn Noãn rất áy náy trong lòng.
Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh.
Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tớ!”
Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.”
Ôn Noãn đau lòng.
Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút.
Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá tồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái.
Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang.
Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!”
Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc.
Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An.
Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.”
Cuối cùng, Ôn Noãn quyết định đợi tới khi Bạch Vi đi Hong Kong về sẽ gặp mặt trực tiếp cô ấy một lần, nhắc nhở cô ấy một chút.
Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!”
Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!”
Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết.
Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chi chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác!
Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống.
Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh.
Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở.
“Ôn Noãn… Hu hu… Tớ phải ly hôn!”
Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vi, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi.
Ôn Noãn rất áy náy trong lòng.
Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh.
Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tớ!”
Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.”
Ôn Noãn đau lòng.
Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút.
Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá tồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái.
Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang.
Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!”
Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc.
Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An.
Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.