Chương 182
Linh Dạ
27/12/2023
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Hoắc Minh đã cản lại.
Anh mỉm cười nhẹ: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Ôn Noãn cảm thấy không có gì phải trốn tránh, vì vậy cô khẽ ừ: “Khi hai người ở bên nhau, tất nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi.”
“Nếu đã chia tay thì sao?”
Ôn Noãn nâng cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của anh.
Anh thật đẹp!
Ôn Noãn nói thật với anh: “Đã chia tay thì hiển nhiên không cần quan tâm nữa.”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Sẽ tốt hơn nhiều nếu không liên lạc với nhau.”
Ôn Noãn cảm thấy đây chính là câu trả lời mà Hoắc Minh mong muốn, cô thành thật nói, nhưng Hoắc Minh nghe xong không mấy vui vẻ, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Buổi tối khi đi ngủ, Hoắc Minh chỉ hôn cô một lúc, không làm gì khác.
Ôn Noãn nghĩ có lẽ anh đã quá mệt mỏi…
Đàn ông cũng có lúc lực bất tòng tâm* mà!
* Lực bất tòng tâm: chỉ năng lực không đủ để thực hiện mong muốn của mình.
…
Sáng sớm, Hoắc Minh đã phá vỡ cách nghĩ của cô.
Vừa mới khỏi bệnh, anh đã chạy bộ buổi sáng, Ôn Noãn chẳng thể nằm lì trên giường nữa nên dậy làm bữa sáng.
Chuông cửa vang lên.
Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh không mang chìa khóa nên không nghĩ nhiều bèn ra mở cửa.
Ngoài cửa là là một quý phu nhân, trên người mặc quần áo hàng hiệu, bên cạnh còn có tài xế xách đầy thuốc bổ trên tay.
Người đến chính là bà Hoắc, mẹ của Hoắc Minh
Bà Hoắc rất vui mừng khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Bà đã nghe Minh Châu nói Hoắc Minh đang chung sống với một người, bà vẫn không tin lắm, nhưng bây giờ bà vừa nhìn đã biết là thật, vả lại còn là người mà bà quen biết.
So với sự vui mừng của bà Hoắc, Ôn Noãn căng thẳng hơn rất nhiều.
Cô gọi một tiếng ‘cô’ rồi mời bà vào trong.
Bà Hoắc bảo tài xế mang thuốc bổ vào rồi cho anh ta đi, vì sợ sẽ khiến Ôn Noãn hoảng sợ.
Bà Hoắc ngồi trên ghế sô pha, uống trà do Ôn Noãn rót, ánh mắt dán chặt lên người cô.
Ừm… không tệ!
Nơi này đã thay đổi rất nhiều, có vẻ như đã chung sống với nhau rất lâu rồi.
Bà Hoắc bảo Ôn Noãn ngồi xuống, khá hiền hòa hỏi han vài câu, rồi hỏi tới tuổi của Ôn Noãn.
Ôn Noãn biết bà Hoắc đã hiểu lầm, nhưng cô cũng không tiện mở lời giải thích, dù gì thì cô thực sự đã ngủ chung với con trai của người ta.
Ôn Noãn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Là tuổi Mèo ạ.”
Tuổi Mèo sao?
Anh mỉm cười nhẹ: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Ôn Noãn cảm thấy không có gì phải trốn tránh, vì vậy cô khẽ ừ: “Khi hai người ở bên nhau, tất nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi.”
“Nếu đã chia tay thì sao?”
Ôn Noãn nâng cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của anh.
Anh thật đẹp!
Ôn Noãn nói thật với anh: “Đã chia tay thì hiển nhiên không cần quan tâm nữa.”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Sẽ tốt hơn nhiều nếu không liên lạc với nhau.”
Ôn Noãn cảm thấy đây chính là câu trả lời mà Hoắc Minh mong muốn, cô thành thật nói, nhưng Hoắc Minh nghe xong không mấy vui vẻ, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Buổi tối khi đi ngủ, Hoắc Minh chỉ hôn cô một lúc, không làm gì khác.
Ôn Noãn nghĩ có lẽ anh đã quá mệt mỏi…
Đàn ông cũng có lúc lực bất tòng tâm* mà!
* Lực bất tòng tâm: chỉ năng lực không đủ để thực hiện mong muốn của mình.
…
Sáng sớm, Hoắc Minh đã phá vỡ cách nghĩ của cô.
Vừa mới khỏi bệnh, anh đã chạy bộ buổi sáng, Ôn Noãn chẳng thể nằm lì trên giường nữa nên dậy làm bữa sáng.
Chuông cửa vang lên.
Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh không mang chìa khóa nên không nghĩ nhiều bèn ra mở cửa.
Ngoài cửa là là một quý phu nhân, trên người mặc quần áo hàng hiệu, bên cạnh còn có tài xế xách đầy thuốc bổ trên tay.
Người đến chính là bà Hoắc, mẹ của Hoắc Minh
Bà Hoắc rất vui mừng khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Bà đã nghe Minh Châu nói Hoắc Minh đang chung sống với một người, bà vẫn không tin lắm, nhưng bây giờ bà vừa nhìn đã biết là thật, vả lại còn là người mà bà quen biết.
So với sự vui mừng của bà Hoắc, Ôn Noãn căng thẳng hơn rất nhiều.
Cô gọi một tiếng ‘cô’ rồi mời bà vào trong.
Bà Hoắc bảo tài xế mang thuốc bổ vào rồi cho anh ta đi, vì sợ sẽ khiến Ôn Noãn hoảng sợ.
Bà Hoắc ngồi trên ghế sô pha, uống trà do Ôn Noãn rót, ánh mắt dán chặt lên người cô.
Ừm… không tệ!
Nơi này đã thay đổi rất nhiều, có vẻ như đã chung sống với nhau rất lâu rồi.
Bà Hoắc bảo Ôn Noãn ngồi xuống, khá hiền hòa hỏi han vài câu, rồi hỏi tới tuổi của Ôn Noãn.
Ôn Noãn biết bà Hoắc đã hiểu lầm, nhưng cô cũng không tiện mở lời giải thích, dù gì thì cô thực sự đã ngủ chung với con trai của người ta.
Ôn Noãn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Là tuổi Mèo ạ.”
Tuổi Mèo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.