Chương 220
Linh Dạ
03/01/2024
“Vừa rồi không phải vẫn đang tốt sao?”
Ôn Noãn áp đầu vào tấm kính trong suốt, giọng nói vỡ vụn: “Đêm nay không phải tôi đến tìm anh.”
“Tôi biết!”
“Nhưng thế thì sao nào!”
“Em không muốn sao?… Ôn Noãn em cũng muốn mà, cơ thể của em đã nói cho tôi biết.”
……
Trong chuyện này Hoắc Minh rất độc đoán và bá đạo, Ôn Noãn không thể phản kháng.
Khoảnh khắc tình cảm đang nóng bỏng.
Anh không khỏi nghĩ tới tình ý của Khương Duệ đối với cô, nghĩ tới Cố Trường Khanh luôn tơ tưởng nhớ đến cô, nên khó tránh khỏi trở nên thô bạo hơn bình thường.
Ôn Noãn vẫn luôn từ chối.
Nhưng Hoắc Minh rất phấn khích, anh chưa bao giờ xúc động đến vậy.
……
Kết thúc hoàn toàn.
Ôn Noãn cảm thấy không khỏe, mệt mỏi đến mức muốn ngất đi.
Nhưng cô mở mắt một hồi lâu, vẫn là ngồi dậy…
“Hoắc Minh, anh không dùng bao cao su!”
Hoắc Minh đưa tay che mắt, một tay kéo cô vào lòng: “Thỉnh thoảng một lần! Hơn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn.”
Ôn Noãn rất kiên quyết.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Nếu lỡ như tôi có thai, anh có cho phép tôi sinh con không?”
Trong giọng nói của cô vang lên tiếng khóc: “Hoắc Minh, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé.”
Có thai sẽ sinh con, dù anh có muốn hay không!
Đêm dày đặc…
Thật ra Hoắc Minh rất muốn đi ngủ, anh đã lâu không làm tình với cô nên đêm nay đặc biệt phóng túng, nhưng bây giờ Ôn Noãn vẫn kiên trì không chịu ngủ, anh không thể tiếp tục nằm im được.
Đèn phòng ngủ bật sáng.
Anh đứng dậy mặc quần áo: “Tôi đến hiệu thuốc mua.”
Ôn Noãn bèn ngồi dậy theo, cắn nhẹ môi dưới: “Anh… mua thêm chai thuốc bôi ngoài da, tôi cảm thấy có chút không khỏe.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Ôn Noãn tránh đi ánh nhìn của anh: “Có chút đau.”
Hoắc Minh xuống giường, cài nút áo, kéo quần lên.
Anh ra ngoài khoảng hai mươi phút thì mang về một hộp thuốc nhỏ và thuốc mỡ, khi đưa cho Ôn Noãn, cả hai đều có hơi không được tự nhiên.
Anh chưa từng mua thứ này cho phụ nữ bao giờ.
Ôn Noãn cũng chưa từng dùng thuốc, huống chi là bôi thuốc mỡ…
Cô ngồi trên giường đọc hướng dẫn, sau khi đã hiểu rõ, cô lấy chai nước khoáng ở đầu giường mở nắp ra, bỏ thuốc vào miệng, uống với nước…
Ôn Noãn áp đầu vào tấm kính trong suốt, giọng nói vỡ vụn: “Đêm nay không phải tôi đến tìm anh.”
“Tôi biết!”
“Nhưng thế thì sao nào!”
“Em không muốn sao?… Ôn Noãn em cũng muốn mà, cơ thể của em đã nói cho tôi biết.”
……
Trong chuyện này Hoắc Minh rất độc đoán và bá đạo, Ôn Noãn không thể phản kháng.
Khoảnh khắc tình cảm đang nóng bỏng.
Anh không khỏi nghĩ tới tình ý của Khương Duệ đối với cô, nghĩ tới Cố Trường Khanh luôn tơ tưởng nhớ đến cô, nên khó tránh khỏi trở nên thô bạo hơn bình thường.
Ôn Noãn vẫn luôn từ chối.
Nhưng Hoắc Minh rất phấn khích, anh chưa bao giờ xúc động đến vậy.
……
Kết thúc hoàn toàn.
Ôn Noãn cảm thấy không khỏe, mệt mỏi đến mức muốn ngất đi.
Nhưng cô mở mắt một hồi lâu, vẫn là ngồi dậy…
“Hoắc Minh, anh không dùng bao cao su!”
Hoắc Minh đưa tay che mắt, một tay kéo cô vào lòng: “Thỉnh thoảng một lần! Hơn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn.”
Ôn Noãn rất kiên quyết.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Nếu lỡ như tôi có thai, anh có cho phép tôi sinh con không?”
Trong giọng nói của cô vang lên tiếng khóc: “Hoắc Minh, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé.”
Có thai sẽ sinh con, dù anh có muốn hay không!
Đêm dày đặc…
Thật ra Hoắc Minh rất muốn đi ngủ, anh đã lâu không làm tình với cô nên đêm nay đặc biệt phóng túng, nhưng bây giờ Ôn Noãn vẫn kiên trì không chịu ngủ, anh không thể tiếp tục nằm im được.
Đèn phòng ngủ bật sáng.
Anh đứng dậy mặc quần áo: “Tôi đến hiệu thuốc mua.”
Ôn Noãn bèn ngồi dậy theo, cắn nhẹ môi dưới: “Anh… mua thêm chai thuốc bôi ngoài da, tôi cảm thấy có chút không khỏe.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Ôn Noãn tránh đi ánh nhìn của anh: “Có chút đau.”
Hoắc Minh xuống giường, cài nút áo, kéo quần lên.
Anh ra ngoài khoảng hai mươi phút thì mang về một hộp thuốc nhỏ và thuốc mỡ, khi đưa cho Ôn Noãn, cả hai đều có hơi không được tự nhiên.
Anh chưa từng mua thứ này cho phụ nữ bao giờ.
Ôn Noãn cũng chưa từng dùng thuốc, huống chi là bôi thuốc mỡ…
Cô ngồi trên giường đọc hướng dẫn, sau khi đã hiểu rõ, cô lấy chai nước khoáng ở đầu giường mở nắp ra, bỏ thuốc vào miệng, uống với nước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.