Chương 224
Linh Dạ
04/01/2024
Nhưng anh lại nhượng bộ và chăm sóc cô, cuối cùng quan hệ của bọn họ cũng dịu đi.
Hai ngày cuối tuần, Hoắc Minh ngoài chăm sóc cô thì làm việc trong phòng sách, thậm chí còn xuống tầng cho chó trắng ăn!
Cơ thể của Ôn Noãn không tốt.
Anh không chạm vào cô, nhưng lại rất vui vẻ hôn cô…
Khi nụ hôn khiến cô ý loạn tình mê, anh lập tức mỉm cười.
Hai ngày nay, Ôn Noãn có cảm giác như quay lại trước kia, thế nhưng trong lòng cô biết rõ không phải là như vậy. Sự chăm sóc của anh, những hành động khiến người ta xấu hổ này… Chỉ vì hứng thú mà thôi.
Cô sẽ không động lòng, cô có đau khổ hay không, Hoắc Minh vốn không quan tâm!
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể Ôn Noãn đã tốt hơn rất nhiều, cô đột nhiên muốn uống cà phê.
Pha được một nửa thì có chuông cửa vang lên.
Hoắc Minh đang ở trong phòng sách, Ôn Noãn lập tức đi đến mở cửa, cô cho rằng người đến là Hoắc Minh Châu.
Cánh cửa mở ra, cô giật mình.
Người đứng ở cửa chính là Kiều An.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nở nụ cười, không giống thái độ ác ý đêm đó.
Ôn Noãn không dám xem thường ánh trăng sáng này.
Cô không cản bọn họ gặp mặt nhau, cô mời Kiều An vào nhà, sau đó đi đến cửa phòng sách nói với Hoắc Minh: “Cô Kiều đến rồi, anh có muốn gặp cô ấy không?”
Hoắc Minh hơi ngạc nhiên: “Kiều An?”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cố gắng bắt lấy từng chi tiết biểu cảm trên mặt cô, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng anh không thể soi ra được tí gì từ vẻ mặt của Ôn Noãn.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, lạnh nhạt nói: “Cho cô ta vào phòng sách đi.”
Ôn Noãn xoay người rời đi, anh lại giương mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng cô…
Trong phòng khách.
Kiều An đang đi loanh quanh tham quan căn nhà cao cấp này.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cây đàn dương cầm Morning Dew kia, khuôn mặt méo mó vì ghen tị.
Morning Dew.
Tương truyền rằng vua Louis II thường xuyên đàn bằng cây dương cầm này cho người vợ yêu quý của mình nghe.
Hoắc Minh tặng nó cho Ôn Noãn, chẳng lẽ là đang thể hiện rằng anh yêu Ôn Noãn?
Không thể nào!
Kiều An có chết cũng không tin chuyện này!
Hơn nữa, cô ta hiểu rõ Hoắc Minh, anh chỉ thích trang trí theo phong cách tối giản, làm sao có thể dễ dàng cho phép Ôn Noãn biến nơi này thành giống như ở nhà, tràn ngập cảm giác tồn tại của Ôn Noãn.
Khắp nơi đều như thế!
Hai ngày cuối tuần, Hoắc Minh ngoài chăm sóc cô thì làm việc trong phòng sách, thậm chí còn xuống tầng cho chó trắng ăn!
Cơ thể của Ôn Noãn không tốt.
Anh không chạm vào cô, nhưng lại rất vui vẻ hôn cô…
Khi nụ hôn khiến cô ý loạn tình mê, anh lập tức mỉm cười.
Hai ngày nay, Ôn Noãn có cảm giác như quay lại trước kia, thế nhưng trong lòng cô biết rõ không phải là như vậy. Sự chăm sóc của anh, những hành động khiến người ta xấu hổ này… Chỉ vì hứng thú mà thôi.
Cô sẽ không động lòng, cô có đau khổ hay không, Hoắc Minh vốn không quan tâm!
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể Ôn Noãn đã tốt hơn rất nhiều, cô đột nhiên muốn uống cà phê.
Pha được một nửa thì có chuông cửa vang lên.
Hoắc Minh đang ở trong phòng sách, Ôn Noãn lập tức đi đến mở cửa, cô cho rằng người đến là Hoắc Minh Châu.
Cánh cửa mở ra, cô giật mình.
Người đứng ở cửa chính là Kiều An.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nở nụ cười, không giống thái độ ác ý đêm đó.
Ôn Noãn không dám xem thường ánh trăng sáng này.
Cô không cản bọn họ gặp mặt nhau, cô mời Kiều An vào nhà, sau đó đi đến cửa phòng sách nói với Hoắc Minh: “Cô Kiều đến rồi, anh có muốn gặp cô ấy không?”
Hoắc Minh hơi ngạc nhiên: “Kiều An?”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cố gắng bắt lấy từng chi tiết biểu cảm trên mặt cô, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng anh không thể soi ra được tí gì từ vẻ mặt của Ôn Noãn.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, lạnh nhạt nói: “Cho cô ta vào phòng sách đi.”
Ôn Noãn xoay người rời đi, anh lại giương mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng cô…
Trong phòng khách.
Kiều An đang đi loanh quanh tham quan căn nhà cao cấp này.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cây đàn dương cầm Morning Dew kia, khuôn mặt méo mó vì ghen tị.
Morning Dew.
Tương truyền rằng vua Louis II thường xuyên đàn bằng cây dương cầm này cho người vợ yêu quý của mình nghe.
Hoắc Minh tặng nó cho Ôn Noãn, chẳng lẽ là đang thể hiện rằng anh yêu Ôn Noãn?
Không thể nào!
Kiều An có chết cũng không tin chuyện này!
Hơn nữa, cô ta hiểu rõ Hoắc Minh, anh chỉ thích trang trí theo phong cách tối giản, làm sao có thể dễ dàng cho phép Ôn Noãn biến nơi này thành giống như ở nhà, tràn ngập cảm giác tồn tại của Ôn Noãn.
Khắp nơi đều như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.