Chương 244
Linh Dạ
08/01/2024
Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”
Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!
Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”
Hoắc Minh: …
Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.
Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…
Ôn Noãn cúi đầu xuống.
Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”
Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.
Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”
Ôn Noãn cụp mắt.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”
Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.
Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.
Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.
Ôn Noãn cười tự giễu.
“Không muốn ăn! Không quan trọng!”
Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?
Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”
Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”
Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!
Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”
Hoắc Minh: …
Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.
Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…
Ôn Noãn cúi đầu xuống.
Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”
Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.
Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”
Ôn Noãn cụp mắt.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”
Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.
Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.
Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.
Ôn Noãn cười tự giễu.
“Không muốn ăn! Không quan trọng!”
Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?
Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”
Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.