Chương 257
Linh Dạ
12/01/2024
Ai?
Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”
Ôn Noãn đã đoán được là ai.
Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”
Chị Lê sợ cô thất lễ.
Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.
Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”
Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.
Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra ngoài trước.
Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.
“Ôn Noãn!”
Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”
Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.
Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.
Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.
Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi… Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”
“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”
…
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.
Hắn bật cười khúc khích.
“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”
Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.
Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”
Ôn Noãn đã đoán được là ai.
Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”
Chị Lê sợ cô thất lễ.
Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.
Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”
Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.
Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra ngoài trước.
Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.
“Ôn Noãn!”
Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”
Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.
Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.
Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.
Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi… Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”
“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”
…
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.
Hắn bật cười khúc khích.
“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”
Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.
Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.