Chương 263
Linh Dạ
14/01/2024
Hoắc Minh nhanh chóng nhận lấy, mở ra, đưa cô cầm trên tay để uống.
Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.
Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng…
Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch.
“Hoắc Minh… cảm ơn anh.”
“Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em.”
Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.
Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.
Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh Châu… Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.
Cô mơ màng suy nghĩ…
Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!
*
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu…
Hoắc Minh bước nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ đăng ký phòng khám.
Y tá hỏi đăng ký khoa nào.
Môi Ôn Noãn nhợt nhạt: “Phụ khoa.”
Con ngươi Hoắc Minh trở nên ảm đạm. Chẳng lẽ tối này anh có phần tàn nhẫn nên đã làm tổn thương cô?
Anh liếc nhìn Ôn Noãn
Cô ngay lập tức nhìn xuống, bầu không khí thế này thật quá xấu hổ.
Hoắc Minh lấy giấy tờ của cô để đăng ký, dìu cô ngồi lên ghế đợi, may mắn phía trước chỉ có một bệnh nhân đang đợi khám.
Ôn Noãn rất không thoải mái, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay đầu cô.
Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ.
Có lẽ cô quá yếu ớt, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Tựa vào vai tôi nghỉ ngơi, sắp đến lượt rồi.”
Cổ họng mảnh khảnh của Ôn Noãn có chút nghẹn lại.
Cô cắn môi, chuẩn bị tựa vào anh…
Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.
Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng…
Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch.
“Hoắc Minh… cảm ơn anh.”
“Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em.”
Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.
Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.
Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh Châu… Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.
Cô mơ màng suy nghĩ…
Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!
*
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu…
Hoắc Minh bước nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ đăng ký phòng khám.
Y tá hỏi đăng ký khoa nào.
Môi Ôn Noãn nhợt nhạt: “Phụ khoa.”
Con ngươi Hoắc Minh trở nên ảm đạm. Chẳng lẽ tối này anh có phần tàn nhẫn nên đã làm tổn thương cô?
Anh liếc nhìn Ôn Noãn
Cô ngay lập tức nhìn xuống, bầu không khí thế này thật quá xấu hổ.
Hoắc Minh lấy giấy tờ của cô để đăng ký, dìu cô ngồi lên ghế đợi, may mắn phía trước chỉ có một bệnh nhân đang đợi khám.
Ôn Noãn rất không thoải mái, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay đầu cô.
Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ.
Có lẽ cô quá yếu ớt, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Tựa vào vai tôi nghỉ ngơi, sắp đến lượt rồi.”
Cổ họng mảnh khảnh của Ôn Noãn có chút nghẹn lại.
Cô cắn môi, chuẩn bị tựa vào anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.