Chương 267
Linh Dạ
15/01/2024
Tầng trệt của bệnh viện.
Luôn có một số người, ở một thời điểm nhất định tự nhiên không hẹn mà gặp.
Ôn Noãn gặp gia đình của Kiều An, còn có Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên và vợ đứng hai bên dìu Kiều An, Hoắc Minh theo phía sau, tay cầm một cái túi thuốc.
Vẻ mặt anh tự nhiên trông như là con rể của nhà họ Kiều.
Mà Kiều An trông rất vui vẻ.
Sắc mặt hồng hào, giọng nói dịu dàng: “Hoắc Minh, thực ra anh không cần đến thăm em đâu! Anh bỏ lại cô Ôn, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận!”
Hoắc Minh nói gì đó, Ôn Noãn không nghe thấy.
Nhưng trong tình huống này cô thật sự cảm thấy ghê tởm, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Bạch Vi, chúng ta đi!”
“Đi cái gì mà đi?” Bạch Vi là một người nóng nảy.
Cô ấy nhẹ nhàng buông Ôn Noãn, sau đó đi đến chỗ đại gia đình kia.
Giọng nói của Bạch Vi sắc nhọn chói tai.
“Luật sư Hoắc bận rộn quá nhỉ!”
“Anh làm cho Ôn Noãn trở nên như vậy, hại cô ấy phải nằm trên bàn phẫu thuật một mình, trong khi lại có thời gian rảnh để thăm người tình cũ… Hoắc Minh, khốn kiếp, hôm nay tôi đã thấy rõ loại đàn ông như anh là tồi nhất! Mười Diêu Tử An cũng không thể sánh được với anh.”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không đáp lại Bạch Vi, nhìn vào Ôn Noãn đằng sau cô ấy.
Ôn Noãn dựa vào vách tường, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy.
Môi của cô một chút sắc cũng không có, chạm vào một cái liền ngã.
Hoắc Minh đưa cái túi cho Kiều Cảnh Niên, tiến lên đỡ lấy Ôn Noãn… Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Nhưng Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô không cho anh lại gần, toàn thân cô đều cự tuyệt.
Cô hít một hơi thật sâu nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc! Ngay từ khi anh chọn đi thăm Kiều An, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc… Sau này, nếu anh tiếp tục giúp đỡ bố tôi trong vụ kiện tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, nếu anh không muốn tôi sẽ cầu xin Cố Trường Khanh, tôi nghĩ anh ta sẽ có cách.”
Ôn Noãn nói những điều này, gần như hao hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh vô thức muốn nắm lấy cô.
“Tôi không biết em phải phẫu thuật, nếu không tôi sẽ không rời đi.”
Ôn Noãn không phản bác.
Cô đứng ở đó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Hoắc Minh, thực sự tôi đã từng thích anh! Nhưng cho đến bây giờ tôi không chắc nữa, vì thích anh đối với một cô gái bình thường như tôi là thấp hèn, những quy tắc của anh, những đặc quyền của anh, Ôn Noãn tôi thật sự không xứng đáng chút nào.”
“Cho nên, chúng ta kết thúc.”
“Cho nên, đừng dây dưa nữa.”
Luôn có một số người, ở một thời điểm nhất định tự nhiên không hẹn mà gặp.
Ôn Noãn gặp gia đình của Kiều An, còn có Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên và vợ đứng hai bên dìu Kiều An, Hoắc Minh theo phía sau, tay cầm một cái túi thuốc.
Vẻ mặt anh tự nhiên trông như là con rể của nhà họ Kiều.
Mà Kiều An trông rất vui vẻ.
Sắc mặt hồng hào, giọng nói dịu dàng: “Hoắc Minh, thực ra anh không cần đến thăm em đâu! Anh bỏ lại cô Ôn, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận!”
Hoắc Minh nói gì đó, Ôn Noãn không nghe thấy.
Nhưng trong tình huống này cô thật sự cảm thấy ghê tởm, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Bạch Vi, chúng ta đi!”
“Đi cái gì mà đi?” Bạch Vi là một người nóng nảy.
Cô ấy nhẹ nhàng buông Ôn Noãn, sau đó đi đến chỗ đại gia đình kia.
Giọng nói của Bạch Vi sắc nhọn chói tai.
“Luật sư Hoắc bận rộn quá nhỉ!”
“Anh làm cho Ôn Noãn trở nên như vậy, hại cô ấy phải nằm trên bàn phẫu thuật một mình, trong khi lại có thời gian rảnh để thăm người tình cũ… Hoắc Minh, khốn kiếp, hôm nay tôi đã thấy rõ loại đàn ông như anh là tồi nhất! Mười Diêu Tử An cũng không thể sánh được với anh.”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không đáp lại Bạch Vi, nhìn vào Ôn Noãn đằng sau cô ấy.
Ôn Noãn dựa vào vách tường, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy.
Môi của cô một chút sắc cũng không có, chạm vào một cái liền ngã.
Hoắc Minh đưa cái túi cho Kiều Cảnh Niên, tiến lên đỡ lấy Ôn Noãn… Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Nhưng Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô không cho anh lại gần, toàn thân cô đều cự tuyệt.
Cô hít một hơi thật sâu nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc! Ngay từ khi anh chọn đi thăm Kiều An, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc… Sau này, nếu anh tiếp tục giúp đỡ bố tôi trong vụ kiện tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, nếu anh không muốn tôi sẽ cầu xin Cố Trường Khanh, tôi nghĩ anh ta sẽ có cách.”
Ôn Noãn nói những điều này, gần như hao hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh vô thức muốn nắm lấy cô.
“Tôi không biết em phải phẫu thuật, nếu không tôi sẽ không rời đi.”
Ôn Noãn không phản bác.
Cô đứng ở đó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Hoắc Minh, thực sự tôi đã từng thích anh! Nhưng cho đến bây giờ tôi không chắc nữa, vì thích anh đối với một cô gái bình thường như tôi là thấp hèn, những quy tắc của anh, những đặc quyền của anh, Ôn Noãn tôi thật sự không xứng đáng chút nào.”
“Cho nên, chúng ta kết thúc.”
“Cho nên, đừng dây dưa nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.