Chương 329
Linh Dạ
03/02/2024
Vừa rồi bệnh viện nói phòng bệnh VIP đầy, không còn trống, lúc này liền có? Vừa nảy thư ký Trương nói sẽ có chuyên gia trong và ngoài nước tới hội chẩn giải phẫu cho lão Ôn?
Đây không phải là mơ chứ!
Dì Nguyễn nhìn Hoắc Minh như đang nhìn chúa cứu thế, bà ấy lén lút túm góc áo của Ôn Noãn.
Con gái, con nói gì đi!
Ôn Noãn vô cùng mất tự nhiên.
Tối hôm qua lẫn sáng nay, cô vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Minh, thế mà bây giờ cô lại nhận ân huệ của người ta!
Sau này chắc chắn sẽ không rõ ràng được nữa.
Ôn Noãn có chút hối hận, nếu mà sớm biết thì không bằng sáng nay để anh làm một lần, coi như thanh toán xong, cũng không cần cảm thấy chột dạ, nợ anh cái gì!
Tính toán nhỏ của cô trốn không khỏi đôi mắt của Hoắc Minh.
Anh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Noãn, ở trong lòng em tôi là một thằng đàn ông nông cạn như vậy sao?”
Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, anh theo đuổi cô.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn lên giường thôi sao?
Ôn Noãn bị anh mắng một chút đã không còn tự tin cãi lại.
Bây giờ cô thật sự không thể nào làm theo ý mình được…
Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phố B.
Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.
Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.
Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.
Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định…
Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: “Lần này may nhờ có các cô.”
Thư ký Trương cười bí ẩn.
Cô ấy nhẹ giọng: “Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này.”
Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.
Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.
Thời gian Ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.
Hoắc Minh không đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.
Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.
Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.
“Bổ máu.”
Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
Đây không phải là mơ chứ!
Dì Nguyễn nhìn Hoắc Minh như đang nhìn chúa cứu thế, bà ấy lén lút túm góc áo của Ôn Noãn.
Con gái, con nói gì đi!
Ôn Noãn vô cùng mất tự nhiên.
Tối hôm qua lẫn sáng nay, cô vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Minh, thế mà bây giờ cô lại nhận ân huệ của người ta!
Sau này chắc chắn sẽ không rõ ràng được nữa.
Ôn Noãn có chút hối hận, nếu mà sớm biết thì không bằng sáng nay để anh làm một lần, coi như thanh toán xong, cũng không cần cảm thấy chột dạ, nợ anh cái gì!
Tính toán nhỏ của cô trốn không khỏi đôi mắt của Hoắc Minh.
Anh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Noãn, ở trong lòng em tôi là một thằng đàn ông nông cạn như vậy sao?”
Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, anh theo đuổi cô.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn lên giường thôi sao?
Ôn Noãn bị anh mắng một chút đã không còn tự tin cãi lại.
Bây giờ cô thật sự không thể nào làm theo ý mình được…
Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phố B.
Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.
Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.
Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.
Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định…
Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: “Lần này may nhờ có các cô.”
Thư ký Trương cười bí ẩn.
Cô ấy nhẹ giọng: “Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này.”
Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.
Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.
Thời gian Ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.
Hoắc Minh không đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.
Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.
Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.
“Bổ máu.”
Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.