Chương 357
Linh Dạ
10/02/2024
Hoắc Minh cười, anh ấn tàn thuốc xuống rồi khởi động xe.
Lái về phía căn hộ của anh, nhưng nửa đường anh dừng xe một lần.
Hoắc Minh xuống xe mua bao thuốc lá, ngoài ra còn có một hộp đồ nhỏ, nghênh ngang đặt trên ngăn để đồ.
Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng quay mặt đi: “Hoắc Minh, quà năm mới của anh là cái này ư?”
Hoắc Minh thắt dây an toàn.
Nghe vậy, anh quay sang vuốt nhẹ khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của cô rồi cười khẽ: “Ai nói sẽ dùng cái này trên người em? Cô giáo Ôn, có phải em vừa thấy cái này đã muốn làm gì gì đó với anh rồi không?”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn mặc kệ anh.
Hoắc Minh ngồi thẳng, nhìn về phía trước.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Khụ… Ôn Noãn… phương diện kia của anh không kém chứ?”
Ôn Noãn quả thực không thể nói tiếp đề tài này nữa.
Cô chưa từng có người khác, người duy nhất từng “làm” là Hoắc Minh, nhưng cô lờ mờ đoán được nhu cầu của Hoắc Minh rất lớn, kỹ thuật rất tốt.
Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến anh biết đáp án.
Kế tiếp mọi thứ như nước chảy thành sông…
Nam nữ trưởng thành không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được ham muốn của nhau.
Mới vừa vào nhà, Hoắc Minh đã ôm Ôn Noãn từ phía sau, eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh tựa vào lưng cô, lẩm bẩm: “Muốn ở phòng khách hay là vào phòng ngủ… Hửm?”
Ôn Noãn bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Cô hơi ngửa đầu, kéo căng cần cổ trắng nõn…
“Vào phòng ngủ…”
“Hoắc Minh… Đừng…”
Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thể cô không buông, Ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần…
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bốn lần.”
Lái về phía căn hộ của anh, nhưng nửa đường anh dừng xe một lần.
Hoắc Minh xuống xe mua bao thuốc lá, ngoài ra còn có một hộp đồ nhỏ, nghênh ngang đặt trên ngăn để đồ.
Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng quay mặt đi: “Hoắc Minh, quà năm mới của anh là cái này ư?”
Hoắc Minh thắt dây an toàn.
Nghe vậy, anh quay sang vuốt nhẹ khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của cô rồi cười khẽ: “Ai nói sẽ dùng cái này trên người em? Cô giáo Ôn, có phải em vừa thấy cái này đã muốn làm gì gì đó với anh rồi không?”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn mặc kệ anh.
Hoắc Minh ngồi thẳng, nhìn về phía trước.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Khụ… Ôn Noãn… phương diện kia của anh không kém chứ?”
Ôn Noãn quả thực không thể nói tiếp đề tài này nữa.
Cô chưa từng có người khác, người duy nhất từng “làm” là Hoắc Minh, nhưng cô lờ mờ đoán được nhu cầu của Hoắc Minh rất lớn, kỹ thuật rất tốt.
Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến anh biết đáp án.
Kế tiếp mọi thứ như nước chảy thành sông…
Nam nữ trưởng thành không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được ham muốn của nhau.
Mới vừa vào nhà, Hoắc Minh đã ôm Ôn Noãn từ phía sau, eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh tựa vào lưng cô, lẩm bẩm: “Muốn ở phòng khách hay là vào phòng ngủ… Hửm?”
Ôn Noãn bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Cô hơi ngửa đầu, kéo căng cần cổ trắng nõn…
“Vào phòng ngủ…”
“Hoắc Minh… Đừng…”
Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thể cô không buông, Ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần…
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bốn lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.