Chương 376
Linh Dạ
16/02/2024
Cô quay người bỏ đi…
Phía sau, Kiều An bắt đầu điên cuồng khóc lóc, la hét, chẳng khác nào cuồng loạn đến mất kiểm soát!
……
Sau khi Ôn Noãn trở về, cô đã buồn bã rất lâu.
Đây có phải là Kiều An mà Hoắc Minh lần nào cũng phải đối mặt?
Cô lái xe chở theo Tiểu Bạch đến căn hộ của anh.
Hoắc Minh vẫn chưa trở về, Ôn Noãn hầm canh xương heo và xào vài món rau, sau đó ngồi làm báo cáo trong lúc chờ anh về ăn cơm.
Tiểu Bạch chạy nhảy chơi đùa, đến khi mệt rồi thì cuộn tròn nằm bên cạnh cô.
Con chó con có đôi mắt đen như mực.
Ôn Noãn lấy ra một gói đồ ăn vặt dành cho chó rồi cho nó ăn, sau khi ăn xong Tiểu Bạch thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi.
Ôn Noãn xem giờ.
Đã mười giờ rưỡi rồi!
Lúc này Hoắc Minh mở cửa đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Sau đó, anh cởi áo khoác đi về phía cô, cúi người hôn cô, giọng cũng mơ hồ: “Sao hôm nay em lại tự mình đến đây?”
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Muốn hầm canh cho anh!”
Cô chú ý đến khuôn mặt của anh.
Quả nhiên không khỏe chút nào!
Hoắc Minh hiếm khi nói với cô về những chuyện này, trước đây Ôn Noãn cũng hiếm khi hỏi anh, chủ yếu là vì Kiều Cảnh Niên có ơn đối với nhà họ Hoắc khiến cô không thể mở lời.
Nhưng hôm nay gặp được Kiều An, lại thấy Kiều An điên cuồng như vậy.
Tâm lý của Ôn Noãn hơi thay đổi.
Cô nói rất dịu dàng: “Hãy uống chút canh trước cho ấm người đã.”
Hoắc Minh không nỡ buông cô ra, anh ở bên cô rất lâu, thậm chí còn trêu chọc cô: “Em thích làm vợ đến vậy sao?”
Ôn Noãn không khỏi đỏ mặt.
“Ai muốn làm vợ chứ? Em vẫn còn trẻ!”
Hoắc Minh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, trong lúc Ôn Noãn đang đắm chìm trong tình ý, anh khàn giọng nói: “Anh không còn trẻ nữa, năm sau anh đã ba mươi rồi!”
Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đặc biệt rung động.
Hoắc Minh lại muốn hôn nữa.
Trán anh chạm vào trán cô, thì thầm: “Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy, Ôn Noãn, làm với tôi một lần đi.”
Đêm nay anh dịu dàng như nước.
Trong lòng Ôn Noãn đang nhấp nhô trầm luân, không kìm lòng nổi đã nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai anh: “Minh!”
Quá bất ngờ khiến Hoắc Minh chưa kịp phản ứng…
Phía sau, Kiều An bắt đầu điên cuồng khóc lóc, la hét, chẳng khác nào cuồng loạn đến mất kiểm soát!
……
Sau khi Ôn Noãn trở về, cô đã buồn bã rất lâu.
Đây có phải là Kiều An mà Hoắc Minh lần nào cũng phải đối mặt?
Cô lái xe chở theo Tiểu Bạch đến căn hộ của anh.
Hoắc Minh vẫn chưa trở về, Ôn Noãn hầm canh xương heo và xào vài món rau, sau đó ngồi làm báo cáo trong lúc chờ anh về ăn cơm.
Tiểu Bạch chạy nhảy chơi đùa, đến khi mệt rồi thì cuộn tròn nằm bên cạnh cô.
Con chó con có đôi mắt đen như mực.
Ôn Noãn lấy ra một gói đồ ăn vặt dành cho chó rồi cho nó ăn, sau khi ăn xong Tiểu Bạch thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi.
Ôn Noãn xem giờ.
Đã mười giờ rưỡi rồi!
Lúc này Hoắc Minh mở cửa đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Sau đó, anh cởi áo khoác đi về phía cô, cúi người hôn cô, giọng cũng mơ hồ: “Sao hôm nay em lại tự mình đến đây?”
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Muốn hầm canh cho anh!”
Cô chú ý đến khuôn mặt của anh.
Quả nhiên không khỏe chút nào!
Hoắc Minh hiếm khi nói với cô về những chuyện này, trước đây Ôn Noãn cũng hiếm khi hỏi anh, chủ yếu là vì Kiều Cảnh Niên có ơn đối với nhà họ Hoắc khiến cô không thể mở lời.
Nhưng hôm nay gặp được Kiều An, lại thấy Kiều An điên cuồng như vậy.
Tâm lý của Ôn Noãn hơi thay đổi.
Cô nói rất dịu dàng: “Hãy uống chút canh trước cho ấm người đã.”
Hoắc Minh không nỡ buông cô ra, anh ở bên cô rất lâu, thậm chí còn trêu chọc cô: “Em thích làm vợ đến vậy sao?”
Ôn Noãn không khỏi đỏ mặt.
“Ai muốn làm vợ chứ? Em vẫn còn trẻ!”
Hoắc Minh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, trong lúc Ôn Noãn đang đắm chìm trong tình ý, anh khàn giọng nói: “Anh không còn trẻ nữa, năm sau anh đã ba mươi rồi!”
Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đặc biệt rung động.
Hoắc Minh lại muốn hôn nữa.
Trán anh chạm vào trán cô, thì thầm: “Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy, Ôn Noãn, làm với tôi một lần đi.”
Đêm nay anh dịu dàng như nước.
Trong lòng Ôn Noãn đang nhấp nhô trầm luân, không kìm lòng nổi đã nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai anh: “Minh!”
Quá bất ngờ khiến Hoắc Minh chưa kịp phản ứng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.