Chương 380
Linh Dạ
17/02/2024
Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên…
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy…
Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân…
Sau vài lần ân ái.
Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”
Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”
“Anh mới là đến tuổi!” Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Kiều Cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.
Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”
Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”
Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”
Hoắc Minh quay người hôn cô, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng…
Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.
Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.
Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên…
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy…
Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân…
Sau vài lần ân ái.
Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”
Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”
“Anh mới là đến tuổi!” Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Kiều Cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.
Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”
Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”
Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”
Hoắc Minh quay người hôn cô, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng…
Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.
Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.
Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.