Chương 404
Linh Dạ
24/02/2024
Mạn Mạn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đây là một sự cám dỗ đối với đàn ông.
Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.
Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đổi toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”
Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!
Quản lý cũng sắp khóc…
Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?
Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phố B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”
Quản lý xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.
Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.
Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!
Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì để ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nổi cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.
Hoắc Minh uống đến say mèm.
Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.
Anh không muốn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!
Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường…
Anh nhớ rõ Ôn Noãn cho Tiểu Bạch ăn ở chỗ này!
Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!
Một chút kỷ niệm cũng không thèm để lại cho anh!
Hai mắt Hoắc Minh ửng đỏ, kìm lòng không được gọi tên cô: “Ôn Noãn! Ôn Noãn… Ôn Noãn…”
Xa xa, có một thân hình mảnh khảnh chăm chú nhìn anh.
Đó là Kiều An.
Cô ta nhìn anh thật lâu, thấy anh uống say, thấy anh đỏ mắt nhìn lên lầu, cô ta biết anh đang nhớ Ôn Noãn… Hoắc Minh, anh thật sự thích Ôn Noãn sao?
Lúc này cô ta gọi điện thoại, anh không bắt máy.
Cô ta đòi chết đòi sống, anh không đi bệnh viện nữa!
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, giống như cô ta đã không còn quan hệ gì với anh.
Hoắc Minh, có phải… anh hối hận không?
Kiều An đi tới muốn đỡ anh: “Hoắc Minh, anh uống say rồi!”
Hoắc Minh đẩy mạnh cô ta ra, anh lui về phía sau hai bước, đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng lại thì thào tự nói: “Cút! Tôi không muốn thấy cô… tôi gặp cô Ôn Noãn sẽ khó chịu, cô ấy sẽ khóc!”
Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.
Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đổi toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”
Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!
Quản lý cũng sắp khóc…
Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?
Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phố B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”
Quản lý xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.
Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.
Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!
Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì để ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nổi cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.
Hoắc Minh uống đến say mèm.
Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.
Anh không muốn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!
Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường…
Anh nhớ rõ Ôn Noãn cho Tiểu Bạch ăn ở chỗ này!
Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!
Một chút kỷ niệm cũng không thèm để lại cho anh!
Hai mắt Hoắc Minh ửng đỏ, kìm lòng không được gọi tên cô: “Ôn Noãn! Ôn Noãn… Ôn Noãn…”
Xa xa, có một thân hình mảnh khảnh chăm chú nhìn anh.
Đó là Kiều An.
Cô ta nhìn anh thật lâu, thấy anh uống say, thấy anh đỏ mắt nhìn lên lầu, cô ta biết anh đang nhớ Ôn Noãn… Hoắc Minh, anh thật sự thích Ôn Noãn sao?
Lúc này cô ta gọi điện thoại, anh không bắt máy.
Cô ta đòi chết đòi sống, anh không đi bệnh viện nữa!
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, giống như cô ta đã không còn quan hệ gì với anh.
Hoắc Minh, có phải… anh hối hận không?
Kiều An đi tới muốn đỡ anh: “Hoắc Minh, anh uống say rồi!”
Hoắc Minh đẩy mạnh cô ta ra, anh lui về phía sau hai bước, đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng lại thì thào tự nói: “Cút! Tôi không muốn thấy cô… tôi gặp cô Ôn Noãn sẽ khó chịu, cô ấy sẽ khóc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.