Chương 416
Linh Dạ
27/02/2024
Anh thấy là của đội chuyên gia gọi đến nên ra hiệu tạm dừng cuộc họp, sau đó nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại, chuyên gia nước ngoài nói với anh: “Ông Hoắc, cô Ôn từ chối chúng tôi trị liệu, rất tiếc nhưng phải nói với ông rằng chúng tôi phải trở về nước! Mặt khác… Dựa vào tư liệu hiện có mà nói, khả năng dây thần kinh ở chân cô Ôn có thể khôi phục không đến 10%.”
10%……
Hoắc Minh nắm chặt di động, mặt không cảm xúc.
Buổi tối anh tới bệnh viện, Ôn Noãn không chịu gặp anh.
……
Ngày Ôn Noãn xuất viện, Kiều Cảnh Niên chạy tới.
Ông ấy cố tình tới đây một là vì muốn nhìn Ôn Noãn, hai là vì cầu xin cho Kiều An.
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Chuyện của Kiều An, tôi không có ý định rút đơn kiện!”
Rõ ràng Kiều Cảnh Niên ngẩn ra.
Ông ấy im lặng nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, rất giống với Tiểu Noãn của ông ấy, tính tình cũng giống.
Kiều Cảnh Niên dịu dàng nói: “Mặc kệ thế nào thì con bé cũng xem như là chị gái của con! Ôn Noãn, con có thể nể mặt bố, cho con bé một cơ hội không? Chuyện này bố đã tìm Hoắc Minh, thằng bé không chịu giúp, bố chỉ có thể tới xin con!”
Ôn Noãn nghe xong thì hoảng hốt.
Hoắc Minh mặc kệ cho nên tới cầu xin cô?
Có phải nếu Hoắc Minh nhúng tay vào, nhà họ Kiều có thể kiêu căng ngạo mạn lên tòa cùng cô rồi không.
Còn có… Bố?
Khóe mắt Ôn Noãn ướt: “Ông Kiều, bố của tôi tên Ôn Bá Ngôn!”
Kiều Cảnh Niên không từ bỏ.
Giọng nói của ông ấy càng dịu dàng hơn: “Bà nội ở nhà ngóng trông được gặp con, đã ngồi máy bay tới đây, đến lúc đó cả gia đình chúng ta đoàn tụ! Nghe lời bố nói, cho Kiều An một cơ hội, sau này cả nhà chúng ta đều vui vẻ.”
Tha cho Kiều An?
Cả nhà đoàn tụ?
Ôn Noãn như nghe được một câu chuyện cười chẳng hề liên quan đến mình!
Cô chỉ cười nhẹ, nhìn về phía Kiều Cảnh Niên: “Ông Kiều này, tôi có thể hỏi lý do vì sao năm đó mẹ tôi lại rời bỏ ông không? Vì sao bà ấy đang có bầu lại rời bỏ ông, rồi ông lại cưới vợ mới nhanh như vậy?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên trắng bệch
Chuyện cũ đó, hiểu lầm… Là nỗi đau mãi mãi trong lòng ông ấy!
Kiều Cảnh Niên mất hồn mất vía, rời đi.
Ông ấy đi đến nhà họ Hoắc, xin Hoắc Chấn Đông giúp đỡ.
Hoắc Chấn Đông đón tiếp ông ấy ở phòng sách, sau khi ôn chuyện một hồi, Kiều Cảnh Niên nói ra lý do.
Hoắc Chấn Đông nghe xong chỉ cười.
Thật ra ông rất bất mãn với Kiều Cảnh Niên, nếu không phải lần trước ông ấy tới nhà xin giúp đỡ, chắc là Minh và Ôn Noãn đã đính hôn chỉ chờ kết hôn sinh con, một cô gái tốt như vậy tự nhiên chạy mất!
Bên kia điện thoại, chuyên gia nước ngoài nói với anh: “Ông Hoắc, cô Ôn từ chối chúng tôi trị liệu, rất tiếc nhưng phải nói với ông rằng chúng tôi phải trở về nước! Mặt khác… Dựa vào tư liệu hiện có mà nói, khả năng dây thần kinh ở chân cô Ôn có thể khôi phục không đến 10%.”
10%……
Hoắc Minh nắm chặt di động, mặt không cảm xúc.
Buổi tối anh tới bệnh viện, Ôn Noãn không chịu gặp anh.
……
Ngày Ôn Noãn xuất viện, Kiều Cảnh Niên chạy tới.
Ông ấy cố tình tới đây một là vì muốn nhìn Ôn Noãn, hai là vì cầu xin cho Kiều An.
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Chuyện của Kiều An, tôi không có ý định rút đơn kiện!”
Rõ ràng Kiều Cảnh Niên ngẩn ra.
Ông ấy im lặng nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, rất giống với Tiểu Noãn của ông ấy, tính tình cũng giống.
Kiều Cảnh Niên dịu dàng nói: “Mặc kệ thế nào thì con bé cũng xem như là chị gái của con! Ôn Noãn, con có thể nể mặt bố, cho con bé một cơ hội không? Chuyện này bố đã tìm Hoắc Minh, thằng bé không chịu giúp, bố chỉ có thể tới xin con!”
Ôn Noãn nghe xong thì hoảng hốt.
Hoắc Minh mặc kệ cho nên tới cầu xin cô?
Có phải nếu Hoắc Minh nhúng tay vào, nhà họ Kiều có thể kiêu căng ngạo mạn lên tòa cùng cô rồi không.
Còn có… Bố?
Khóe mắt Ôn Noãn ướt: “Ông Kiều, bố của tôi tên Ôn Bá Ngôn!”
Kiều Cảnh Niên không từ bỏ.
Giọng nói của ông ấy càng dịu dàng hơn: “Bà nội ở nhà ngóng trông được gặp con, đã ngồi máy bay tới đây, đến lúc đó cả gia đình chúng ta đoàn tụ! Nghe lời bố nói, cho Kiều An một cơ hội, sau này cả nhà chúng ta đều vui vẻ.”
Tha cho Kiều An?
Cả nhà đoàn tụ?
Ôn Noãn như nghe được một câu chuyện cười chẳng hề liên quan đến mình!
Cô chỉ cười nhẹ, nhìn về phía Kiều Cảnh Niên: “Ông Kiều này, tôi có thể hỏi lý do vì sao năm đó mẹ tôi lại rời bỏ ông không? Vì sao bà ấy đang có bầu lại rời bỏ ông, rồi ông lại cưới vợ mới nhanh như vậy?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên trắng bệch
Chuyện cũ đó, hiểu lầm… Là nỗi đau mãi mãi trong lòng ông ấy!
Kiều Cảnh Niên mất hồn mất vía, rời đi.
Ông ấy đi đến nhà họ Hoắc, xin Hoắc Chấn Đông giúp đỡ.
Hoắc Chấn Đông đón tiếp ông ấy ở phòng sách, sau khi ôn chuyện một hồi, Kiều Cảnh Niên nói ra lý do.
Hoắc Chấn Đông nghe xong chỉ cười.
Thật ra ông rất bất mãn với Kiều Cảnh Niên, nếu không phải lần trước ông ấy tới nhà xin giúp đỡ, chắc là Minh và Ôn Noãn đã đính hôn chỉ chờ kết hôn sinh con, một cô gái tốt như vậy tự nhiên chạy mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.