Chương 464
Linh Dạ
10/03/2024
Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Vành mắt của cô đỏ hồng, cái mũi thon thẳng cũng vậy, trắng trẻo hồng hào khiến người ta vô cùng yêu thương.
Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”
“Vậy sao?”
Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”
Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”
Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”
Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, Ôn Noãn, anh đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”
Ôn Noãn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
Cô tức giận bỏ đi.
Hoắc Minh không đuổi theo, dường như anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc Ôn Noãn ra ngoài thì đã có một chiếc xe nhà lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định đi đâu, luật sư Hoắc dặn tôi đưa cô đi.”
Ôn Noãn không đồng ý.
Cô có cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui vào.
Cô không cần, cô càng không muốn!
Màn đêm u tối, cô đi trên đường cái một mình, đèn neon mặc dù đẹp nhưng cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu quay lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn trên không trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của trẻ con, vừa non nớt lại đáng yêu.
Ôn Noãn dừng bước.
Cô lẳng lặng nhìn, cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng có thể tới chơi, Bạch Vi không dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng ngồi lên chơi với con…
Một nhà ba người, hẳn sẽ rất vui vẻ.
Ôn Noãn muốn đến thăm Bạch Vi.
Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa đi vào nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm không có ở đây.
Ôn Noãn vào nhà rồi đặt đồ xuống.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô ấy không tốt nên không ăn cơm nổi.
Ôn Noãn ngồi trên sô pha nhỏ, tiện tay cầm lấy quyển sách kế bên, là quyển sổ tay nuôi con. Lúc Bạch Vi trở về đúng lúc nhìn thấy, bầu không khí hơi kỳ lạ.
Bạch Vi buông cà phê trong tay xuống, run rẩy nói: “Ôn Noãn, cậu có xem thường tớ không?”
Ôn Noãn vỗ mu bàn tay cô ấy, ra vẻ thoải mái: “Nghĩ gì vậy! Mang thai là chuyện tốt, bao nhiêu người không thể mang thai muốn có đứa con mà phải vất vả lâu như vậy, cậu có rồi thì dưỡng thai cho tốt, khi sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp, cậu và Cảnh Sâm đều đẹp vậy mà.”
Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Cô ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn, nghẹn ngào nói: “Ôn Noãn tớ sợ lắm, tớ sợ không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé này! Nó tới thật không đúng lúc! Cảnh Sâm… Cảnh Sâm vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, tớ… rất sợ anh ấy không kiên trì nổi nữa!”
Ôn Noãn ôm cô ấy, im lặng một lúc.
Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”
“Vậy sao?”
Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”
Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”
Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”
Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, Ôn Noãn, anh đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”
Ôn Noãn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
Cô tức giận bỏ đi.
Hoắc Minh không đuổi theo, dường như anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc Ôn Noãn ra ngoài thì đã có một chiếc xe nhà lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định đi đâu, luật sư Hoắc dặn tôi đưa cô đi.”
Ôn Noãn không đồng ý.
Cô có cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui vào.
Cô không cần, cô càng không muốn!
Màn đêm u tối, cô đi trên đường cái một mình, đèn neon mặc dù đẹp nhưng cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu quay lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn trên không trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của trẻ con, vừa non nớt lại đáng yêu.
Ôn Noãn dừng bước.
Cô lẳng lặng nhìn, cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng có thể tới chơi, Bạch Vi không dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng ngồi lên chơi với con…
Một nhà ba người, hẳn sẽ rất vui vẻ.
Ôn Noãn muốn đến thăm Bạch Vi.
Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa đi vào nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm không có ở đây.
Ôn Noãn vào nhà rồi đặt đồ xuống.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô ấy không tốt nên không ăn cơm nổi.
Ôn Noãn ngồi trên sô pha nhỏ, tiện tay cầm lấy quyển sách kế bên, là quyển sổ tay nuôi con. Lúc Bạch Vi trở về đúng lúc nhìn thấy, bầu không khí hơi kỳ lạ.
Bạch Vi buông cà phê trong tay xuống, run rẩy nói: “Ôn Noãn, cậu có xem thường tớ không?”
Ôn Noãn vỗ mu bàn tay cô ấy, ra vẻ thoải mái: “Nghĩ gì vậy! Mang thai là chuyện tốt, bao nhiêu người không thể mang thai muốn có đứa con mà phải vất vả lâu như vậy, cậu có rồi thì dưỡng thai cho tốt, khi sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp, cậu và Cảnh Sâm đều đẹp vậy mà.”
Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Cô ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn, nghẹn ngào nói: “Ôn Noãn tớ sợ lắm, tớ sợ không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé này! Nó tới thật không đúng lúc! Cảnh Sâm… Cảnh Sâm vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, tớ… rất sợ anh ấy không kiên trì nổi nữa!”
Ôn Noãn ôm cô ấy, im lặng một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.