Chương 473
Linh Dạ
12/03/2024
Bên kia, Hoắc Minh cầm di động, ngồi trên chiếc Maybach màu đen, đèn đường hắt vào sườn mặt anh để lại một vùng bóng tối mờ mờ… Anh đang ở ngay dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Cô không muốn anh lên đó.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống, ôm một túi to trong tay, đều là đồ ăn mà con gái thích.
Đương nhiên còn có một phần là đồ vệ sinh cá nhân.
Cho đàn ông.
Vốn dĩ anh định ở lại qua đêm chăm sóc cô, đáng tiếc là cô không muốn!
Hoắc Minh chưa bao giờ là kiểu đàn ông làm gì cũng không nói không rằng, nếu anh muốn đến đây, không lý nào lại không nói cho cô biết, nhưng anh luôn là người cẩn thận dè dặt, nên đành để cái túi to kia xuống trước cửa nhà cô…
…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn mở cửa dắt Tiểu Bạch đi dạo.
Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.
Đồ ăn vặt,
Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,…
Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra.
Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!
Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.
Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.
Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với cô.
Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô!
Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại.
Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.
Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: “Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?”
Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hãn.
Cậu ta trừng cô chằm chằm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này… người phụ nữ này thật không biết điều!
Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!
Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường… Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!
Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.
Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.
Cô không muốn anh lên đó.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống, ôm một túi to trong tay, đều là đồ ăn mà con gái thích.
Đương nhiên còn có một phần là đồ vệ sinh cá nhân.
Cho đàn ông.
Vốn dĩ anh định ở lại qua đêm chăm sóc cô, đáng tiếc là cô không muốn!
Hoắc Minh chưa bao giờ là kiểu đàn ông làm gì cũng không nói không rằng, nếu anh muốn đến đây, không lý nào lại không nói cho cô biết, nhưng anh luôn là người cẩn thận dè dặt, nên đành để cái túi to kia xuống trước cửa nhà cô…
…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn mở cửa dắt Tiểu Bạch đi dạo.
Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.
Đồ ăn vặt,
Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,…
Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra.
Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!
Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.
Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.
Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với cô.
Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô!
Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại.
Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.
Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: “Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?”
Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hãn.
Cậu ta trừng cô chằm chằm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này… người phụ nữ này thật không biết điều!
Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!
Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường… Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!
Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.
Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.