Chương 484
Linh Dạ
15/03/2024
Hoắc Minh thích nhìn cô cười.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.
Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.
Hoắc Minh xem say mê.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.
“Sao vậy?”
Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”
Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”
Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”
“Cũng được!”
Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô…
Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.
Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.
Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”
Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.
Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.
Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”
Không khí hơi ngưng đọng.
Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.
Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế… m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.
Anh mất kiểm soát.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.
Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.
Hoắc Minh xem say mê.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.
“Sao vậy?”
Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”
Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”
Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”
“Cũng được!”
Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô…
Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.
Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.
Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”
Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.
Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.
Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”
Không khí hơi ngưng đọng.
Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.
Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế… m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.
Anh mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.