Chương 487
Linh Dạ
16/03/2024
Đêm nay, anh chói mắt cực kỳ.
Quần tây màu xám đậm và áo lông, bên ngoài là áo khoác măng tô màu đen, toàn thân quý giá, cộng thêm ngũ quan rõ nét, toàn bộ sự chú ý trong nhà hàng đều đổ vào người anh.
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Tôi trả tiền rồi.”
Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhúc nhích: “Cảm ơn.”
Cô cảm thấy đã đến lúc, muốn chào tạm biệt, nhưng Hoắc Minh lại nói: “Tôi đến đón mẹ tôi, vừa hay chưa ăn cơm, cô giáo Ôn không ngại tôi ngồi đây ăn cùng chứ!”
Giọng điệu của anh có vẻ rụt rè, cẩn thận.
Về tình hay về lý Ôn Noãn đều không thể từ chối, cô gượng cười nói: “Luật sư Hoắc cứ tự nhiên.”
Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô.
Sau đó khi phục vụ đến, anh không yêu cầu lấy thêm một bộ đồ ăn mà lại cầm ly nước của Ôn Noãn uống một ngụm.
Bà Hoắc mỉm cười không ngớt.
Mặt Ôn Noãn nóng lên: “Luật sư Hoäc, để tôi gọi bộ mới lên cho anh!”
“Không cần.”
Anh nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cũng không phải chưa từng trao đổi nước bọt, tôi không chê.”
Ôn Noãn: Đây là vấn đề trọng điểm à?
Mặt cô đã nóng đến mức sắp bốc cháy rồi!
Hoắc Minh bận rộn một ngày, thật sự đói bụng. Anh ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.
Ôn Noãn đếm từng giây một, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.
Anh làm như vậy là có ý gì?
Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được…
Nhà họ Hoäắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.
“Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác.” Hoắc Minh lau miệng.
Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nấy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: “Vậy à? Có lẽ là thế… Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ.
Đi công tác?
Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.
Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.
Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chu, rất có tiềm năng!”
Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.
Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”
Ôn Noãn biết anh không vui.
Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
Quần tây màu xám đậm và áo lông, bên ngoài là áo khoác măng tô màu đen, toàn thân quý giá, cộng thêm ngũ quan rõ nét, toàn bộ sự chú ý trong nhà hàng đều đổ vào người anh.
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Tôi trả tiền rồi.”
Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhúc nhích: “Cảm ơn.”
Cô cảm thấy đã đến lúc, muốn chào tạm biệt, nhưng Hoắc Minh lại nói: “Tôi đến đón mẹ tôi, vừa hay chưa ăn cơm, cô giáo Ôn không ngại tôi ngồi đây ăn cùng chứ!”
Giọng điệu của anh có vẻ rụt rè, cẩn thận.
Về tình hay về lý Ôn Noãn đều không thể từ chối, cô gượng cười nói: “Luật sư Hoắc cứ tự nhiên.”
Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô.
Sau đó khi phục vụ đến, anh không yêu cầu lấy thêm một bộ đồ ăn mà lại cầm ly nước của Ôn Noãn uống một ngụm.
Bà Hoắc mỉm cười không ngớt.
Mặt Ôn Noãn nóng lên: “Luật sư Hoäc, để tôi gọi bộ mới lên cho anh!”
“Không cần.”
Anh nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cũng không phải chưa từng trao đổi nước bọt, tôi không chê.”
Ôn Noãn: Đây là vấn đề trọng điểm à?
Mặt cô đã nóng đến mức sắp bốc cháy rồi!
Hoắc Minh bận rộn một ngày, thật sự đói bụng. Anh ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.
Ôn Noãn đếm từng giây một, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.
Anh làm như vậy là có ý gì?
Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được…
Nhà họ Hoäắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.
“Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác.” Hoắc Minh lau miệng.
Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nấy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: “Vậy à? Có lẽ là thế… Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ.
Đi công tác?
Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.
Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.
Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chu, rất có tiềm năng!”
Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.
Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”
Ôn Noãn biết anh không vui.
Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.