Chương 517
Linh Dạ
23/03/2024
Tuy Hoắc Minh không thể thoải mái hết mình, nhưng cảm giác đêm nay cũng không hề giống như lúc trước, có vài thời điểm cực kỳ ý nghĩa…
Trải qua đêm nay, bọn họ khôi phục cuộc sống vợ chồng.
Một tuần hai lần.
Tới lúc òn Noãn mang thai bảy tháng, Hoắc Minh không hề chạm vào cô.
Cơ thể cô không thuận tiện, Hoắc Minh đón dì Nguyễn từ thành phố c, tới làm bạn chờ sinh với Ôn Noãn.
Hôm nay, ôn Noãn đi tới phòng nhạc.
Tới lúc về, Hoắc Minh đón cô, òn Noãn ngồi vào trên xe, dịu dàng nói: “Đều đã sắp xếp xong, chờ sinh con xong em mới qua đây làm! Không thể ngờ được Chu Mộ Ngôn lại thay đối nhanh như thế, dường như cậu ta đã có thế một mình đảm đương một phía.”
Nếu là ngày thường, Hoắc Minh chắc chắn sẽ chèn ép con sói nhỏ.
Nhưng hôm nay, anh không nói chuyện.
Ôn Noãn cảm thấy rất kỳ quái, mỉm cười nói: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh dừng xe ở giao lộ, phía trước là đèn đỏ, anh chần chờ một hồi rồi nói với cô: “Vụ án kia vẫn cần anh tới Anh Quốc một chuyến nữa! Buổi sáng chú Kiều gọi điện thoại tới, nói rằng chú ấy không yên tâm về luật sư Trần, ôn Noãn… Anh sẽ qua đó thêm một chuyến!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Hơn nửa ngày sau cô mới nói: “Là ông ta không yên tâm, hay là anh không yên tâm?”
Hoắc Minh không nói gì.
Cô mang thai, anh không thế cãi nhau với cô.
Ôn Noãn cũng rất kiềm chế, giọng nói đè rất nhẹ: “Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không tới Anh Quốc nữa! Hơn nữa con đã 7 tháng, nếu anh ở trong nước còn được, ở Anh Quốc nếu có việc anh muốn trở về cũng phải tốn ít nhất 24 giờ! Anh… Trước khi đồng ý anh không nghĩ tới em sao?”
Hoắc Minh biết cô không vui.
Anh cũng nguyện ý dỗ dành cô: “Kiếm tra thai kỳ rất ổn định! Anh chỉ đi ba ngày, chờtoà án thấm vấn xong anh sẽ lập tức trở về gấp… Sau đó anh tạm thời không nhận vụ án nào nữa, chuyên tâm chờ sinh cùng em, được không?”
Ôn Noãn biết anh đã quyết định.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào đi?”
“Sáng mai!”
Rõ ràng òn Noãn ngấn ra.
Sau đó cô quay đầu đi, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa…
Buổi tối Hoắc Minh tự dọn hành lý, còn dỗ dành cô vài câu.
Ôn Noãn không vui nổi.
Lúc ngủ cô cũng ôm lấy lưng anh, cả một đêm cô ngủ không yên ốn.
Trời hửng sáng, Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy, hôn một cái lên môi ôn Noãn, hắng giọng nói: “Anh đi đây!”
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô nhớ rõ trong mơ có máu, cô sợ hãi!
Cô ôm lấy vòng eo của Hoắc Minh, cô cảm giác bụng có cảm giác lộn xộn, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run: “Hoắc Minh, anh đừng đi, em cảm thấy không thoải mái!”
Trải qua đêm nay, bọn họ khôi phục cuộc sống vợ chồng.
Một tuần hai lần.
Tới lúc òn Noãn mang thai bảy tháng, Hoắc Minh không hề chạm vào cô.
Cơ thể cô không thuận tiện, Hoắc Minh đón dì Nguyễn từ thành phố c, tới làm bạn chờ sinh với Ôn Noãn.
Hôm nay, ôn Noãn đi tới phòng nhạc.
Tới lúc về, Hoắc Minh đón cô, òn Noãn ngồi vào trên xe, dịu dàng nói: “Đều đã sắp xếp xong, chờ sinh con xong em mới qua đây làm! Không thể ngờ được Chu Mộ Ngôn lại thay đối nhanh như thế, dường như cậu ta đã có thế một mình đảm đương một phía.”
Nếu là ngày thường, Hoắc Minh chắc chắn sẽ chèn ép con sói nhỏ.
Nhưng hôm nay, anh không nói chuyện.
Ôn Noãn cảm thấy rất kỳ quái, mỉm cười nói: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh dừng xe ở giao lộ, phía trước là đèn đỏ, anh chần chờ một hồi rồi nói với cô: “Vụ án kia vẫn cần anh tới Anh Quốc một chuyến nữa! Buổi sáng chú Kiều gọi điện thoại tới, nói rằng chú ấy không yên tâm về luật sư Trần, ôn Noãn… Anh sẽ qua đó thêm một chuyến!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Hơn nửa ngày sau cô mới nói: “Là ông ta không yên tâm, hay là anh không yên tâm?”
Hoắc Minh không nói gì.
Cô mang thai, anh không thế cãi nhau với cô.
Ôn Noãn cũng rất kiềm chế, giọng nói đè rất nhẹ: “Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không tới Anh Quốc nữa! Hơn nữa con đã 7 tháng, nếu anh ở trong nước còn được, ở Anh Quốc nếu có việc anh muốn trở về cũng phải tốn ít nhất 24 giờ! Anh… Trước khi đồng ý anh không nghĩ tới em sao?”
Hoắc Minh biết cô không vui.
Anh cũng nguyện ý dỗ dành cô: “Kiếm tra thai kỳ rất ổn định! Anh chỉ đi ba ngày, chờtoà án thấm vấn xong anh sẽ lập tức trở về gấp… Sau đó anh tạm thời không nhận vụ án nào nữa, chuyên tâm chờ sinh cùng em, được không?”
Ôn Noãn biết anh đã quyết định.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào đi?”
“Sáng mai!”
Rõ ràng òn Noãn ngấn ra.
Sau đó cô quay đầu đi, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa…
Buổi tối Hoắc Minh tự dọn hành lý, còn dỗ dành cô vài câu.
Ôn Noãn không vui nổi.
Lúc ngủ cô cũng ôm lấy lưng anh, cả một đêm cô ngủ không yên ốn.
Trời hửng sáng, Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy, hôn một cái lên môi ôn Noãn, hắng giọng nói: “Anh đi đây!”
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô nhớ rõ trong mơ có máu, cô sợ hãi!
Cô ôm lấy vòng eo của Hoắc Minh, cô cảm giác bụng có cảm giác lộn xộn, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run: “Hoắc Minh, anh đừng đi, em cảm thấy không thoải mái!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.